Lúc Vân Trinh xuất cung đã là ngày hôm sau. Lúc cùng nhau ăn sáng, Cơ Băng Nguyên ăn xong cầm khăn lau tay mới hỏi hắn một câu: “Tiểu Chu phạm phải điều gì kiêng kỵ của ngươi, ngươi mới từ bỏ suy nghĩ hợp tịch?”
Vân Trinh vốn đang uống trà sau bữa ăn, suýt nữa thì phun ra ngoài. Hắn nhìn Cơ Băng Nguyên, vẻ mặt vừa mờ mịt vừa đáng thương: “Hoàng Thượng, chúng ta có thể bỏ qua chuyện này không? Khi đó ta còn nhỏ không hiểu chuyện.” Tối hôm qua ta phục vụ còn chưa đủ à.
Cơ Băng Nguyên chậm rãi lau tay: “Ngươi nói cho trẫm lý do, trẫm sẽ cho qua.”
Vân Trinh sụp đổ mất, biết mình không thừa nhận Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không tin tưởng mình không có suy nghĩ kia. Thế là hắn đáp qua loa: “Hắn ta có một biểu muội, mẫu thân hắn ta muốn nàng ta làm thϊếp sinh con cho hắn ta.” Cũng không tính là oan uổng, chỉ là một đời này dường như không thấy Chu Giáng nhắc lại về biểu muội của hắn ta nữa… Chẳng lẽ ngày đó Cơ Hoài Tố nói thật?
Chu Giáng cũng khôi phục ký ức? Vậy vì sao hắn ta lại không nói một lời? Còn đi trấn thủ biên cương…
Vẻ mặt hắn bỗng có chút buồn bực, Cơ Băng Nguyên nhìn thấy nhưng vẫn tỏ ra bình thường. Y cũng không nhắc lại nữa, chỉ gọi hắn đến tự tay chỉnh lại mũ quan, cười nói: “Xem ra trẫm cưới vị Hoàng hậu này rất đúng, ngày đêm cống hiến sức lực vì trẫm, phải thưởng mới được. Đại Lý Tự đang bận chuyện gì sao? Còn phải bắt thiếu khanh như ngươi tự mình đi xa điều tra?”
Vân Trinh nói: “Tiểu thư mà Tây Ninh hầu gia đi xem xiếc bị bắt cóc, không dám để lộ ra, mấy ngày nay còn đang tăng cường bí mật điều tra kia.”
Cơ Băng Nguyên chau mày: “Trong kinh thế mà cũng có thể xảy ra chuyện lớn lừa bán người sao?”
Vân Trinh nói: “Nói lý thì lẽ ra không nên, hơn nữa còn đang là tiết Vạn Thọ, phòng vệ trong kinh phải tăng gấp mấy lần ngày thường. Mấy ngày nay lật tung trong kinh lên, cũng không có manh mối rồi. Tự khanh của chúng ta nghi ngờ tiểu thư kia bị người ta dụ dỗ bỏ trốn, nhưng Tây Ninh Hầu kiên quyết phủ nhận, nói tiểu thư nhà ông ta nhã nhặn ôn nhu, bình thường cũng không giao tiếp với ngoại nam. Ông ta cũng đã tới Đại Lý Tự làm ầm lên, bắt buộc phải lục soát trong thành.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Cẩn thận một chút, đừng tra án một mình.”
Vân Trinh khẽ gật đầu: “Ta có dẫn theo người mà. Còn có bảy ngày nữa là đến tiết Vạn Thọ, Tây Ninh Hầu không dám nhắc tới chuyện phong tỏa thành, nhưng lại cực kỳ bất mãn, sợ là sẽ tới cáo trạng với ngài đấy.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Sức giả các quốc gia, sứ thần phiên vương, Tiết độ sứ, Thích sức chín châu đều ở đây, phong tỏa thành để lục soát không tiện. Vẫn phải nghiêm túc điều tra, nhưng không được quá phô trương.”
Ánh mắt Vân Trinh dao động, nói: “Đúng vậy, vậy mấy ngày nay… thần vẫn nên tập trung tra án, liền… không thể tiến cung.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Biết rồi.”
Vân Trinh cực kỳ chột dạ, khẽ ngẩng đầu hôn Cơ Băng Nguyên.
Hoàng hậu chủ động dâng nụ hôn, đương nhiên Cơ Băng Nguyên phải thu nhận rồi. Y ngậm lấy môi hắn lưu luyến trong chốc lát mới sửa sang lại đai lưng quan bào cho hắn: “Đi đi.”
Chờ Vân Trinh đi, Cơ Băng Nguyên mới quay đầu nhìn Đinh Đại: “Đi thăm dò biểu tiểu thư của Định Quốc Công phủ.” Y chỉ cần nghĩ cũng biết nếu hắn muốn hợp tịch thành hôn với nam tử, tấu chương vạch tội trên triều đình có thể chôn vùi bọn họ. Nếu như Hoàng đế không phải y, không ai sẽ đồng ý cho chuyện kinh thế hãi tục này. Nghĩ đến việc y đã đồng ý mà kết quả vẫn không thể đi đến cuối cùng, nếu chỉ đơn giản bị lợi dụng độc chết thì hắn sẽ không nên từ bỏ một lần nữa, chắc chắn vẫn còn có chuyện gì khác. Đứa nhỏ này đập nồi dìm thuyền toàn tâm toàn ý đối đãi một người không để lại đường lui như thế, tên nhóc nhà họ Chu kia… bị mù sao?
Một khi biết việc này vô cùng có khả năng đã xảy ra ở một thời không nào đó mà mình không biết, đố kỵ trong lòng y gần như muốn phá hủy đạo đức đế vương hai mươi năm qua.
Y muốn gϊếŧ một người rất dễ dàng, cho nên nhiều năm qua y rất cố gắng kiềm chế. Hóa ra muốn làm một bạo quân là điều rất đơn giản, chỉ cần người y yêu thật lòng bị tổn thương sẽ có thể dễ dàng khiến y tức giận.
Đinh Đại rũ mắt đáp lời, lúc này Cơ Băng Nguyên mới mặc áo lên triều.
=====
Vân Trinh lại không biết những điều này, hắn là người thiếu thông minh, còn tự tin cho rằng mình đã dỗ được Cơ Băng Nguyên. Thế là không hề lo lắng đến Đại Lý Tự lấy hồ sơ thiên kim của Tây Ninh Hầu mất tích để xem, lại tìm Bạch Ngọc Kỳ đến hỏi: “Chuyện hôm qua bảo ngươi đi tìm hiểu đã làm xong chưa?”
Bạch Ngọc Kỳ nói: “Ta đã hỏi qua tất cả những người ta biết, ai nấy cũng đều lắc đầu. Phải biết chỉ còn mấy ngày nữa là đến tiết Vạn Thọ, tất cả mọi người đều chỉ lo kiếm tiền trong mấy ngày này, ai bị điên mà đi gây ra án lớn như vậy? Đây không phải là nhà dân chúng bình thường, con gái của vương hầu sao có thể buông tha nhẹ nhàng được. Ngại kiếm tiền không đủ sao? Thật sự không giống như kẻ có kinh nghiệm làm, có kinh nghiệm chắc chắn sẽ không đi tìm xúi quẩy vào lúc này.”
Vân Trinh nghe xong liền đuổi hắn ta đi: “Ngươi lại nghe ngóng tin tức mấy ngày kia tiếp đi.”
Bạch Ngọc Kỳ thấy hắn đã sai người gọi Thôi quan(*) vào, phong thái xử lý công vụ thành thạo uy nghiêm, không còn giống tiểu hầu gia dễ ngượng ngùng lúc học hí kịch trước kia nữa. Hắn ta đành phải thành thật lui ra, lực bất tòng tâm đi làm việc của mình.
(*) Thôi quan là một chức quan quản lý tư pháp
Vân Trinh lại tìm trước Lưu thôi quan đến hỏi: “Bên trên này viết nửa tháng trước Vương tiểu thư có tham gia một hội thơ, hội thơ này lại có không ít cử tử tham gia?”
Lưu thôi quan này đã làm Thôi quan nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, vô cùng cẩn thận, liền vội vàng đáp: “Năm nay là sinh nhật ba mươi sáu của thánh thượng. Quang Lộc Tự bên kia tính ra ngày sinh nhật của Hoàng Thượng năm nay cần trịnh trọng chút, khai ân khoa, xá thiên hạ, cũng coi là cầu phúc cho bệ hạ. Bởi vậy mùa thu năm nay mới mở ân khoa, không ít cử tử trước đó chưa trúng thi nhau vào kinh thành để thi. Hội thơ này lại do Thừa Ân Bá phủ tổ chức, Đàm đại công tử mời không ít cử tử có tài danh đi thi năm nay. Mà Đàm tiểu thư Thừa Ân Bá phủ cũng mời không ít khuê tú có tài tham gia.”
Vân Trinh nói: “Đã gọi hai vị công tử và thiên kim Thừa Ân Bá phủ đến hỏi chưa?”
Lưu thôi quan nói: “Chỉ hỏi qua hai vị công tử của Thừa Ân Bá phủ, cũng coi như ôn hòa. Bọn họ nói mặc dù hôm qua có cả khách nam khách nữ, nhưng lại cách nhau một hồ nước. Lúc làm thơ, nữ khách cũng không ký tên lên bài thơ mà chỉ cho nha hoàn chép ra, đẩy thuận dòng chảy xuống cho hai bên bình luận lẫn nhau. Nếu thấy hay sẽ cho đính trên bình phong, nam nữ khách đều không cần tiếp xúc.”
“Hai vị công tử Đàm phủ đã hỏi Đàm tiểu thư thay chúng ta, nói hôm đó Vương tiểu thư rất bình thường. Hạ quan cũng đã xem hai bài thơ nàng viết, chỉ là thơ vịnh cảnh bình thường thôi, không có gì đặc biệt cả. Sau bữa tiệc Vương tiểu thư về phủ, tất cả đều như thường, bữa tiệc này không liên quan gì đến vụ án.”
Lưu thôi quan lấy hai trang giấy trên khay đưa cho Vân Trinh nhìn.
Vân Trinh cầm lên xem, quả nhiên có chút bình thường, chỉ có thể nói là âm luật tinh tế, gieo vần đầy đủ, nhưng cũng chỉ tốt hơn nữ tử bình thường không được đọc sách chút thôi.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đến Thừa Ân Bá phủ xem, dẫn theo vài người nữa.”
Lưu thôi quan vội vàng nói: “Vâng.”
Vân Trinh suy nghĩ một chút, năm nay Lệnh Hồ Dực tham gia ân khoa, chắc cũng biết rõ tình huống. Hắn liền quay đầu dặn dò Tư Mặc phía sau: “Đến chỗ Chương tiên sinh bảo cho ta mượn Lệnh Hồ Dực một chút, bảo hắn ta trực tiếp đến cửa Thừa Ân Bá phủ chờ ta, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát.”
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, hắn đứng lên thấy Lưu thôi quan đã gọi đủ người, liền dẫn một đoàn người đi về hướng Thừa Ân Bá phủ.
==========
Bên này Cơ Băng Nguyên hạ triều trở về nam thư phòng, Đinh Đại nhỏ giọng trả lời: “Đã điều tra rồi, đúng là trước đó mẫu thân của Chu ngũ lang đã đón em gái ở góa và cháu gái Lưu thị đến phủ ở, hình như là có ý thông gia. Đương nhiên không thể làm chính thất, chỉ làm thϊếp thất thôi. Về sau Chu ngũ lang ngã ngựa gãy chân, Hầu gia của chúng ta đi thăm một lần. Chu Quốc Công không cho con trai tìm hôn sự lung tung cho Chu ngũ lang, rất nhanh biểu muội họ Lưu này cũng bị cho xuất phủ. Về sau Quốc công phu nhân tự mình ra mặt, lặng lẽ tìm Thẩm thị ở Giang Nam, kết quả Chu ngũ lang đột nhiên muốn đi trấn thủ biên cương, việc hôn nhân này liền không thành. Chuyện này cũng đã báo với ngài rồi đấy ạ.”
Cơ Băng Nguyên đối chiếu lại thời gian trong trí nhớ, việc tự xin đi trấn thủ biên cương chính là sau khi hạt châu kia bốc cháy.
Lời đêm đó Cơ Hoài Tố nói cũng tương ứng.
Xem ra là tự biết phụ lòng, tự ti mặc cảm, chỉ có thể đến biên quan xa xôi.
Y không nói gì, lại nghe báo Tây Ninh Hầu cầu kiến, biết là vì cháu gái bị bắt liền để Đinh Đại mời ông ta vào.
Quả nhiên Tây Ninh Hầu tới tìm y khóc lóc kể lể: “Đại Lý Tự phái Chiêu Tín Hầu đến chủ thẩm vụ án, lão thần biết Chiêu Tín Hầu tuổi trẻ tài cao, nhưng việc điều tra án vẫn là nên để người có kinh nghiệm làm mới tốt. Lão thần yêu thương đứa cháu gái này như con, Hoàng Thượng phải làm chủ cho thần.”
Cơ Băng Nguyên trấn an ông ta vài câu, lại cam đoan Đại Lý Tự sẽ sắp xếp Thôi quan có kinh nghiệm phụ tá Chiêu Tín Hầu, trấn an xong liền đuổi ông ta đi.
Đinh Đại cười nói với Cơ Băng Nguyên: “Rõ ràng Vân hầu gia bị Đại Lý tự khanh đẩy ra cản đao. Bây giờ là tiết Vạn Thọ, trong kinh đề phòng nghiêm ngặt cỡ nào, tặc tử nào dám làm loạn chứ. Thiên kim Hầu phủ bị bắt ắt có chuyện gì đó rồi, Đại Lý tự khanh thấy Tây Ninh Hầu khó đối phó mới đẩy Hầu gia của chúng ta ra, biết rõ phía sau hắn có ngài làm chỗ dựa mà.”
Cơ Băng Nguyên chậm rãi nói: “Lấy thân phận của hắn, đi nha môn nào cũng không cần làm chuyện nhỏ nhoi để kiếm kinh nghiệm, cũng không cần chịu cấp trên mài giũa. Đương nhiên là hắn cũng muốn tiếp xúc với những bản án mà quan viên phổ thông không gánh được, đắc tội những quý nhân mà người bình thường không đắc tội nổi để che gió che mưa cho cấp dưới. Nếu không kiếm chút phúc lợi mà người khác không kiếm được cho cấp dưới thì lập uy kiểu gì? Nếu hắn không gánh được án lớn này, án nhỏ lại không chịu làm, vậy thì rất nhanh sẽ không có ai coi hắn ra gì. Chức Đại Lý Tự thiếu khanh của hắn cũng chỉ bỏ không.”
Đinh Đại nói: “Hoàng Thượng vất vả rồi.”
Cơ Băng Nguyên đột nhiên trào phúng: “Dù sao trẫm cũng đi trước hắn, đến lúc đó hắn cũng phải có vài thứ để bảo vệ mình, có thể sống yên phận.” Rốt cuộc trong hai kiếp vận mệnh không muốn người biết kia, trẫm lại không bảo vệ được hắn.
Đinh Đại đỏ vành mắt lên: “Hoàng Thượng vẫn đang trẻ trung khoẻ mạnh, sao phải tự rủa mình?”
Cơ Băng Nguyên không nói lời nào, y biết rõ y đang ghen tỵ, ghen ghét đồ đần cùng lớn lên, cùng chơi đùa với Cát Tường Nhi. Cát Tường Nhi còn dâng tấu vì hắn ta, không coi ai ra gì mà muốn hợp tịch thành hôn với một nam tử.
Trúc mã trẻ tuổi, tràn ngập sức sống, vốn dĩ có thể đi đến đầu bạc răng long.
Không biết y hâm mộ đến cỡ nào.
Còn có một người khác, Cơ Hoài Tố. Từ lúc y chú ý tới vẫn không có cách nào né tránh được cảm giác không hài hòa kia. Y không hiểu vì sao lại có người có thể dựa theo đúng theo sở thích của y mà có ngôn ngữ cử chỉ chính xác thành thục, viết ra văn chương hợp tâm ý của y như thế. Cảm giác quái dị và không hài hòa kia khiến mặc dù y rất tán thưởng Cơ Hoài Tố nhưng vẫn luôn giữ vững cảnh giác.
Thì ra là thế.
Gã dẫm lên Cát Tường Nhi của y làm bàn đạp để lấy được trữ vị, leo lên ngôi vua, sau đó vì một lời đồn vô căn cứ mà không kịp chờ đợi trừ bỏ Cát Tường Nhi.
Trẻ tuổi như thế, bạc bẽo như thế.
Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, độc ác không ai bằng.
Kẻ này còn ác hơn kẻ kia.
Từ chi tiết mơ hồ đều trùng hợp đến nhịp nhàng ăn khớp.
Nhưng cho dù như thế, đời thứ ba này Cát Tường Nhi của y vẫn không hề chùn bước, không hề để lại đường lui mà đến bên cạnh mình.
Giống như ngã một cái lại một cái, nhưng xưa nay trái tim thuần túy cố chấp muốn tìm kiếm tình yêu kia vẫn không hề thay đổi. Hắn chỉ tin tưởng vững chắc là hắn không tìm đúng người, cứ cố chấp đến mức thiếu thông minh như thế. Nhưng chính vì vậy mà tấm lòng này mới càng thêm quý giá, quý giá đến mức tên nhóc họ Chu kia sau khi sống lại không dám muốn nữa, quý giá đến mức Cơ Hoài Tố dùng hết mọi thủ đoạn muốn lừa gạt dỗ dành hắn trở về. Bọn họ đều hối hận.
Hối hận đến mức say rượu đánh nhau, cuối cùng đều chỉ có thể cố nuốt máu về để dỗ dành Cát Tường Nhi.
Cho nên ngươi là người đúng kia sao? Ngươi sẽ bảo vệ hắn cẩn thận, không tiếp tục để hắn bị thương tổn sao?
Cơ Băng Nguyên để tay lên ngực tự hỏi, thở dài một tiếng từ đáy lòng.