Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 98



Bên trong một bình lưu ly nho nhỏ là chất lỏng màu cam óng ánh, chuyển động ra màu sắcmê người dưới ánh mặt trời.

Cơ Băng Nguyên híp mắt nhìn thứ trong bình, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

Đinh Đại ở phía sau kinh hồn táng đảm, qua hồi lâu Cơ Băng Nguyên mới đặt lại trên bàn.

Đinh Đại cẩn thận từng li từng tí tiến lên phía trước nói: “Hoàng Thượng, thứ này nguy hiểm, lão nô lấy đi nhé?”

Cơ Băng Nguyên lắc đầu: “Không cần, cứ đặt ở chỗ này, trẫm muốn xem mỗi ngày.” Để cảnh tỉnh chính mình.

Đinh Đại buồn phiền: “Nếu không, lão nô bảo Cao Tín đi bí mật gọi Hà Gian quận vương đến?”

Cơ Băng Nguyên lạnh lùng nói: “Không cần.”

Y vươn tay sờ cái bình kia, bí dược của Cơ thị, uống vào có thể mỉm cười ra đi trong giấc mộng, không có thống khổ. Đây là bí dược hoàng thất truyền từ đời này qua đời khác, chỉ có Hoàng đế mới có thể có.
Có đau khổ hay không thì chỉ có người uống vào mới biết.

“Liệt hỏa trong địa ngục thiêu đốt từng khúc.”

Cát Tường Nhi của y — trân bảo của y đã bị thiêu hủy trong quá khứ mà y không biết.

Y thấp giọng nói: “Trẫm sẽ tự mình tra rõ, không cần hỏi, không thể để Cát Tường Nhi phát hiện ra.”

Đinh Đại làm vẻ mặt cầu xin, mấy ngày nay Hoàng Thượng cực kỳ ít nói, ăn cũng ít, còn trầm mặc ngây người rất lâu, ông ta ở một bên thấy mà sợ mất hồn mất vía.

Ông ta cẩn thận thấp giọng nói: “Vẫn nên lấy đi thôi ạ, nhỡ may Hầu gia đến nhìn thấy, nhận ra thì sao?”

Cơ Băng Nguyên run lên, mặc dù đây là nam thư phòng để nghị sự, Vân Trinh rất ít đến, nhưng về sau cũng chưa biết thế nào. Lúc trước hắn chỉ là một hoàng thân nhàn tản, tuổi tác nhỏ, bây giờ lớn rồi lại không giống.
Y đưa mắt nhìn bình thuốc kia một hồi: “Cầm đi đi.”

Đinh Đại liền vội vàng tiến lên cẩn thận cất bình thuốc muốn mạng người vào hộp, cất vào trong kho bí mật.

Lúc từ kho ra lại nhìn thấy Vân Trinh vui vẻ đi qua đường hẻm, bước chân nhẹ nhàng, vẻ mặt tươi cười, nhìn thấy ông ta thì nói: “Đinh gia gia, nam thư phòng không có ai chứ? Ta tìm đến Hoàng Thượng xin chữ có tiện không?”

Đinh Đại thầm nói trong lòng, tiểu tổ tông, ngươi mới là gia gia của ta đấy. Nhìn kỹ thuật diễn này đi, còn giấu được cả Hoàng Thượng. Nhưng cũng tốt, nhìn thấy ngươi tiến cung chắc Hoàng Thượng cũng sẽ thoải mái hơn nhiều. Ông ta cười nói: “Vừa vặn đang rảnh, Hầu gia nhanh vào đi, nếu để trễ tí nữa công bộ lại có điều bẩm báo đấy. Mà viết chữ gì vậy? Để ta cho người chuẩn bị giấy.”
Vân Trinh cười hì hì: “Viết biển ấy mà, Đinh gia gia ngài chuẩn bị đi.” nói xong mấy bước đã tiến vào nam trong thư phòng đầu.

Cơ Băng Nguyên giương mắt thấy Vân Trinh vui mừng hớn hở tiến vào, qua loa hành lễ rồi tới gần bàn trà: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần cầu ngài viết mấy chữ thưởng ngự bút được không?”

Cơ Băng Nguyên lại cười nói: “Viết cái gì?”

Vân Trinh nói: “Là Cửu Châm Đường của Quân đại phu sắp khai trương, chỉ thiếu cái biển. Thần nghĩ không phải ngài đã từng cho Ngọc Hàm Cốc một tấm biển ngự bút sao, lại viết cho trong kinh một cái nữa là được.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Mấy ngày nay không tiến cung, vừa vào đã xin chữ cho người ngoài, còn chẳng thèm hỏi sức khỏe của trẫm như thế nào nữa?”

Vân Trinh cười hì hì hì, nháy mắt ra hiệu: “Hoàng Thượng mạnh như rồng hổ, ta thấy không có vấn đề gì. Đi mà đi mà, cầu ngài ngự bút viết mấy chữ đi.” Hắn thấy Đinh Đại đã dẫn theo mấy nội thị chuyển bàn tra sang một bên rồi trải giấy tuyên, liền vội vàng chạy xuống: “Thần mài mực cho ngài.”

Cơ Băng Nguyên đành phải đi xuống, thấy Vân Trinh giả vờ giả vịt mài mực liền cầm bút viết một mạch mấy tờ “Thực Hạnh Cao Phong”, “Hạnh Lâm Xuân Mậu”, “Diệu Thủ Hồi Xuân”, “Quất Tỉnh Tuyền Hương” vân vân, sau đó lại đề ba chữ to “Cửu Châm Đường”, còn sai người lấy ngự ấn đến. Vân Trinh vui vẻ cảm ơn muốn rời đi, Cơ Băng Nguyên vừa bực mình vừa buồn cười: “Đúng là qua cầu rút ván mà, giờ lại đi luôn hả?”

Vân Trinh nói: “Cửu Châm Đường bên kia đang chờ lấy ngự bút của Hoàng Thượng để chế biển, sắp khai trương rồi! Còn cả tiết Thánh Thọ của Hoàng Thượng cũng sắp đến nữa, Đại Lý Tự bên kia bận lắm, phải tra rất nhiều bản án, thần trở về còn phải triệu tập người bố trí vụ án. Hoàng Thượng không phải ngài cũng bề bộn nhiều việc sao, Đinh gia gia vừa nói công bộ lại sắp tìm ngài.”

Còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nữa! Đã đến lúc nên dạy hắn cái gì gọi là ra sức vì vua, cái gì gọi là phục vụ quân thượng rồi.

Cơ Băng Nguyên nói: “Ngự bút cứ để Đinh Đại sai người đưa qua cho Quân Duật Bạch, cứ nói Vân hầu gia xin cho là được. Ân tình lớn như thế để cho ngươi, đêm nay ngươi phải ở lại với trẫm — nếu đã là tiết Vạn Thọ chúc thọ trẫm thì dù sao trẫm cũng phải lấy được vài chỗ tốt chứ.”

Vân Trinh nhanh chóng đỏ mặt: “Thần tuân chỉ.”

Cơ Băng Nguyên nhìn hắn một cái: “Đi ra phía sau tắm một cái đi, xem ngươi từ đâu đến đây kìa, cả người đầy mùi.”

Vân Trinh nói: “Vừa dẫn người đi xa tra án… chỗ đó mùi vị không tốt lắm, làm hoàng thượng ngửi thấy rồi ha ha ha.” Hắn nghĩ tới Chương Diễm nói Hoàng Thượng là mũi chó, cực kỳ thính, quả nhiên!

Cơ Băng Nguyên nhìn hắn cười quỷ dị cũng không hiểu lắm, Vân Trinh lại nói: “Hoàng Thượng, Quân đại phu nói lúc trước từng dạy ngài chế hương.”

Cơ Băng Nguyên hờ hững nói: “Ừ, Cửu Châm Đường bọn họ có biện pháp rất đặc biệt, điều chế ra được tinh dầu đặc biệt thuần túy. Nếu ngươi như có hứng thú, lát nữa trẫm cũng có thể dạy ngươi.”

Vân Trinh nói: “Quá phiền phức, chuyện phong nhã như thế ta không học được, ha ha ha, hạ thần đi đây.”

Hắn mới đến Ngọc Đường Trì tắm được một nửa, Cơ Băng Nguyên đã làm xong chính sự, liền trở về Ngọc Đường Điện dạy bảo “Vân hoàng hậu” một lúc. Dạy đến mức hắn rưng rưng nước mắt nhận thức được tội phục vụ quân thượng không chu toàn của mình, lại lệnh cho hắn cẩn thận kiên nhẫn nghiêm túc phục vụ y một lần, đòi hỏi lợi tức viết chữ.

Vân Trinh bị dạy dỗ xong đã sức cùng lực kiệt, lười biếng nằm lỳ ở trên giường, chăn mềm bị vò nhăn nhúm dưới thân.

Cơ Băng Nguyên tựa ở một bên, hững hờ đặt tay ở sau lưng hắn chậm rãi vuốt ve đến eo giống như đang vuốt ve mèo con, nhưng lại ngây người không biết đang suy nghĩ cái gì trong lòng.

Lúc Vân Trinh sắp ngủ mất, Cơ Băng Nguyên mới đột nhiên hỏi hắn một câu: “Ba năm trước, ngươi từng có suy nghĩ muốn hợp tịch thành thân với Chu ngũ lang?”

Vân Trinh đột nhiên tỉnh táo lại: “Hả? Không có không có.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Nếu không suy nghĩ, vậy tại sao đang êm đẹp ngươi lại nói như vậy?”

Vân Trinh không ngừng kêu khổ trong lòng: “Ta nói bậy, ta nói bậy, Hoàng Thượng tha ta đi, thần cũng không dám nữa.”

Hoàng Thượng đang ghen đây mà, chuyện này từ đời tám hoánh nào rồi chứ! Thế mà lại nhịn đến khi lên giường mới tính sổ! Vân Trinh nghĩ trước đó Chương Diễm nói Hoàng Thượng rất biết giấu kín cảm xúc, chỉ sợ trong lòng đã nghĩ về chuyện này lâu lắm rồi đây! Hắn hối hận đến xanh cả ruột, vội vàng nhào tới quấn lấy Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng vất vả rồi, để thần hầu hạ ngài thêm một lần.”

Ánh mắt Cơ Băng Nguyên tối sầm lại, hờ hững nhìn hắn chằm chằm: “Khanh muốn hầu hạ thế nào?”

Vân Trinh vắt hết óc, chỉ có thể dùng hết thủ đoạn giày vò mình từ trên xuống dưới để dỗ Hoàng Thượng, cái gì cũng làm chỉ cần Hoàng Thượng vui là được. Cuối cùng khiến mình mệt mỏi đến mức ngủ thϊếp đi, lúc mơ mơ màng màng còn thấy vui trong lòng, chắc hẳn đã gạt được việc này đi rồi.

Hoàng Thượng sẽ không truy cứu nữa nhỉ?

Trong lúc mông lung, dường như Hoàng Thượng kéo hắn vào lòng ôm thật chặt. Bàn tay dịu dàng vuốt ve hồi lâu, đôi môi mềm mại ướŧ áŧ rơi vào trên trán hắn giống như cực kỳ trân ái.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv