Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 94



Chuyện đầu tiên Vân Trinh làm sau khi trở về phủ chính là sai người ôm hết cửa hàng dưới tên mình ta chọn lựa tỉ mỉ từng cái. Chương Diễm biết hắn ra cung, tự mình cầm sổ sách đến tìm hắn: "Đang yên đang lành lại đi chọn nhà cửa làm gì? Hầu gia lại có hứng muốn làm ăn gì sao? Một cái tiêu cục còn chưa đủ để ngươi nghịch à? Còn tiêu bao nhiêu là tiền vào đó, ta thấy Khánh Dương quận vương còn chẳng hề để ý tiêu tiền cho ngươi, đúng là..."

Vân Trinh được hắn ta nhắc nhở mới chợt nhớ tới, vội vàng gọi người đến nói: "Đi hỏi Khánh Dương quận vương một chút, xem hắn ta có rảnh đến Hầu phủ không, cứ nói ta có việc muốn nhờ."

Chương Diễm thấy vị chủ nhân này không nghe lọt, nhìn trái nhìn phải xem cũng không biết tại sao Hoàng Thượng lại cảm thấy đứa nhỏ này tốt cứ như bị mê hoặc vậy.
Chương Diễm hỏi hắn: "Long thể của Hoàng Thượng đã tốt hơn chưa?"

Vân Trinh gật đầu: "Rất tốt, đã hết nổi đậu rồi, may mắn không bị lộ một tin tức nào trên triều."

Chương Diễm nhẹ nhàng thở ra: "May mà như thế, nếu không chúng ta mới an khang được mười mấy năm, haiz."

Vân Trinh còn đang xem chồng khế đất kia: "Cái này không đủ lớn, cái này quá cũ phải sửa chữa lại, cái này quá vắng vẻ..."

Chương Diễm thở dài: "Ngài muốn làm gì? Nói ra ta xem nào."

Vân Trinh nói: "Là Quân thần y của Cửu Châm Đường tới, nói muốn mở y quán trong kinh, bây giờ đang tìm nhà. Hôm nay ta đã hứa trước mặt Hoàng Thượng sẽ tuyển một cửa hàng tốt cho hắn ta rồi."

Chương Diễm khẽ giật mình, sắc mặt cũng vui mừng: "Là Tiểu Quân đại phu, Quân Duật Bạch đến kinh thành? Hắn ta ở đâu? Nếu không có chỗ ở thì đón đến Hầu phủ đi."
Vân Trinh nói: "Đang ở chỗ chùa Đại Từ Bi, nói mấy ngày nay sẽ chữa bệnh từ thiện cho hương dân với tăng nhân, xem ra Chương tiên sinh cũng nhớ hắn ta."

Chương Diễm cười nói: "Hắn ta rất giỏi y thuật, tính cách phong nhã, cực kỳ ôn nhu kiên nhẫn. Lúc ấy trong quân có ai không thích hắn ta? Ngay cả Trưởng công chúa lúc trước cũng từng được hắn ta chữa trị cho, cũng khen hắn ta không dứt miệng."

Vân Trinh nói: "Hôm nay ta thấy hắn ta nói chuyện cũng cực bình thản nho nhã."

Chương Diễm gật đầu cười nói: "Đúng rồi, xưa nay chưa từng thấy hắn ta từ chối ai bao giờ. Lúc trước Hoàng Thượng xấp xỉ tuổi hắn ta, tính tình hợp nhau, lúc hành quân cũng cực kỳ thân thiết. Đáng tiếc về sau chiến sự bận rộn, lúc chúng ta đi bắc phạt tấn công đô thành với Hoàng Thượng, Tiểu Quân đại phu đã đến Giang Nam xem bệnh cho Hoàng hậu nương nương rồi. Về sau nói là trong cốc có việc, vội vàng liền đi."
Vân Trinh nói: "Cũng bởi vì lần này Hoàng Thượng bị bệnh quá nặng, Hoằng Hư pháp sư lo lắng nên mới viết thư cho Quân đại phu, quân đại phu lo lắng cho Hoàng Thượng, liền chạy đến kinh thành."

Chương Diễm nói: "Rốt cuộc đã từng đánh trận với nhau, đương nhiên tình cảm sẽ khác với người khác. Hoàng Thượng lại liên quan đến quốc gia, việc này lớn lắm."

Vân Trinh gật đầu nói: "Cho nên ngươi thấy ta nói có đúng không? Có phảo chúng ta nên chọn một cửa hàng tốt không."

Chương Diễm nói: "Rất đúng, để ta xem một chút — chỉ là mẫu thân ngươi cũng không am hiểu kinh doanh, những cửa hàng này đều là được thưởng lúc trước, đã được khoảng mười năm rồi. Phần lớn đều tương đối cũ, nếu dùng để làm y quán cũng không tốt làm, phải sửa chữa lại mới được. Y quán phải sạch sẽ rộng rãi, thậm chí còn phải tính đến sân trước sau hiệu thuốc nhà kho chỗ nấu thuốc chỗ cho người ở còn cả phòng bệnh, nơi này nhỏ không thể cũng được..."

Hai người chọn đến nhức cả đầu, vừa vặn lúc này bên ngoài đến báo Khánh Dương quận vương tới.

Vân Trinh gần như nhảy dựng lên, ra đón Cơ Hoài Thịnh vào như nhặt được chí bảo: "Vương gia đến rất đúng lúc, đang có một chuyện khó khăn đây. Cốc chủ Ngọc Hàm Cốc, Quân thần y của Cửu Châm Môn vào kinh, muốn mở y quán trong kinh. Ta đang muốn chọn chỗ tốt cho hắn, nhưng chọn mãi mà trong nhà lại không có một nơi nào tốt cả, muốn mời Vương gia đến bàn bạc một chút."

Cơ Hoài Thịnh cười nói: "Ta cho rằng ngươi đã sớm quên ta rồi chứ! Lần trước sau chuyện của Chu lão đệ, rất lâu rồi ngươi không đi tìm ta, ta còn nghĩ rằng trong lòng ngươi vẫn nhớ ngu huynh không phải chứ."

Vân Trinh nói: "Bận quá, ta bận quá mà, đến nhìn cho ta đi."

Cơ Hoài Thịnh nói: "Cốc chủ Ngọc Hàm Cốc ư, cái này còn cần tìm nữa à? Trên danh nghĩa của ta đang có một tiệm dược liệu, ngay ở trên đường Tại Ngự chính giữa cửa cung, cứ trực tiếp chuyển nhượng cho thần y là được rồi, thuốc gì cũng có sẵn, đều chuyển nhượng hết luôn."

Chương Diễm nói: "Là Thái An Đường kia? Mặt tiền đủ lớn rộng thoáng, lại là tiệm dược liệu, vậy thì càng thích hợp hơn. Nhưng mặt tiền tốt như thế, bình thường thu vào rất tốt, nếu bắt ngươi từ bỏ thì không ổn đâu."

Cơ Hoài Thịnh cười một tiếng: "Chương tiên sinh không cần khách khí với ta, đây cũng không phải việc làm ăn chính của nhà ngoại ta, chỉ là thuận tiện buôn bán thôi. Thật ra quán thuốc này mở trên đường Tại Ngự chỉ để có cái tên tuổi êm tai, chứ thật ra phần lớn người qua lại đều là quý nhân, có ai biết mua thuốc đâu, còn chẳng kiếm nhiều bằng tiệm thuốc bên phường Tây kia. Nhưng nếu chuyển thành y quán lại khác, quý nhân biết đi xem bệnh, đó là thể diện! Lại nói, Ngọc Hàm Cốc! Ngài có biết nếu nhắc đến Quân đại phu muốn mở y quán ở kinh thành, ngay lập tức sẽ có rất nhiều tiệm thuốc trong kinh cũng đều có thể dâng khế đất bằng hai tay lên, xếp hàng cầu Quân đại phu nể mặt nhận lấy không?"

"Cũng chỉ có Vân hầu gia có thể diện này, chứ nếu là chúng ta, chắc chắn Quân đại phu sẽ không nhận."

Vân Trinh nói: "Ha ha, không tính là ta đưa, tiền là Hoàng Thượng chi, ta chỉ thay hắn ta chọn một nơi thôi. Cũng xem như làm việc cho Hoàng Thượng, nếu Chương tiên sinh đã nói vậy thì đương nhiên cửa hàng này của ca ca rất tốt, cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai ta sẽ phái người đi mời Quân đại phu đến chỗ ngươi xem được không? Nếu hắn ta coi trọng, cả tiệm cả thuốc hết bao nhiêu tiền ngươi cứ việc nói, ta sẽ bảo Hoàng Thượng chi."

Cơ Hoài Thịnh nói: "Đương nhiên ta sẽ đi cùng, tiền nong thì thôi, sao dám lấy tiền của Hoàng Thượng thật chứ. Đây chính là chuyện lớn, Cửu Châm Đường chưa từng mở chi nhánh trong kinh, bây giờ mở thật sự là tạo phúc cho dân chúng. Huống chi còn là cốc chủ tọa trấn, chậc, chuyện lớn đây."

Vân Trinh cười hì hì: "Ta cũng cảm thấy như vậy." Hắn giải quyết xong chuyện lớn này, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, tiến lên kéo Cơ Hoài Thịnh: "Chúng ta ra ngoài ăn một bữa vui vẻ đi." Cơ Hoài Thịnh nói: "Đến Kim Quỳ Viên, ta mời." Lại mời Chương Diễm: "Chương tiên sinh đi cùng chứ."

Chương Diễm đưa mắt nhìn Vân Trinh cứ như răng, thực sự chịu không được, phất phất tay làm bộ đuổi bọn họ đi: "Đi đi đi đi, đừng uống nhiều gây chuyện là được, Hoàng Thượng mà đánh ta cũng không cứu được ngươi."

Vân Trinh cười hì hì kéo Cơ Hoài Thịnh đi, mỗi người một ngựa đến Kim Quỳ Viên nhanh như chớp.

Kim Quỳ Viên còn náo nhiệt hơn trước kia mấy phần, chắc là sắp đến tiết Thánh Thọ, mấy ngày nay người từ khắp nơi đều tràn vào kinh thành.

Trên sân khấu chính giữa có một nữ tử người Hồ dị vực lộ eo nhỏ nhắn dẫm lên nhịp trống đong đưa khiêu vũ.

Dưới sân là đám người uống rượu lớn tiếng khen hay, đúng là cảnh tượng thái bình phồn hoa.

Cơ Hoài Thịnh và Vân Trinh đang đi vào trong, bỗng nhiên lại bị ai đó vội vàng tiến lên vái chào ngăn cản. Vân Trinh vừa ngẩng đầu, trong lòng chợt thấy khó chịu, không ngờ lại là hai huynh đệ Đàm Văn Úy, Đàm Văn Bảo đang cười làm lành thở dài nói với hắn: "Vân hầu gia, không ngờ có thể gặp ngài ở đây. Hai huynh đệ chúng ta đang có chuyện muốn nhờ ngài, không biết ngài có thời gian không?"

Cơ Hoài Thịnh nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Vân Trinh, cười tiến lên nói: "Hai vị công tử, chúng ta có khách khác..."

Hai người lại không nhận ra Cơ Hoài Thịnh, khẽ giật mình. Vân Trinh ở phía sau thản nhiên nói: "Đây là công tử Thừa Ân Bá phủ, đây là Khánh Dương quận vương, mời bọn họ vào phòng nói đi." Xem ra hôm nay không tự tại được nữa rồi, nhưng hai người này là mẫu tộc của Hoàng Thượng, cũng không thể tùy ý để bọn họ ra ngoài gây chuyện lung tung, làm xấu mặt Hoàng Thượng được.

Sắc mặt huynh đệ Đàm thị biến hóa, mấy ngày nay bọn họ đã thông qua đủ loại con đường muốn đến trước mặt Hoàng Thượng biện bạch, kết quả lại không tìm được. Tìm Hà Gian quận vương, lại nghe nói là đang xử lý án Lỗ Quốc Công rất bận rộn. Tìm Chiêu Tín Hầu phủ lại nghe nói là bị bệnh ở cung trong tĩnh dưỡng.

Vất vả lắm hôm nay nhóm giám sinh góp tiền chúc sinh nhật cho giáo viên, bọn họ mới được ra ngoài, không ngờ lại nhìn thấy Vân Trinh xuất hiện, cũng không còn để ý đến việc vị này vẫn luôn kiêu ngạo lạnh nhạt nữa mà vội vàng mặt dạn mày dày đi lên.

Không ngờ lại gặp gỡ một vị Quận vương.

Phải biết tuy nói trong kinh có rất nhiều vương công quý tộc, nhưng Quận vương cũng không dễ gặp gỡ như thế. Huống chi còn có vẻ rất thân thiết với Vân hầu gia, còn có thể cản đường cho hắn nữa.

Tùy ý ra vào cung, bị bệnh có thể ở lại trong cung tĩnh dưỡng, có thể chủ trì việc tra xét Quốc Công Phủ xét, ra ngoài chơi còn có Quận vương kết bạn đi cùng.

Lúc này bọn họ mới phát hiện con trai duy nhất của Công chúa thổ phỉ - Chiêu Tín Hầu này thật sự có tư cách để kiêu ngạo.

Ít ra bọn họ đường đường chính chính là mẫu tộc của Hoàng Thượng, vậy mà từ lúc vào kinh đến nay còn chưa được gặp Hoàng Thượng bao giờ.

Vừa vào trong phòng, Cơ Hoài Thịnh đã cười sai người mang thức ăn dâng trà. Hai huynh đệ Đàm Văn Úy vội vàng tiến lên bái kiến, Cơ Hoài Thịnh nói: "Không cần khách khí không cần khách khí, hóa ra là hai vị công tử Thừa Ân Bá phủ, nghe danh đã lâu. Biết các ngươi vào kinh nhưng vì lúc trước ta bị bệnh, không thể đón tiếp các ngươi được. Vừa vặn hôm nay có thể mượn mặt mũi của Vân hầu gia hoàn thành tâm ý của tiểu vương."

Vốn dĩ hắn ta đã rất giỏi xã giao, hết hỏi lúc trước bọn họ vào kinh thế nào, lại hỏi Thừa Ân Bá đại nhân như thế nào, rồi hỏi đến phong cảnh, đồ ăn ngon chơi vui ở Giang Nam. Lần này huynh đệ Đàm thị cũng không còn gò bó nữa, ai nấy đều trò chuyện rôm rả. Nhưng trong lòng bọn họ đều cảm thấy chưa chắc Cơ Hoài Thịnh đã nể mặt Thừa Ân Bá phủ, nếu thế thật thì phải nên nịnh nọt đi gặp lúc bọn họ mới vào kinh chứ. Nhưng đến tận hôm nay mới gặp, rõ ràng là nể mặt Chiêu Tín Hầu Vân Trinh.

Qua ba lần rượu, Đàm Văn Úy mới cười làm lành nói: "Hôm nay tìm Hầu gia vì biết bây giờ Hầu gia rất được thánh sủng. Chắc hẳn Khánh Dương quận vương, Vân hầu gia cũng nghe nói mấy ngày trước Hoàng Thượng hạ thánh chỉ quở trách cảnh cáo hai huynh đệ chúng ta chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng. Hai huynh đệ chúng ta quả thực sợ hãi hổ thẹn, cũng đã vào Quốc Tử Giám theo thánh chỉ, ngày ngày không ngừng chăm học rồi. Nhưng chúng ta vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để gặp Hoàng Thượng thỉnh tội. Hỏi ai cũng nói tốt nhất có thể mời Hầu gia lên tiếng trước quân thượng, dù sao lúc trước Hầu gia đã từng tìm thọ lễ thay các học sinh, cũng coi như quen biết..."

"Nói đến đây, hai huynh đệ chúng ta càng thêm xấu hổ. Ngày đó Hầu gia tìm lại thọ lễ cho chúng ta, chúng ta vốn nên chuẩn bị tiệc cảm ơn Hầu gia mới đúng, kết quả sau khi vào kinh Hầu gia cũng vội vàng, lại không tìm được cơ hội cảm tạ, hôm nay lại muốn mặt dày cầu ngài giúp chuyện này..."

Vân Trinh còn chưa nói gì, đã thấy đồng tử bên cạnh Cơ Hoài Thịnh lặng lẽ đi đến cười nói: "Hà Gian quận vương biết Khánh Dương quận vương và Vân hầu gia ở đây, nói là rất đúng lúc. Gã cũng muốn vào nói chuyện, không biết Hầu gia đã khỏi bệnh chưa, gã rất quan tâm."

Vân Trinh càng thêm phiền chán, Cơ Hoài Thịnh cười nhìn hắn: "Hà Gian quận vương cũng là quan tâm Hầu gia..."

Vân Trinh nói: "Mời đi mời đi, đếu không lại bị đồn là ta kiêu ngạo cỡ nào, ngay cả Hà Gian quận vương muốn gặp ta còn phải xem sắc mặt ta nữa."

Cổng Cơ Hoài Tố đã vén rèm cười nói: "Là tiểu vương ngưỡng mộ Hầu gia, muốn tới kết giao, tuyệt đối không phải Hầu gia tự cao tự đại."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv