Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 93



Cuối thu tiết trời mát mẻ, bên ngoài Thiên Điện cây cối cao ngất, màu xanh biếc dạt dào chiếu lên cửa kính, trong điện tràn ngập ánh xanh dập dờn như sóng, bốn phía thông gió thoáng mát cực kỳ sảng khoái.

Cơ Băng Nguyên dẫn Cát Tường Nhi từ trong bên trong đi ra, nhìn thấy Hoằng Hư pháp sư dẫn theo một công tử áo trắng quỳ xuống cung nghênh thánh giá, Cơ Băng Nguyên cười nói: “Xin mời đứng lên ngồi xuống thưởng thức trà đi, trẫm dặn bọn họ chuẩn bị trà ngon, hôm nay chỉ nói chuyện phiếm, không cần quá mức giữ lễ tiết. Trẫm cũng không ngờ hôm nay được nhìn thấy bạn cũ, Quân đại phu vẫn khỏe chứ?”

Vừa nói vừa dẫn Vân Trinh ngồi xuống ghế chính trên bàn trà. Vân Trinh ngồi bên trái y, đám cung nhân ở bên cạnh rót nước sôi vào chén trà, hương trà tỏa ra bốn phía.
Vân Trinh nghe thấy ba chữ Quân đại phu cũng chỉ cảm thấy quen tai, lại thấy đại phu trẻ tuổi ngẩng đầu lên, khuôn mặt như quan ngọc, lông mày như đan phượng, mắt như sao sáng giống hệ Phan An tái thế, khiến người ta cảm thấy mới gặp một lần mà như đã quen. Quân đại phu bỗng nhiên để hắn nhớ tới đến một chuyện, vội vàng lặng lẽ giật giật tay áo Cơ Băng Nguyên: “Là Quân đại phu của Cửu Châm Môn có y thuật cực cao, khi còn trẻ từng đi theo quân đội mà lão Hồng đại phu nói sao?”

Thanh niên áo trắng phía dưới đã nghe thấy hắn nói chuyện, giương mắt nhìn hắn một cái, cong môi mỉm cười.

Cơ Băng Nguyên cũng cười: “Không sai, bây giờ đã là cốc chủ của Ngọc Hàm Cốc đi? Lúc trước Quân đại phu dẫn học đồ ra ngoài làm nghề y rèn luyện, gặp ngay quân ta liền xúc động đi theo quân. Hắn ta từng trợ giúp đại quân triều ta, công tích nổi bật, nhưng lúc thu phục kinh đô lại rời đi. Lúc ấy trẫm không thể khen thưởng, nhiều năm qua vẫn cảm thấy rất hối tiếc — Đây là Chiêu Tín Hầu Vân Trinh, lúc trước Định Tương trưởng công chúa có quan hệ cũng không tệ với ngươi, hắn chính là con trai duy nhất của nàng.”
Quân đại phu đã chỉnh vạt áo ngồi quỳ xuống, giương mắt nhìn khuôn mặt Vân Trinh, cười nói: “Quả nhiên có chút giống Công chúa, tại hạ là Quân Duật Bạch, bái kiến Hầu gia.”

Đôi mắt Vân Trinh sáng rực: “Quân đại phu, nghe nói ngài giỏi y thuật, cũng cực kỳ tinh thông trên độc thuật?”

Quân Duật Bạch Đạo: “Độc thuật… có chút tinh thâm, cực kỳ thì không dám nói, chỉ là hơi hiểu một chút thôi.”

Cơ Băng Nguyên đè lại bả vai Vân Trinh: “Biết ngươi hiếu kỳ, nhưng ngươi tự mình đi học hỏi Quân đại phu sau đi. Trẫm chuyên môn mời Hoằng Hư đại phu tiến cung, sao lại lạnh nhạt ông ấy?”

Hoằng Hư pháp sư cười nói: “Hoàng Thượng không cần phải lo lắng làm lơ lão nạp, nếu đã nói là thưởng thức trà nói chuyện phiếm, đương nhiên là nghĩ đến cái gì phải nói cái đó. Huống hồ ta và Chiêu Tín Hầu mới quen đã thân, con của cố nhân, lớn lên lại sáng trong như trăng, lão nạp rất vui vẻ.”
Đám cung nhân đã bưng từng chén trà lên, Vân Trinh nhìn Hoằng Hư pháp sư với khuôn mặt hiền lành, liền cười hì hì nói: “Pháp sư thứ tội, không phải cố ý vắng vẻ ngài, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy Quân đại phu, trong lòng ta thấy vui thôi. Lần trước ngài tặng cho ta tràng hạt rất có hiệu quả, ta đeo nó tay, quả nhiên ngủ ngon hơn nhiều.”

Hoằng Hư pháp sư cười nói: “Lần trước là lão nạp quản chùa có sai lầm, Hoàng Thượng ngẫu nhiên đến lại mắc bệnh. Mặc dù Hoàng Thượng rộng lượng không giáng tội, nhưng trong lòng lão nạp bất an, chỉ sợ long thể làm sao, nền tảng lập quốc dao động. Bởi vậy mới mạo muội gửi thư cho Ngọc Hàm Cốc, Quân đại phu chưa từng xuất cốc mấy năm rồi, nhìn thấy thư của lão nạp liền đến kinh thành trong đêm để khám cho Hoàng Thượng.”

Quân Duật Bạch Đạo: “Đáng tiếc Ngọc Hàm Cốc quá xa kinh thành, ta nhận được thư lập tức khởi hành, ngày đêm không ngừng. Nhưng đến kinh thành cũng đã qua mấy ngày này, may mà nghe nói Hoàng Thượng đã hết đậu, long thể khoẻ mạnh. Đúng là trời phù hộ ta, con dân chúng ta cũng được may mắn.”

Cơ Băng Nguyên cười nói: “Chỉ là bệnh thuỷ đậu thôi, ngược lại vất vả Quân đại phu bôn ba ngàn dặm.”

Hoằng Hư đại phu nói: “Bệ hạ được trời phù hộ, phụng thiên thừa vận, tất nhiên là biến nguy thành an. Nhưng quân đại phu đã đi ngàn dặm xa xôi tới một lần, lại là cao thủ, lão nạp nghĩ rốt cuộc vẫn nên mời quân đại phu khám cho Hoàng Thượng một lần. Vừ tiện xem còn sót lại đậu không, cũng có thể bốc thuốc điều dưỡng cho Hoàng Thượng.”

Cơ Băng Nguyên cười nói: “Được, còn phải làm phiền Quân đại phu.”

Quân Duật Bạch Đạo: “Ta nên làm mà.”

Đinh Đại ở bên cạnh nâng gối cổ tay tới, Cơ Băng Nguyên để cánh tay phải lên cho Quân Duật Bạch đưa tay tập trung xem bệnh một lần. Rồi lại đưa tay trái đến khám tiếp. Hắn ta giương mắt nhìn kỹ nhìn đôi mắt, đầu lưỡi của Cơ Băng Nguyên rồi mới cười nói: “Đậu độc đã hết, chỉ là sức khỏe còn yếu… Ta kê chút thuốc, Hoàng Thượng dùng một khoảng thời gian sẽ khôi phục. Chỉ là trong lúc dùng thuốc cần ăn uống thanh đạm, chuyện phòng the cũng phải khắc chế chút mới được.”

Vẻ mặt Cơ Băng Nguyên thản nhiên: “Làm phiền Quân đại phu.”

Vân Trinh ở bên cạnh cúi đầu uống trà, chỉ nghe Quân Duật Bạch nói với Cơ Băng Nguyên: “Nếu có thể vừa uống thuốc này vừa châm cứu ba ngày một lần thì hiệu quả sẽ tốt hơn. Nếu Hoàng Thượng không chê, cứ cách ba ngày ta sẽ tiến cung châm cứu cho Hoàng Thượng.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Ngự y đã sắp xếp người châm cứu rồi, việc nhỏ này cũng không cần thiết đê Quân đại phu tiến cung. Bây giờ Quân đại phu là cốc chủ, chắc là cũng bận rộn, sao trẫm tiện giữ lại trong kinh lâu được, làm chậm trễ việc khám bệnh thì lại không tiện.”

Quân Duật Bạch nói: “Ngọc Hàm Cốc có nhiều đại phu, lần này ta vào kinh cũng là muốn mở một y quán ở kinh thành, để tránh lần sau lại xuất hiện chuyện ngoài tầm với này. Long thể của Hoàng Thượng liên quan đến vạn dân, không thể khinh thường. Vậy ta sẽ viết lại huyệt vị và quy tắc hành châm, lát nữa sẽ giao cho Đinh công công cùng với đơn thuốc.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Được, nếu đã định ở lại trong kinh thành, không bằng đến Thái Y Viện giữ chức tiến sĩ y học? Không cần làm việc, chỉ cần lúc rảnh dạy bảo các Thái y, làm giám khảo kỳ thi, thay trẫm kiểm tra đừng để tuyển mấy tên lang băm vào là được.”

Quân Duật Bạch cười nói: “Hoàng thượng có lệnh, sao dám không nghe.”

Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn Vân Trinh còn đang uống trà, chỉ cảm thấy buồn cười, hỏi hắn: “Không phải muốn Hoằng Hư đại sư phê mệnh sao?”

Vân Trinh đặt chén trà xuống, bên tai ửng đỏ, lại nhìn về phía Hoằng Hư đại sư, Hoằng Hư pháp sư cười nói: “Lúc trước Định Tương trưởng công chúa và Vân thám hoa từng dẫn Chiêu Tín Hầu đến cho lão nạp đoán mệnh rồi…”

Vân Trinh vội vàng nói: “Hoàng Thượng, thần xin một ân điển, cho thần chút mặt mũi đi, thần muốn lén hỏi đại sư có được không?”

Cơ Băng Nguyên liếc hắn một cái, biết hắn cực để ý đến số mệnh này. Hôm nay lại bất ngờ có thêm Quân Duật Bạch, nghĩ chắc là không được tự nhiên. Y nhẹ nhàng nói: “Vậy ngươi mời Hoằng Hư đại sư đến phòng bên cạnh nói đi, trẫm tự ôn chuyện với Quân đại phu là được.”

Vân Trinh vội vàng kéo ống tay áo Hoằng Hư đứng dậy, đám cung nhân dẫn bọn họ đến phòng bên cạnh Thiên Điện. Vân Trinh mời Hoằng Hư đại sư ngồi xuống, chắp tay trước ngực bái: “Đại sư, ta biết ngài thẳng thắn, nhưng ta có chuyện khác cần hỏi. Trước kia mệnh khắc người thân của ta là do ngài phê, vô cùng chính xác… Bây giờ ta chỉ muốn hỏi đại sư, Hoàng Thượng đột nhiên bị bệnh có phải cũng bởi vì mạng ta quá cứng, khắc Hoàng Thượng không?”

Hoằng Hư pháp sư nói: “Hầu gia nghĩ như vậy lại không đúng.”

Vân Trinh nói: “Nói thế nào?”

Hoằng Hư pháp sư hòa ái nói: “Cái gọi là số phận nghĩa là mặc dù do trời định, nhưng nếu thí chủ bỏ ra cái gì đó thì cũng có thể sửa mẹnh. Cũng như lúc trước lão nạp khuyên Công chúa để ngươi vào chùa chiền xuất gia, từ bỏ người thân, đương nhiên cũng là để sửa lại mệnh. Nhưng Công chúa qua bốn mươi mới có một đứa con, yêu quý như trân bảo, không thể vứt bỏ được, đó chính là lựa chọn của nàng…”

Vân Trinh đột nhiên đỏ cả vành mắt: “Nếu lúc trước ta xuất gia, có phải phụ mẫu đều có thể an hưởng tuổi thọ hay không.”

Hoằng Hư nói: “Nếu như thí chủ nói, Trưởng công chúa sát phạt quá mức nên tạo ra nghiệp, Vân thám hoa phúc bạc khó chịu thiên ân, đây là nhân. Cho nên mới có mệnh lẻ loi của ngươi, đây là quả. Công chúa cũng không muốn sinh ngươi, nàng lên chiến trường có nhiều vết thương cũ, sức khỏe đã khó mà sửa nổi. Đây là lúc trước Quân đại phu từng chẩn trị cho nàng, lúc ấy cũng đã từng khẳng định sau tuổi trung niên nàng nên cẩn thận dưỡng sinh, cho dù như thế cũng rất khó có thể trường thọ. Ngươi hoàn toàn không có tội, sinh ra không phải do ngươi, không được có ý tưởng này. Ngược lại Trưởng công chúa và Vân thám hoa có ngươi dưới gối hầu hạ, ngày ngày vui sướиɠ, nửa đời lập nên gia nghiệp, lại có con trai kế thừa. Đó đã là khuây khỏa cực lớn trong cuộc đời bọn họ rồi.”

Vân Trinh rầu rĩ gật đầu: “Ý của pháp sư là, thật ra bệnh này của Hoàng Thượng là vì thay ta ngăn cản tai họa lớn hơn?”

Hoằng Hư pháp sư không ngờ Vân Trinh lại minh mẫn như thế, cười nói: “Hầu gia, cho dù số mệnh có huyền ảo, nhưng chẳng những có thể để người ta tu đức tiến nghiệp hay giúp đỡ trong lúc nguy nan. Mà số mệnh còn có thể ảnh hưởng lẫn nhau, người thân cận thì số mệnh ắt sẽ quấn quanh một chỗ, phụ trợ ảnh hưởng lẫn nhau. Làm sao biết được Hoàng Thượng mắc bệnh nguy hiểm, cố tình vì có Hầu gia hầu ở một bên, cô phượng gặp chân long, lúc này mới hóa nạn thành an chứ?”

Vân Trinh nghĩ nhưng kiếp trước Hoàng Thượng căn bản không hề bị bệnh này mà. Hoằng Hư lại nói: “Hoặc là có khả năng, Hoàng Thượng bình an vượt qua nạn nhỏ này, gặp phúc trong họa, sau này đi đến chỗ nào cũng đều có thể yên tâm không sợ lại bị nhiễm bệnh thuỷ đậu nữa. Dù sao bây giờ tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, nếu để đến khi thân thể khó chịu, tuổi già sức yếu, bệnh này lại mạnh thì ai mà chống đỡ được chứ. Huống chi nếu không phải Hoàng Thượng bỗng nhiên bị bệnh thuỷ đậu, lão nạp lo lắng viết thư cho Quân thần y, lần này Quân thần y chạy tới cũng là vì lo lắng về sau sẽ còn có việc này. Hắn ta dự định mở y quán trong kinh cũng vì nghĩ như vậy. Về sau bệ hạ lại có việc gì, có Quân thần y chẩn trị thì sẽ không đáng lo. Đây chẳng phải là phúc của vạn dân sao?”

Vân Trinh bị ông cảnh tỉnh, đột nhiên hiểu ra, liền cầm tay Hoằng Hư pháp sư nói: “Pháp sư nói rất đúng! Mặc dù bệnh thuỷ đậu nguy hiểm, nhưng vượt qua rồi thì sẽ không sao, quan trọng là về sau!” Hắn đến chùa Đại Từ Bi phê mệnh, Hoàng Thượng đi theo bị nhiễm bệnh thuỷ đậu, vì thế Quân thần y ở ngoài ngàn dặm lao tới kinh thành, còn dự định sau này cũng ở lại kinh. Vậy chẳng phải về sau trên chiến trường bị trúng độc cũng có thể giải sao?

Đè nén trong lòng hắn bỗng nhiên được hóa giải, Hoằng Hư pháp sư nhìn hắn thả lỏng cũng cười nói: “Chắc Hầu gia cũng đã phát hiện ngài mượn vận chân long để thay đổi số phận, đương nhiên bây giờ việc gì cũng rất trôi chảy. Trước đây Hoàng Thượng cũng luôn có tướng độc long, bởi vì phải cứu vớt vạn dân, lắng lại đao binh, cho nên trên người có khí vận đại công đức đại. Nhưng độc long cô đơn, không có người giúp đỡ, cũng không phải tướng dài lâu. Khí vận Hoàng đế sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến nền tảng lập quốc. Bây giờ được phượng khí giúp đỡ, đây chính là số mệnh long phượng trình tường, đương nhiên là khí vận tận trời thuận gió mà lên, thế không thể đỡ, tường thụy đã lên, thiên tử ban đức cho thiên hạ thái bình.”

Vân Trinh ngẫm nghĩ, cảm thấy nếu mình có thể thay đổi số mệnh mất tích lúc trước của Hoàng Thượng thì mới tính mình là chân phượng có thể phụ trợ chân long. Nhưng cho dù như thế, trong lòng của hắn được trấn an rất nhiều. Dù sao số mệnh có thể thay đổi, nếu không một đời này sao mình có thể dễ dàng chèn ép Cơ Hoài Thanh và Cơ Hoài Tố chứ. Theo cách nói của đại sư, mình thật sự đã được mượn vận của Hoàng Thượng, nếu không dựa vào Hoàng Thượng thì sao hắn có thể dễ dàng như vậy.

Hoằng Hư đại sư sờ lên trán hắn: “Hầu gia, bây giờ giữa trán ngươi đầy đặn, không ai có thể ngăn cản được thời vận, bởi vậy ngày đó đồ đệ của lão nạp mới tính ra ngươi có mệnh phúc phận thâm hậu, được quý nhân tương trợ. Ngươi chỉ cần tiếc phúc dưỡng sinh, làm việc thiện tích đức, đương nhiên sẽ thoát khỏi mệnh cô phượng kia. Không cần quá mức đắn đo, chân long thiên tử cũng không phải thứ mà người bình thường có thể phòng được đạt được, không cần lo lắng.”

Vân Trinh thở dài một hơi, đỡ Hoằng Hư đại sư trở về trong điện. Quân Duật Bạch đang cầm một cái ấm xanh rót trà, Cơ Băng Nguyên thì cầm một chén trà thưởng thức, quay đầu nhìn thấy Vân Trinh tới liền cười nói: “Sao rồi? Hoằng Hư đại sư đã khuyên được chưa?”

Hoằng Hư pháp sư mỉm cười niệm phật: “Vân hầu gia trạch tâm nhân hậu, hồn nhiên ngây thơ, lại có bệ hạ bảo vệ, đương nhiên không cần lo lắng về số mệnh.”

Vân Trinh cười hì hì: “Hoàng Thượng dụng tâm lương khổ, thần được đại sư khuyên đã giải hết khúc mắc rồi. Ngài và Quân đại phu trò chuyện như thế nào? Bây giờ nhìn Quân đại phu trẻ tuổi như vậy, lúc trước theo quân chẳng phải còn trẻ hơn sao?”

Quân Duật Bạch Đạo: “Không sai, lúc ấy ta mới mười lăm, vừa từ trong cốc ra ngoài chữa bệnh rèn luyện. Trên đường gặp gỡ chiến loạn, khi đó còn chưa rành việc đời, cảm thấy rất kinh ngạc vì thế gian cực khổ. Về sau lại gặp loạn binh cướp đoạt tài vật, vừa vặn bệ hạ đi ngang qua đã cứu đệ tử trong cốc chúng ta. Ta rất biết ơn y, nghe nói trong quân của y đang thiếu quân y, nghĩ đến đây cũng là rèn luyện, liền theo quân đi bắc phạt.”

Vân Trinh kinh ngạc: “Mười lăm tuổi mà đã bắt ra ngoài rèn luyện, trưởng bối của Quân đại phu cũng yên tâm sao.”

Quân Duật Bạch cười: “Cửu Châm Môn của chúng ta vẫn luôn có quy củ này, tất cả đại phu hành nghề đều cần du lịch y ba năm. Trùng hợp là lại vào thời loạn thế, nếu không phải vừa vặn gặp được Hoàng Thượng che chở, có khi ta phải bỏ dở việc rèn luyện giữa chừng.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Là Quân đại phu nhân hậu cứu chữa vô số người.” Y nhìn về phía Đinh Đại: “Đã đưa đơn thuốc Quân đại phu viết cho Thái Y Viện chưa?”

Đinh Đại cười nói: “Đã đưa rồi ạ, buổi chiều Lễ Bộ thị lang muốn yết kiến để báo cáo việc cần xử lý trong tiết Vạn Thọ…”

Hoằng Hư pháp sư cười nói: “Hoàng Thượng một ngày trăm công ngàn việc, lão nạp cũng đã giải mệnh cho Chiêu Tín Hầu rồi, chúng ta xin cáo lui trước.”

Cơ Băng Nguyên đứng lên cười nói: “Hiếm khi được tiến cung một lần, vốn dĩ nên giữ lại ăn cơm, nhưng mấy ngày nay bị bệnh, đọng lại quá nhiều việc vặt, lần sau trẫm sẽ cùng Chiêu Tín Hầu đến chùa Đại Từ Bi tìm pháp sư tâm sự. Đứa nhỏ này dễ để tâm vào chuyện vụn vặt, còn phải nhờ pháp sư khuyênnhiều hơn.”

Vân Trinh cười hì hì, lại nhìn về phía Quân Duật Bạch: “Quân đại phu ở nơi nào? Lúc trước ta có đi theo lão quân y của mẫu thân học chút thuật châm cứu xoa bóp thô thiển, bây giờ lại rất có hứng thú về độc. Nếu ngài rảnh, ta sẽ tới cửa xin ngài dạy bảo.”

Quân Duật Bạch vội nói: “Vân hầu gia không cần phải khách khí, bây giờ ta đang ở nhờ chùa Đại Từ Bi. Mấy ngày nay cũng đang ở nơi đó chữa bệnh từ thiện, về sau còn định mở một y quán trong kinh, bây giờ còn đang đi tìm, chờ đến khi mua được nhà rồi sẽ mời Vân hầu gia đến làm khách.”

Vân Trinh nói: “Phòng xá thì đơn giản, trên danh nghĩa của ta còn có mấy cửa hàng vài năm này không buôn bán tốt đang muốn đổi nghề. Lúc về ta sẽ cho người đưa qua cho ngài xem có phù hợp để làm y quán hay không. Ngài cứ việc nói, ta sẽ chuyển nhượng lại cho ngài.”

Quân Duật Bạch vui vẻ: “Như thế thì tốt quá, đúng là chúng ta không quen với kinh thành, có Hầu gia dìu dắt chỉ điểm đương nhiên là không thể tốt hơn.”

Vân Trinh cười khẽ nói: “Là Hoàng Thượng dìu dắt, lúc trước ngài có công lớn như thế, bây giờ lại muốn mở y quán trong kinh, sao Hoàng Thượng lại không ban nhà được? Chắc chắn là Hoàng Thượng chi tiền nhỉ? Ta phải chào giá cao một chút mới được.”

Cơ Băng Nguyên cười một tiếng: “Ngươi cũng biết tạo quan hệ đấy, được thôi, cho dù Quân đại phu chọn trúng chỗ nào cũng đều lấy tiền từ kho của trẫm ra mua lại.”

Vân Trinh cười hì hì chớp mắt với Quân Duật Bạch: “Cảm ơn Hoàng Thượng, ta có thể kiếm lời rồi.”

Quân Duật Bạch bị hắn chọc cười, vội vàng cảm ơn thánh ân rồi rời cung với Hoằng Hư pháp sư dưới sự dẫn đường của đám nội thị.

Cơ Băng Nguyên thấy mọi người đi hết mới kéo tay Vân Trinh nói: “Sao rồi? Hoằng Hư đại sư có giải mệnh cho ngươi không?”

Vân Trinh nói: “Hoằng Hư đại sư nói Hoàng Thượng là mệnh chân long, người bình thường không phòng khắc được. Ta là mệnh cô phượng, mượn vận thế của Hoàng Thượng đương nhiên cũng là phúc lộc song toàn. Bây giờ long phượng trình tường chính là vận thế tốt, cái gì mà thiên tử ban phúc thiên hạ thái bình đấy.”

Cơ Băng Nguyên cực kỳ vui mừng, quả nhiên Hoằng Hư pháp sư hiểu biết rộng rãi, lát nữa phải ban thưởng thật nhiều hương hỏa cho chùa Đại Từ Bi mới được. Y cười nói với Vân Trinh: “Hay cho câu long phượng trình tường, trẫm đã nói ngươi là Hoàng hậu của trẫm, chẳng phải đây là phượng mệnh sao? Về phần cô phượng đó là đương nhiên, người bình thường có thể xứng với phượng mệnh ư? Đương nhiên chỉ có chân long như trẫm mới cưới được, người bình thường phúc bạc không gánh nổi phượng mệnh của ngươi đâu.”

Vân Trinh nghe y nói hay vậy thì lại cảm thấy nghi ngờ: “Thật sự không phải bệ hạ dạy ông ấy chứ?”

Cơ Băng Nguyên khẽ nhướng mày: “Mấy ngày nay trẫm bị bệnh, từ khi ngươi đến đều như hình với bóng, đã bao giờ thấy trẫm cho người đi truyền lời chưa? Cho dù ngươi không tin Hoằng Hư đại sư tinh thông mệnh lý thì cũng nên tin trẫm chứ.”

Vân Trinh nói: “Tuy là như thế, nhưng lần này ngài bị bệnh rất kỳ quặc, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Vừa rồi Quân thần y cũng đã nói, ngài phải khắc chế chuyện phòng the. Nếu lúc nào thần cũng ở trong cung sẽ khiến ngài phân tâm, thần muốn xin nghỉ mấy ngày. Mấy ngày rồi không về phủ, chắc chắn bên chỗ Đại Lý Tự cũng góp nhặt không ít công vụ… Thần vẫn nên về phủ trước thôi, Hoàng Thượng phải nghe theo lời dặn của thầy thuốc, uống thuốc nghỉ ngơi cho tốt. Mấy ngày nữa thần sẽ lại đến thăm Hoàng Thượng.”

Nói xong đã tự quyết định đứng lên chạy nhanh như chớp, không phải hắn lo lắng Hoàng Thượng không cầm giữ được. Nói thật hắn cũng ăn vào rồi mới biết ngon miệng, thích đến mức không kiềm chế được, ước gì mỗi ngày đều quấn lấy Hoàng Thượng. Nhưng long thể quan trọng, lại mỗi ngày nói mình đều nhìn thấy Hoàng Thượng, chỉ có thể xem lại không thể ăn mới là khó chịu! Còn không bằng đi ra ngoài làm vài chuyện rồi tính sau.

Đang lo lắng về sau Hoàng Thượng trúng độc, Quân đại phu đã từ trên trời giáng xuống. Hay cho một câu long phượng trình tường, hắn phải nịnh nọt Quân đại phu này cho tốt, giữ hắn ta lại trong kinh!

Cơ Băng Nguyên nhìn Vân Trinh chạy vội ra ngoài, vừa bực mình vừa buồn cười. Thầm nghĩ không biết đêm qua là ai mới đầu còn nói cái gì mà thái y dặn phải tiết chế, long thể của Hoàng Thượng quan trọng, về sau đến lúc quan trọng thì lại cầu khẩn nũng nịu, dùng hết cả tay lẫn miệng, vui không biết mệt một mực cầu hoan.

Thật sự là qua cầu rút ván, nhưng vẫn còn nhiều thời gian, để xem lần sau y trị hắn thế nào.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv