Vân Trinh đến chùa Đại Từ Bi một mình, cũng không dẫn theo ai cả. Vì đi một mình nên không cần vội vã, còn thảnh thơi cưỡi ngựa đi dạo quanh núi, nhìn thấy địa thế dần dần cao, phong cảnh cũng bắt đầu mênh mông, lá vàng phủ kín đường núi. Đến khi vui vẻ đến bên ngoài cửa chùa mới thấy có rất nhiều xe ngựa dừng ở đó, chắc hôm nay trong chùa cũng có không ít người.
Trên cái sân bên ngoài cửa chùa có rất nhiều gánh xiếc sạp hàng ăn uống sạp hàng, cũng có không ít thư sinh.
Hắn nghịch ngợm đi dạo bên ngoài một lát, mua ít đồ chơi thú vị nhét vào túi trên lưng ngựa, sau đó mới gửi ngựa cho sư tiếp khách để vào trong chùa. Thấy trên tường có rất nhiều chữ do văn nhân đến đây để lại, dù sao hắn cũng nhàm chán, cho nên đứng lại đọc một lần.
Sau khi ngắm nhìn hết mọi nơi, còn đứng dưới gốc cây bạch quả ngửi một lát rồi mới đi vào tìm tăng nhân phụ trách đoán xâm phê mệnh, cung phụng chút tiền hương hỏa mời hắn ta phê mệnh.
Tăng nhân phụ trách phê mệnh kia cầm ngày sinh tháng đẻ, bấm đốt ngón tay một lát mới nói: “Thí chủ có mệnh đại phú đại quý, phúc lộc song toàn, trong đời có quý nhân, gặp dữ hóa lành, chúc mừng chúc mừng.”
Vân Trinh nghe xong liền thầm nghĩ không phải tăng nhân này thấy ta ăn mặc lộng lẫy là sẽ tin lời nói bậy cho tiền hương hỏa đấy chứ. Hắn lại đặt một thỏi bạc ở trước mặt tăng nhân kia, cười nói: “Không đúng? Sư phụ xem thật kỹ lại đi.”
Tăng nhân kia cực kỳ lanh lợi, sớm biết có không ít người đến phê mệnh chỉ vì muốn qua loa tắc trách với trưởng bối, chắc hẳn là muốn nạp thϊếp hoặc chuyển nhà gì đó. Bình thường những yêu cầu nhỏ này bọn họ cũng rất vui vẻ thỏa mãn, liền nhìn cười nói: “Thí chủ khẳng khái, thích làm việc thiện, không biết thí chủ cảm thấy không đúng chỗ nào? Hay là tiểu tăng tính không tốt, thí chủ cứ việc chỉ bảo.”
Vân Trinh nói: “Ngươi cẩn thận tính toán lại xem có phải cái mạng này có tướng chết yểu, khắc người thân, trước cập quan có kiếp nạn lớn…”
“Nói bậy bạ gì đó?” Sau lưng truyền đến một tiếng khiển trách uy nghiêm, Vân Trinh quay đầu, nhìn thấy Cơ Băng Nguyên mặc áo choàng màu xanh đậm đang từ từ sau bức tường ra. Bên cạnh y là một lão hòa thượng mày trắng râu bạc tiên phong đạo cốt, mỉm cười niệm một tiếng dài: “A Di Đà Phật.”
Vân Trinh thè lưỡi ra, Cơ Băng Nguyên vốn đang giận hắn nói mình linh tinh, nhưng vừa nhìn thấy hắn liền nghĩ tới đêm qua, trong lòng mềm mại hẳn đi, chỉ khiển trách: “Phật môn thanh tĩnh, sao ngươi có thể nói bừa như thế? Vô duyên vô cớ rủa mình làm gì?”
Vân Trinh bị bắt tại trận, đang chột dạ nên không dám nói lời nào, Cơ Băng Nguyên nói: “Tới chào Hoằng Hư đại sư đi.”
Vân Trinh ngoan ngoãn đi đến hành lễ, Hoằng Hư đại sư cười nói: “A di đà Phật, tiểu thí chủ tính tình hoạt bát, lão nạp vừa thấy liền vui vẻ, có thể thấy được là có Phật duyên.”
Cơ Băng Nguyên cười nói: “Đây là Chiêu Tín Hầu, con trai độc nhất của Định Tương trưởng công chúa. Đại sư cũng đã từng gặp rồi, lúc trước Định Tương trưởng công chúa vãng sinh cũng là ngài chủ trì pháp hội.”
Hoằng Hư thiền sư khẽ giật mình, cẩn thận nhìn khuôn mặt Vân Trinh một chút, rồi lại nhìn Cơ Băng Nguyên, cười nói: “Thì ra là thế, có lẽ là lão nạp và vị tiểu thí chủ này có duyên, khó trách trông quen thế.” Nói rồi liền đưa phật châu cầm trong tay cho hắn: “Phật châu này được lão nạp dùng nhiều năm, có thể an thần trợ ngủ.”
Vân Trinh cầm lấy tràng hạt kia nói cảm ơn, Cơ Băng Nguyên dẫn hắn đi theo Hoằng Hư thiền sư vào phòng nói chuyện phiếm một lát, lúc này mới đứng lên cáo từ. Trong chùa cũng đã sắp xếp bữa chay, Cơ Băng Nguyên dẫn hắn đi ăn.
Bên này Hoằng Hư thiền sư lại đến chỗ phê mệnh đoán xâm muốn xem bát tự vừa rồi, tăng nhân kia nhìn ông đến liền vội vàng đứng lên nói: “Tổ sư gia, vừa rồi ta cũng không định đồng ý với hắn, hắn đúng là có mệnh đại phú đại quý.”
Hoằng Hư thiền sư cầm bát tự kia lên xem, quả nhiên là mệnh cô tinh khắc cha mẹ con cái lúc trước mình phê, liền niệm Phật thật dài: “A di đà Phật, ngã phật từ bi, đây là cô phượng gặp chân long, gặp nạn hóa lành, long phượng hòa minh”.
Các tăng nhân không hiểu, nhưng thấy vẻ mặt kính sợ của Hoằng Hư thiền sư cũng vội vàng cười nói: “Ý của tổ sư gia đây là gặp tạo hóa lớn, sửa lại mệnh sao?”
Hoằng Hư thiền sư mỉm cười: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Đã thấy Cơ Băng Nguyên dẫn Vân Trinh đến sơn phòng Bích Vân trước, lệnh cho hắn ngồi xuống, thấy thức ăn chay được đưa lên thì đầu tiên là tự mình nếm một ngụm rượu ngọt, cảm thấy mùi vị cũng được mới rót cho hắn một ít: “Uống chút trơn họng là được rồi. Với tửu lượng này của ngươi, trẫm thật sự không dám cho ngươi uống rượu nữa.”
Trong lòng Vân Trinh đang có quỷ, nghe y nói kiểu này bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt, cầm ly rượu không biết làm thế nào cho phải, chỉ đành cúi đầu.
Cơ Băng Nguyên nhìn hai tai hắn đỏ bừng, không ngờ đứa nhỏ này lại thẹn thùng trong chuyện đó như thế. Y cũng không tiện lại trêu ghẹo hắn, thuận tiện nói: “Đang êm đẹp sao lại muốn đi đoán mệnh? Làm gì lại phải tự mình rủa mình? Nơi thờ Phật tự có linh tính, há có thể nói hươu nói vượn như thế.”
Vân Trinh đang rất sợ y, chỉ có thể đàng hoàng nói: “Chương tiên sinh nói trong hội văn vài ngày trước đó Khuất lão thái phó chuyên môn tìm hắn ta đánh cờ, xác nhận là cố ý muốn gả cháu gái của ông ấy cho. Bảo ta mấy ngày nay không được phép gây chuyện. Ta nghĩ cô nương người ta tốt như thế, sao một người thích long dương như ta lại phải gây họa cho người ta chứ? Nhưng ông ấy là đế sư, đến lúc đó đến trước mặt ngài cầu xin, ngài cũng không tiện từ chối. Không bằng để ta đi đoán mệnh không tốt, cũng tiện một lần vất vả cả đời nhàn nhã, từ chối mấy lời cầu hôn khác luôn.”
Cơ Băng Nguyên không ngờ hóa ra trước đó Khuất thái phó đã nói bóng gió với Chương Diễm, quả nhiên mới có một ngày không quản lý là đứa nhỏ này có thể chọc thủng trời luôn rồi.
Y thở dài nói: “Về chuyện của Khuất thái phó, trẫm đã từ chối thay ngươi rồi, ngươi yên tâm. Khuê nữ nhà ông ấy không lo gả, không chậm trễ được, bây giờ vẫn còn nhỏ lắm.”
Vân Trinh kinh hãi, lại nhẹ nhàng thở ra, vụиɠ ŧяộʍ nhìn Cơ Băng Nguyên: “Trả lời rồi? Ngài trả lời thế nào?”
Cơ Băng Nguyên nói: “Khuất thái phó là người thông hiểu đạo lý, lại là thầy của trẫm, đương nhiên không thể lừa gạt. Trẫm nói với ông ấy, không phải thầy hy vọng bên người trẫm có một người tri tâm sao? Nửa cuộc đời trẫm cũng chỉ có một người tri tâm là Chiêu Tín Hầu, còn muốn thật dài thật lâu, thực sự không bỏ được những thứ yêu thích, mong thầy thông cảm.”
Vân Trinh mới vừa trầm tĩnh lại, chợt nghe Cơ Băng Nguyên thổ lộ như thế, kinh ngạc đến mức sặc một ngụm rượu ho khan mấy tiếng. Giương mắt thấy Cơ Băng Nguyên vẫn luôn nhìn chăm chú hắn, không dám tin hỏi: “Hoàng Thượng nói đùa với ta sao? Ngài thật sự nói như vậy?”
Cơ Băng Nguyên nói: “Vua không nói chơi.”
Vẻ mặt Vân Trinh một lời khó nói hết, Cơ Băng Nguyên lại nói: “Trẫm nói ngươi là Hoàng hậu, đương nhiên trong lòng đã coi ngươi là Hoàng hậu. Năm đó đế sư dạy bảo ta, như thầy như cha, đương nhiên là không thể lừa gạt ông ấy rồi. Hơn nữa hôn nhân đại sự mà ngươi lại làm bậy bạ như thế, còn muốn đoán mệnh lan truyền bừa bãi, đấy mới thật sự là đắc tội cả gia tộc họ Khuất!”
Đó là mệnh thật, không phải đoán mò, Vân Trinh thấp giọng lẩm bẩm. Cơ Băng Nguyên không nghe rõ, khiển trách hắn: “Lần sau không cho phép gây chuyện nữa, nếu sau này có người cầu hôn, ngươi cứ bảo bọn họ tới tìm trẫm là được, trẫm ắt sẽ giải quyết thay ngươi.”
Vân Trinh đành phải thành thật đáp lời, Cơ Băng Nguyên thấy màu đỏ trên mặt hắn đã giảm, trong mắt như có nước mùa thu, không khỏi cảm thấy xao động, liền cười nói:
“Đêm nay lại tiến cung với trẫm chứ?”
Sau đó y hài lòng nhìn Vân Trinh lại đỏ mặt lên lần nữa.