Vân Trinh xuất cung, nhớ tới mình vừa làm xong chuyện này là Đại Lý Tự cho nghỉ bảy ngày.
Vốn muốn vào cung tìm Vân Giang Ninh hỏi chuyện về Tứ Di Quán, nhưng bây giờ cũng không dám đi tìm Long Tương Doanh nữa.
Còn thêm một chuyện phiền lòng về Khuất lão thái phó, vốn cũng định đến nam phong quán hoặc xách Bạch Ngọc Kỳ về phủ để lan truyền thanh danh không tốt ra ngoài.
Kết quả trong cung lại có thêm một chuyện phiền lòng như thế, hắn chắc chắn nếu như lúc này mà dám đến nam phong quán hay rạp hát gì đó, nhất định Hoàng Thượng sẽ đánh gãy chân hắn!
Hắn rầu rĩ cưỡi ngựa trở về phủ, lật qua lật lại trong phòng mình, thực sự không biết sao lại xảy ra việc tối hôm qua — Hoàng Thượng hiểu nhầm mình ngưỡng mộ y sao? Đúng rồi! Bạch Ngọc Kỳ!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên họa từ hắn ta mà ra! Lúc ấy chắc chắn Hoàng Thượng đã nghe được!
Bây giờ mình phải làm sao đây?
Cho nên mình căn bản cũng không thể là con riêng của Hoàng Thượng được! Hoàng Thượng cảm thấy mình nói thích long dương trước mặt y, nhất định là đã yêu thầm y từ lâu. Tối hôm qua mình lại nói hươu nói vượn để tranh sủng, giờ thì hay rồi, tranh sủng lên long sàng luôn!
Vân Trinh ôm chăn mền lăn lộn trên giường, lại kêu hai tiếng a a, nhìn hình châu chấu đuổi chuồn chuồn trên đỉnh đầu, bỗng nhiên nghĩ đến dư vị trận điên đảo hôm qua.
Hoàng Thượng gọi Hoàng hậu bên tai, tay nắm tay dạy hắn…
Mặc dù hình như cũng không làm việc ghê gớm gì, đó chỉ là điều mà tất cả nam nhân từng làm thôi. Nhưng mà là làm với Hoàng Thượng, lúc ấy mình là say rượu to gan, hay thật ra — là thích vậy.
Hai tai Vân Trinh đỏ bừng, quyết tâm không thể suy nghĩ lung tung như thế nữa — dù sao mình cũng không sống lâu… Có vẻ Hoàng Thượng cũng thích thật, tối hôm qua… mình cũng rất vui sướиɠ, thì… cứ sảng khoái là được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì. Hoàng Thượng thích thế nào thì thế đó đi, dù sao Hoàng Thượng cũng sẽ không hại mình.
Một đời với Chu Giáng, Chu Giáng từng dỗ dành hắn mấy lần, nhưng hắn ta cũng vụng về tay chân không hiểu nhiều lắm. Khi đó hai người đều nhỏ tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ thích cảm giác kí©h thí©ɧ mạo hiểm. Nhưng tối hôm qua… lại hoàn toàn không giống, cứ như vẫn luôn bị dẫn dắt, có thể nói là cảm giác cực lạc. Đại khái là bởi vì đối tượng là Hoàng Thượng sao?
Thiên tử cao cao tại thượng, hắn vẫn luôn quấn quýt, sùng bái, nguyện ý quên mình phục vụ vì y. Kết quả cuối cùng y không khiến hắn chết, mà còn cho hắn lên long sàng…
Vân Trinh sờ hai tai sắp chín của mình, phát hiện nếu cứ nghĩ tiếp thì trừ dư vị ra, cái gì cũng không có. Cảm giác xấu hổ vẫn chưa tiêu tan, ngược lại là không có cách nào đối mặt với mình tối hôm qua ngu xuẩn như heo.
Hắn đứng lên đi ra khỏi thư phòng, không ngờ lại nhìn thấy Lệnh Hồ Dực: “Sao ngươi lại ở đây? Không đi theo Chương tiên sinh à?”
Lệnh Hồ Dực nói: “Chương tiên sinh bảo ta nhìn chằm chằm ngươi, mấy ngày nay không cho ngươi đến mấy chỗ vớ vẩn. Mấy thư đồng khác cũng phải theo sát, phàm là người dẫn Hầu gia đến mấy chỗ linh tinh gây chuyện thì đều bị đánh gãy chân.”
Vân Trinh: …
Không phải ta đã mười tám rồi sao! Vì sao Chương tiên sinh còn muốn quản ta? Chẳng lẽ không thành thân, Hầu gia ta sẽ không thể tự tại chơi bời nữa ư?
Lệnh Hồ Dực hỏi: “Hầu gia muốn viết chữ không? Làm việc xong thì vẫn phải viết chữ chứ? Hoàng Thượng không nhìn sao?”
Vân Trinh nghe thấy hai chữ Hoàng Thượng là lại đỏ hết cả tai, co cẳng xoay người rời đi, quả thực là chạy trối chết.
Hắn đi qua viện tử, thấy tiết trời cũng dần dần lạnh, liền đến viện Trung Nghĩa. Đa số các lão ca ca đã dẫn các thiếu niên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng đến tiêu cục các nơi rồi, chỉ còn lại mấy lão ca ca tàn tật và tuổi già sức yếu ra ngoài nghe hát uống rượu.
Trên võ đài lớn trống trải, cảnh tượng những thiếu niên kia khí thế ngất trời ngày xưa giống như mới là hôm qua. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy lão Vu đang chăm ngựa, thấy hắn liền đi tới hành lễ nói: “Hôm nay Hầu gia được rảnh sao? Không cần đi Đại Lý Tự?”
Vân Trinh nói: “Vừa ra ngoài làm việc, trưởng quan Đại Lý Tự cho ta nghỉ mấy ngày.”
Lão Vu gật đầu: “Hóa ra là như thế, ra ngoài làm việc rất vất vả, nên nghỉ mấy ngày. Ta thấy con ngựa của Hầu gia ở trên thuyền cũng không được cho ăn tốt, gầy hẳn đi đáng thương lắm. Mấy ngày nay ngươi đừng cưỡi nó nữa, đổi một con khác để nuôi đi.”
Vân Trinh thấy ông ta đau lòng ngựa nhiều hơn đau lòng hắn, đành cười hỏi lão Vu: “Vu bá, ngươi nói lúc trước mẫu thân ta chỉ là nư tử, còn dẫn nhiều nam binh sĩ như các ngươi, có bị người nào nói xấu không.”
Lão Vu nói: “Ôi dào, nếu muốn nói thì đã nói từ lâu rồi, nghe nhiều cũng không thấy kinh ngạc nữa. Không để ý đến bọn họ thì đương nhiên sẽ không còn ai nói. Mẫu thân ngươi cũng không phải khuê tú xinh đẹp nũng nịu, đánh gϊếŧ trên chiến trường mặt mũi toàn máu và bụi đất chẳng khác gì chúng ta. Mẫu thân ngươi vừa kiên cường vừa nhanh nhẹn, xưng huynh gọi đệ với mọi người, còn cho mọi người ăn đủ no, lại có thể chuẩn bị đầy đủ quân nhu cho chúng ta. Mọi người phục nàng, chẳng ai nói năng gì cả.”
Vân Trinh khẽ gật đầu: “Từ nhỏ trong lòng ta đã có chút buồn bực, ta cảm thấy… hình như phụ thân ta không thích ta lắm… Mặc dù người ngoài nhìn đều nói phụ thân ta sủng ta, mà phụ thân ta ở trước mặt người ngoài hay ở trước mặt mẫu thân ta cũng đều luôn miệng nói tốt cho ta, mỗi ngày chỉ để ta được ăn được chơi. Nhưng nếu không có ai, phụ thân ta có vẻ không thích để ý đến ta lắm, toàn cho ta ít kẹo hoặc tiền đồng rồi bảo người khác dẫn ta đi chơi.”
Lão Vu nói: “Mẫu thân ngươi là Công chúa mà, hắn ta lại không lay chuyển được mẫu thân ngươi. Hắn ta đường đường là Thám hoa, lại phải cưới nữ đương gia thổ phỉ, trong lòng không được tự nhiên thôi. Nhưng mà có một chuyện người khác không biết, ngày đó là ta cưỡi ngựa đi theo Phò mã Công chúa đến chùa Đại Từ Bi, nghe nói ở đó có lão trụ trì biết xem bói đoán mệnh.
“Lúc ấy mẹ ngươi vừa sinh ngươi ra, ở cữ mấy tháng xong liền vui vẻ đưa ngươi và Phò mã đến đó tạ thần. Lại quyên góp rất nhiều hương hỏa, còn mang ngươi đến cho lão trụ trì nhìn. Kết quả hình như lúc ấy lão trụ trì phê mệnh không tốt lắm, trở về Vân phò mã và Công chúa còn tranh chấp vài câu trên xe ngựa.”
“Bởi vì lúc ấy ta cũng lo lắng, dù sao bình thường Vân phò mã rất quan tâm đến Công chúa, đang êm đẹp tại sao lại nổi giận với một phụ nhân mới sinh con xong chứ? Ta liền cảm thấy Vân phò mã không hề hiền hậu, liền đến nghe xem bọn họ tranh chấp cái gì.”
“Thật ra chỉ trách lão lừa trọc kia, hình như nói Công chúa chinh chiến lâu dài, khí sát phạt quá nặng, đến mức con cháu duyên cạn. Phê mệnh cho ngươi là không có người thân dựa dẫm, phúc thọ không lâu. Nếu muốn hóa giải, hoặc là để ngươi xuất gia, hoặc là để ngươi sinh hoạt với người có vận khí tốt như phụ thân ngươi. Nếu không sẽ bị chết yểu, cho dù có miễn cưỡng trưởng thành cũng sẽ khắc vợ con. Đến 20 có một kiếp lớn, nếu có thể được người khí vận tốt độ kiếp thay ngươi thì sẽ có thể an hưởng phú quý lúc tuổi già, áo lộc không lo.”
“Ngươi nói đây không phải nói hươu nói vượn sao? Ta thấy lão ta chỉ muốn lừa Trưởng công chúa cuẩ chúng ta bỏ ngươi ở chùa nuôi, kiếm chác từ chúng ta thôi! Kết quả lúc ấy Vân thám hoa lại muốn để ngươi xuất gia, đương nhiên Công chúa không đồng ý, sau khi ầm ĩ với Vân thám hoa xong lại không biết nghĩ ra biện pháp gì mà lúc nào cũng mang ngươi vào cung để Hoàng Thượng ôm. Hoàng Thượng là chân long thiên tử! Ai có thể có nhiều khí vận hơn y được! Ha ha, quả nhiên! Không phải ngươi đã bình an trưởng thành rồi sao? Ta trông còn rắn chắc lắm! Có thể thấy được lão lừa trọc kia chỉ muốn xúi giục, không có ý tốt.”
Vân Trinh trầm mặc hồi lâu nói miễn cưỡng cười nói: “Cái này… Có khi thật sự là khắc phụ mẫu…” Mẹ nó thật sự là hai đời hắn đều không thể sống qua 20!
Lão Vu nói: “Trời! Ca nhi à! Ngươi không thể nghĩ như vậy! Lúc trước Trưởng công chúa và chúng ta bị vây trên bãi ghềnh, đêm tối đánh trận, ngày nào chúng ta cũng đều cảm thấy đây là ngày cuối cùng! Mỗi lần sống được qua một ngày đều là kiếm lời! Khi đó Trưởng công chúa còn nói, nếu sau này có thể không cần đánh trận, mỗi ngày ăn thịt uống rượu, còn có thể an ổn lập gia đình, sinh con với người ta, đó phải là cuộc sống trong mơ thế nào chứ! Nếu thật sự có một ngày như vậy, dù là chỉ được sống một ngày cũng tốt!”
“Ca nhi ngươi nói có đúng không? Mẫu thân ngươi vui vẻ như vậy! Cái gọi là số phận do trời định, quan trọng là mỗi ngày chúng ta đều được sống vui vẻ là được rồi!”
“Lại nói về phụ thân ngươi, mặc dù phụ thân ngươi hơi khốn nạn chút, nhưng mẫu thân ngươi vừa bác bỏ, hắn ta cũng không nói thêm về chuyện để ngươi xuất gia nữa. Mỗi ngày hắn ta đều phong hoa tuyết nguyệt, tham gia hội văn ngắm hoa uống rượu, ta thấy hắn ta sống cũng vui sướиɠ đầy đủ lắm!”
Lão Vu vỗ vai hắn: “Đừng ghi hận phụ thân ngươi, ngươi còn chưa thấy những người bị tự tay cha mẹ bán đi như chúng ta đâu. Ngươi có nhỡ lão Lý thiếu một ngón tay không? Chính là cha ông ta thích cờ bạc, mẹ ông ta muốn dẫn ông ta về nhà ngoại, không sống cùng cha ông ta nữa. Cha ông ta lại trực tiếp chém mất một ngón tay của ông ta, nói cho nương ông ta biết nếu dám về nhà ngoại thì sẽ gϊếŧ con mình. Trên đời này còn nhiều cha mẹ khốn nạn lắm, chúng ta đã tích phúc rồi đấy! Hắn ta cũng chỉ có chút lạnh nhạt, chắc hẳn người đọc sách bị lão lừa trọc kia mê hoặc, trong lòng có chút khúc mắc thôi, chứ bên ngoài vẫn đối xử với ngươi không tệ.”
Vân Trinh đã hóa giải được hoang mang ở đáy lòng nhiều năm, chợt nghĩ ra một biện pháp tốt để giải quyết việc Khuất thái phó cầu hôn. Khuất thái phó chính là đế sư, ông ta đi cầu hôn với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng khó khăn, chuyện này vẫn phải làm một lần cho xong.
Hắn sẽ đến chùa Đại Từ Bi gì kia, để lão trụ trì phê mệnh cho mình một lần. Không cần quan tâm lão phê cái gì, trở về cứ rêu rao lời tiên tri đoản mệnh sống không quá cập quan ra khắp nơi, ha ha! Lần này sẽ giải trừ hậu hoạn vĩnh viễn, không còn nhà nào dám gả nữ nhi cho hắn nữa nhỉ? Đương nhiên sẽ không còn ai đến cầu thân nữa.
Vân Trinh cũng to gan, không để mệnh chết yểu gì đó ở trong lòng, dù sao mấy đời đều như thế cả, dù sao cũng sống lại rồi, cứ tự tại là được. Hắn tìm được biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề hôn sự, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, liền mượn lão Vu một con ngựa, nhanh chóng đi đến chùa Đại Từ Bi ở ngoại ô.
Trong cung sau khi Cơ Băng Nguyên ăn trưa nghị sự xong liền xem thời gian, gọi Đinh Đại đến nói: “Cho người đi nhặt mấy bảo thạch mới, lại chọn mấy giỏ hoa quả tươi, sai người đưa đến Chiêu Tín Hầu phủ. Thuận tiện nhìn xem Chiêu Tín Hầu đang làm gì, nếu tối nay rảnh thì vào cung dùng bữa tối với trẫm.”
Đinh Đại cười nói: “Vâng.”
Cơ Băng Nguyên lại nghĩ tới một chuyện khác, nói: “Nói đến tiệc tối trẫm lại quên, bữa tiệc đêm qua lại bỏ mặc Thừa Ân Bá phủ, sau đó xử lý thế nào?”
Đinh Đại nói: “Về sau Cao Tín nói ngài có quốc sự, hắn ta đã tự mình hộ tống về phủ bình an rồi.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Để bọn họ mất công đến đây như vậy, ngươi cũng chọn mấy thớt vải trong kho ban thưởng đi.”
Đinh Đại cười nói: “Vâng, tiểu nhân sẽ đi làm ngay.”
Quả nhiên ông ta đã tự mình chọn lấy một hộp bảo thạch, lại chọn hoa quả tốt nhất vừa tiến cống, cộng thêm vài thớt lụa tốt nhất, sai Mặc Cúc tự mình đưa đến Chiêu Tín Hầu phủ, Mặc Cúc cười nói: “Nếu đã phải xuất cung rồi, sao công công không để ta mang cả thưởng của Thừa Ân Bá phủ đi, đỡ phải lát nữa trở về lại sai sử ta.”
Đinh Đại chép miệng: “Ha ha, những cái kia tùy tiện thưởng là được, ngươi theo ta mấy năm rồi, đừng có kiến thức hạn hẹp đến mức chỉ biết là thưởng bạc thôi chứ. Ta cho người khác làm là được, ngươi mau làm chuyện quan trọng này đi. Quan trọng nhất là phải xem Hầu gia đang làm cái gì, nghe kỹ chưa? Hoàng Thượng khẩu dụ là nhìn xem Hầu gia đang làm cái gì. Xong xuôi phải nhanh chóng về trả lời, không cho phép lêu lổng bên ngoài.”
Mặc Cúc cười hì hì, vội vàng nhận đồ ra ngoài nhanh như chớp, quả nhiên không bao lâu sau đã trở về: “Hầu gia và Chương đại nhân đều không ở nhà, Lệnh Hồ Dực nhận thưởng thay, cũng đã hỏi rồi, nói là Hầu gia cưỡi ngựa đến chùa Đại Từ Bi giải sầu.”
Đinh Đại vội vàng vào nói với Cơ Băng Nguyên.
Cơ Băng Nguyên thầm nghĩ, tuy mình đã bình tĩnh nghĩ thông suốt rồi, nhưng cũng không thể để một mình hắn suy nghĩ lung tung được. Đứa trẻ nhà y mượn rượu to gan một lần, mặc dù bây giờ đã toại nguyện, nhưng nếu lại để chui vào ngõ cụt sẽ không tốt. Bây giờ đã tỉnh táo hơn nửa ngày, phải đi khuyên bảo an ủi hắn thôi.
Hạ quyết tâm xong, y liền nói: “Chuẩn bị ngựa, trẫm cũng cải trang đến chùa Đại Từ Bi giải sầu một chút.”