Cơ Băng Nguyên ngồi một hồi lâu mới đưa tay day trán, thấp giọng nói: “Đứng lên đi, Đinh Đại.”
“Mẫu hậu luôn coi ta là điều hổ thẹn, dù trẫm anh dũng thiện chiến, chiến công từng đống thì nàng vẫn… đến chết cũng không chịu tha thứ cho trẫm.”
“Chỉ bởi vì trẫm không có cách thành hôn sinh con với nữ tử, một chuyện mà bất cứ nam nhân nào cũng có thể làm được. Cho dù trẫm có làm bao nhiêu điều, nàng cũng không còn nhìn thẳng vào trẫm nữa.”
Đinh Đại rơi lệ đầy mặt: “Bệ hạ, đây không phải lỗi của ngài.”
Cơ Băng Nguyên thấp giọng nói: “Trẫm biết, mẫu hậu ngày ngày lo lắng, chỉ lo lắng trẫm bị Tiên đế phát hiện ra sở thích đoạn tụ, sau đó phế vị trí Thái tử của ta đi, trẫm biết nàng đang sợ cái gì.”
“Trẫm nghĩ chỉ cần có thể đứng đủ cao thì sẽ không còn ai xen vào việc rốt cuộc trẫm có lấy vợ sinh con hay không nữa, đáng tiếc nàng không chờ được.”
“Lần đầu tiên Cát Tường Nhi nói với trẫm hắn thích nam nhân, trẫm như thấy được mình trước kia. Trẫm nghĩ không cần quản gì cả, có lẽ hắn chỉ ham cái mới lạ giống các thiếu niên quý tộc khác, mấy ngày sau hết mới mẻ rồi sẽ thôi.”
“Tuyệt đối không nên hung ác quản lý, có lẽ nếu quản chặt quá thì sẽ giống như trẫm, rốt cuộc không thể thay đổi được. Có đôi khi trẫm cũng cảm thấy buồn cười, trẫm và Trưởng công chúa vốn không phải người thân, tính tình hợp nhau nên mới trở thành tỷ đệ khác họ, kết quả nàng lại sinh ra một đứa bé giống trẫm. Trẫm nhìn hắn như nhìn con mình, bởi vậy trẫm hy vọng hắn có thể vui vẻ, không cần lo nghĩ sống hết cuộc đời, không nên bỏ lỡ thú vui để cả đời khô héo như cỏ úa.”
Đinh Đại nói: “Hoàng Thượng vẫn còn trẻ, ngài còn có bao nhiêu tuổi để sống uổng nữa? Có thể có người đi cùng ngài không tốt sao? Huống chi rõ ràng Hầu gia có tâm với ngài. Đây là tình cảm từ hai phía, có cái gì không tốt?”
Cơ Băng Nguyên thở dài một tiếng: “Trái tim hắn không ở trên tình yêu.”
“Hắn còn rất trẻ, bồng bột, hoạt bát, hắn có lý tưởng rộng lớn.”
“Người bình thường khó có thể chịu đựng được tình yêu của Đế vương, trẫm sẽ ghen ghét, lại già đi trước hắn, sẽ để hắn phải tiếp nhận rất nhiều tấn công phỉ báng, nói xấu và chế giễu không nên tiếp nhận.”
“Hắn chưa từng trải qua những điều đó, so với việc đi đến một bước kia, không bằng trẫm trông chừng hắn, che chở hắn. Hắn còn trẻ như vậy, cố gắng cũng sẽ gặp được người thích hợp nhất thôi.”
Đinh Đại lau sạch nước mắt, bò lên vỗ vỗ áo bào nhăn nhúm, bĩu môi nói: “Hoàng Thượng, tiểu nhân cảm thấy ngài đã xem thường Chiêu Tín Hầu rồi, ta thấy trong lòng Chiêu Tín Hầu hiểu rất rõ, nếu không sao hắn lại sáng mắt sáng lòng, không coi trọng Cơ Hoài Tố như vậy chứ? Nhìn mà xem, người đứng đầu vị trí Hoàng trữ, bên ngoài có bao nhiêu người chạy theo như vịt. Gã tuổi trẻ tài cao, dung mạo tuấn tú, còn rất si tình với hắn, thế mà Hầu gia lại nói như thế nào, gã còn không sánh nổi một ngón chân của ngài. Hầu gia của chúng ta đúng là có ánh mắt tốt! Nếu mỗi ngày hắn đều thật sự quấn quýt si mê ngài giống như một phi tử hậu cung ngày ngày đợi ngài sủng ái, trong lòng đều là tình yêu, ngài còn lo gì nữa?”
Cơ Băng Nguyên có chút bất đắc dĩ.
Đinh Đại lại nói: “Hoàng Thượng ngài còn có lúc ghen tỵ nữa mà, ngài còn có thể trông chừng hắn, che chở hắn… Cơ Hoài Tố kia có thể cho Chiêu Tín Hầu cái gì? Gã còn dám ở trước mặt ngài nói ngưỡng mộ Chiêu Tín Hầu. Chẳng phải Chu Giáng kia cũng mượn tình cảm lớn lên từ bé với Chiêu Tín Hầu sao? Hắn ta còn dám nghĩ đến Chiêu Tín Hầu, vậy mà ngài còn lo trước lo sau, ha ha. Chậc, đến lúc đó để đám heo ăn mất cải trắng mơn mởn, ta xem Hoàng Thượng ngài sẽ hối hận đến mức nào.”
Cơ Băng Nguyên: …
Y nặng nề nhìn Đinh Đại, Đinh Đại không sợ chút nào, còn sửa sang lại áo bào, bưng đĩa trà lên nói: “Tiểu nhân xuống dưới chuẩn bị bữa tối.” Nói rồi liền chạy như một làn khói.
Cơ Băng Nguyên dở khóc dở cười, trước đó tên dở hơi này khóc thảm như vậy, để cho mình mềm lòng không có truy cứu ông ta tội nói bừa, kết quả ông ta lại xảo trá mượn cơ hội này để dạy dỗ mình một trận.
Heo ăn cải trắng sao?
Cơ Băng Nguyên hừ lạnh một tiếng, không phải chỉ là một con heo đang chuẩn bị đi trấn thủ biên cương sao? Huynh đệ tốt, chậc.
Không thể không thừa nhận, rốt cuộc Đinh Đại vẫn là con giun trong bụng y nhiều năm, đúng là trong nháy mắt đó y đã chua.
===
Chu Giáng ỉu xìu kéo cương ngựa đi bên ngoài trạm nghỉ chân, lão Quốc công không đến, chỉ có huynh đệ hắn ta đến, cả một đường vẫn còn đang nhắc nhở hắn ta: “Quốc công gia nói mặc dù ngươi xúc động, nhưng cũng coi như chó ngáp phải ruồi, mấy tháng này Hà Gian quận vương đang có quan hệ rộng, phải nên cách xa một chút. Chúng ta là người cầm quân, không tiện lui tới quá nhiều với đám tôn thất. Ngươi cứ ở biên cương ổn định lập công, lần sau không được phép uống rượu hỏng việc nữa.”
Một trận vó ngựa bỗng vang lên từ xa, Chu Giáng quay đầu nhìn thấy Vân Trinh cưỡi ngựa chạy tới thì vui mừng quá đỗi: “Cát Tường Nhi! Cát Tường Nhi!”
Vân Trinh nhìn thấy hắn ta vui vẻ nhìn mình, cả khuôn mặt như được thắp sáng.
Trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, rốt cuộc không thể nói ra câu chất vấn trước đó.
Hỏi thế nào đây? Từ đấu đến cuối hắn ta đều không làm rõ, ngược lại còn rời xa kinh thành đến biên cương trấn thủ. Hiếm khi có được một lần trở về, kết quả còn chưa nói được với nhau mấy câu đã gặp họa lao ngục, mặc dù cũng là hắn ta tự tìm… Dù sao cũng có liên quan đến mình.
Quan trọng nhất là, hắn không có cách nào đáp lại cũng không thể đáp lại phần tình cảm này của Chu Giáng.
Cũng không biết đứa trẻ kia của hắn ta có còn không? Hắn cũng không biết một đời này Chu Giáng có suy nghĩ đó với mình từ bao giờ, nhưng chắc hẳn Cơ Hoài Tố sẽ không nói dối trước mặt vua.
Chuyện kiếp trước đã qua, kiếp này đã làm huynh đệ thì chỉ có thể tiếp tục giả vờ không biết thôi.
Bởi vì áy náy, hắn mang đến rất nhiều ngân phiếu kín đáo đưa cho Chu Giáng: “Ngươi cứ yên tâm ở đó đi, lúc đầu ta muốn đi Binh bộ, cũng có thể để ý ngươi một chút. Hoàng Thượng không cho phép, bảo ta đi Đại Lý Tự, haiz, có chuyện gì thì hãy viết thư cho ta.”
Chu Giáng nhìn một nắm ngân phiếu lớn cũng không biết nên khóc hay cười: “Trong nhà ta đã chuẩn bị rồi, ngươi cứ giữ lại mà dùng. Ta đoán ngươi cũng không còn ở đại doanh Tây Sơn lâu nữa, Đại Lý Tự tốt, ai nấy đều sợ Đại Lý Tự.”
Vân Trinh nói: “Về sau ngươi đừng xúc động như vậy nữa, Quận vương là người dễ đánh như thế sao?”
Chu Giáng cười ha ha, quả nhiên không giải thích.
Vân Trinh đã hiểu ra, quả nhiên Cơ Hoài Tố không nói sai.
Hai người lại nói vài câu, nhìn thấy không còn sớm mới tiễn hắn ta đi.
Vân Trinh rầu rĩ ỉu xìu trở về cung.
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn ỉu xìu liền hỏi: “Sao rồi? Hỏi rõ chưa?”
Vân Trinh thấp giọng nói: “Không có, hắn ta không nói, vẫn nên thôi đi.”
Cơ Băng Nguyên nhướng mày: “Không muốn biết đến tột cùng?”
Vân Trinh thấp giọng nói: “Dù sao cũng không thể đáp lại, nếu làm rõ chẳng phải là không làm được huynh đệ nữa sao?”
Vân Trinh tiếp tục nói: “Chắc hắn ta cũng nghĩ như vậy, không phải tình yêu đơn phương nói ra chỉ làm đối phương bối rối thôi sao? Không bằng không nói. Không nói còn có thể làm huynh đệ.”
Cơ Băng Nguyên thấp giọng nói: “Ngươi nói cũng đúng — nhưng chuyện tình cảm cũng không dễ che lấp không được mà?”