Đến khi Cơ Băng Nguyên trở lại cung, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Y chấp chưởng càn khôn nhiều năm, lần đầu tiên cảm thấy mình bị người khác nhìn thấu, hơn nữa còn là một thiếu niên.
Mỗi một bước đối phương đều lách qua cạm bẫy mà mình bày ra, sau đó nắm giữ được sở thích của y một cách chính xác.
Trước đó gã hiếu học trầm ổn khiến y rất thưởng thức, đương nhiên là có dã tâm, nhưng thiếu niên vốn nên có dã tâm và nhuệ khí.
Nhưng, quá chính xác.
Từ ngôn từ cử chỉ, cách ăn mặc đến sách luận văn chương, tấu chuyện đáp lời — đều là thứ mà y thích, cứ như có người lấy cuộc sống của y ra phân tích tỉ mỉ, mưu tính ra mỗi một điểm yêu thích của y, hai quân giao đấu, y đã bị người ta nhìn thấu uy hϊếp.
Cát Tường Nhi.
Đối phương bừng bừng dã tâm trên trữ vị, y không thể hiểu hơn được nữa. Mà y cũng đã thiết kế ra dụ hoặc kín đáo làm người ta không thể nào từ chối được.
Muốn trữ vị thì phải cưới đích nữ hậu tộc, cưới tài nữ danh môn, đây đều là thứ để gã một bước lên mây. Nhà ngoại của đối phương mỏng manh, bối cảnh suy thoái, điều duy nhất vẫn lấy làm kiêu ngạo chỉ là tài năng và tướng mạo đã giúp gã một tay, cho gã thứ mà gã thiếu nhất.
Nhưng mà đối phương lại lách qua được một cách chính xác, đồng thời không hề cố kỵ nói thẳng người mình ngưỡng mộ trong lòng chính là Cát Tường Nhi.
Cơ Hoài Tố không nói dối, trong ánh mắt có vẻ như khiếm tốn kia là nhất định phải có được.
Không sai, đều có thể chứng minh được từ việc lấy lòng Cát Tường Nhi ở chỗ học, đến việc đánh đàn, dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận Cát Tường Nhi. Nhìn qua đúng là thiếu niên mới biết yêu, ngay cả nhất thời xúc động đánh nhau với Chu Giáng cũng là tình thâm nghĩa nặng không thể kiềm chế được. Tình cảm sâu đậm của thiếu niên mới dẫn đến lòng ham chiếm hữu, nhưng lại bị cảm xúc giữ gìn người yêu che giấu.
Vốn dĩ cực kỳ quân tử, không được đáp lại nên chỉ dám đừng nhìn từ xa, giống như kiềm chế hết tình cảm ở trong lòng, yên lặng chờ đợi, chỉ là sau khi say ghen ghét nên mới thất thố.
Gần như có thể được xưng là tình thánh.
Nhưng tất cả thâm tình ở trong mắt y chỉ là cố chấp rung động lòng. Con người muốn làm chuyện lớn đương nhiên cần kiên trì, nhưng tình cảm lại khác, tình cảm là thứ cần hai bên tình nguyện, chứ không phải cứ kiên trì là sẽ có kết quả.
Y không hỏi nếu Chiêu Tín Hầu vẫn luôn không trả lời, Cơ Hoài Tố sẽ làm như thế nào, bởi vì y sẽ không nghe được lời nói thật.
Điều này không bình thường.
Thật lòng yêu một người không nên như vậy.
Vấn đề là mình thiên vị chiều chuộng Cát Tường Nhi, người bình thường không thể dám lấy trữ vị ra để đặt cược kia vậy.
Hoặc là thật sự yêu da diết, đến chết cũng không đổi, hoặc là một con bạc điên rồ đến mức ngay cả người yêu cũng có thể làm thẻ đánh bạc, trữ vị mới là kết cục mà gã muốn.
Không sai, Cát Tường Nhi là thẻ đánh bạc, cũng là chiến lợi phẩm.
Y xuống xa giá trở về Thể Nhân Cung, vừa đi vào đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ.
Phiền nhiễu đầy cõi lòng đều bị tiếng cười xua đi.
Nội thị xốc rèm vào, quả nhiên thấy Vân Trinh đang nằm rạp trên mặt đất chơi bi với Vân Giang Ninh.
Đám bi bảo thạch tán loạn đầy đất, chỉ có màu đỏ và màu xanh. Vân Trinh cong đốt ngón tay lên bắn bốp một cái! Một viên bi màu đỏ lao thẳng vào cái lỗ đã được dựng sẵn, Vân Trinh reo hò nói: “Hai mươi viên!!”
Cơ Băng Nguyên đi vào, giày mềm dẫm lên một viên bi, Vân Trinh ngẩng đầu nhìn thấy y mới cười bò dậy: “Hoàng Thượng trở về rồi!”
Cơ Băng Nguyên nói: “Đã sắp 20 rồi mà còn nằm rạp trên mặt đất chơi trò chơi trẻ con này sao.”
Vân Trinh vui vẻ nói: “Chắc ngài không ngờ được đâu, hôm nay ta tìm thấy hộp bi trong Ngự thư phòng của ngài, là ta giấu đi khi còn bé! Giang Ninh nói không biết chơi, ta nói cho hắn ta biết lúc trước ta có thể ở trong cung chơi với đám nội thị cả ngày.”
Cơ Băng Nguyên kinh ngạc: “Nhiều năm như vậy mà vẫn còn? Nội thị thu dọn cũng quá không cẩn thận đi?”
Đinh Đại ở một bên nói: “Haiz Hoàng Thượng, ngài không biết lúc trước Hầu gia ranh mãnh cỡ nào đâu, hắn dùng một quyển “Sách luận” cực dày dán lên cái hộp kia, dựng thẳng trên giá sách. Mấy năm nay ngài lại không động vào quyển sách đó, không phải nó cứ nằm ở đấy mãi sao?”
Cơ Băng Nguyên nhớ lại trước kia Định Tương trưởng công chúa thường xuyên ở thư phòng bàn chuyện với y, Vân Trinh thì ở một bên chơi với đám nội thị, xem ra là hắn giấu thật. Y không khỏi cười một tiếng, nhìn Vân Giang Ninh lặng lẽ thu dọn bi, sau đó cúi đầu lui xuống, xem ra là một người hiểu quy củ.
Y đưa mắt liếc ra hiệu cho Đinh Đại, Đinh Đại biết y muốn nói chuyện riêng với Vân Trinh, liền lặng lẽ cho mọi người lui đi hết, chỉ có mỗi mình ở trong điện hầu hạ.
Vân Trinh xích lại: “Hoàng Thượng, nghe nói hôm nay ngài đi thăm Hà Gian quận vương sao?”
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn một cái: “Đúng.”
Vân Trinh cười hì hì: “Để ngài tự mình đi thăm bệnh, có thể thấy được ngài rất coi trọng gã nha.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Đám đại thần trong triều đều nói gã như bản sao của trẫm, trẫm thấy đúng là gã cũng có dáng vẻ trước kia của mình.”
Vân Trinh lộ ra vẻ chế giễu: “Sao Hoàng Thượng có thể cảm thấy như vậy chứ? Gã chỉ là một tên bắt chước vụng về thôi.”
Cơ Băng Nguyên lại nhìn hắn vài lần: “Cho nên ngươi mới thấy gã ngứa mắt?”
Vân Trinh cố gắng gây khó dễ cho Cơ Hoài Tố: “Giả chính là giả. Ngay cả một ngón chân của ngài gã cũng không sánh nổi.”
Cơ Băng Nguyên bỗng nhiên vui vẻ: “Trẫm thấy gã làm việc ổn thỏa, lời lẽ trầm tĩnh, ân tình lão luyện, không thể tin được là vẫn còn trẻ.” Y lại yên tâm muốn nghe xem Vân Trinh còn có thể khen mình như thế nào.
Trong lòng Vân Trinh cảnh giác, không tiếc sức bôi đen: “Lúc thần đi trị sông với gã, mỗi một hành động của gã đều lạnh lùng và ham chiến tích, điều nghĩ không phải đám nạn dân chết đói khắp nơi kia, gã chỉ dùng phương thức nhanh nhất hữu hiệu nhất để ngăn chặn đê vỡ, làm ra hiệu quả, quan dân đều là công cụ trong mắt gã.”
“Hoàng Thượng, thần đi theo ngài nhiều năm, từ nhỏ đã nghe ngài và mẫu thân bàn chuyện. Đương nhiên ngài hay nghĩ cho đại cục, nhưng cũng quan tâm đến nhân dân, thần nghe nói lúc trước vì để bảo vệ cư dân một thôn, ngài thà rằng đổi đường khai chiến bất lợi cho mình. Gã ngụy trang rất tốt ở trước mặt ngài, nhưng ngài chỉ cần xem kỹ tấu chương trước kia của gã là biết. Rõ ràng có biện pháp phiền phức nhưng hòa hoãn hơn, gã lại luôn áp dụng biện pháp hữu hiệu nhất nhưng lại hà khắc khốc liệt nhất.”
“Cho nên, ngươi không tán thành gã làm Thái tử?” Cơ Băng Nguyên đột nhiên hỏi.
Vân Trinh không hề phòng bị, đang nói rất thoải mái, thuận miệng đáp: “Nếu gã làm quan, ắt sẽ là quan ác, nếu gã là quân, ắt sẽ là bạo quân.”
Nói đến đây Vân Trinh bỗng nhiên phản ứng lại, trên lưng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống: “Thần vọng nghị, mời Hoàng Thượng giáng tội.”
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn: “Đứng lên đi, ngươi vòng vo tam quốc như thế không phải là muốn trẫm không lập gã làm trữ sao?”
Vân Trinh xấu hổ, Cơ Băng Nguyên nghĩ một lát mới nói: “Thiên hạ thái bình mới cần một vị vua nhân từ, nhưng nếu thiên hạ đại loạn, một vị vua nhân từ thì quá mức mềm yếu. Cần phái có một người có thể kiên định đứng trước trăm quan, nhanh chóng áp đảo các phương, tập trung lực lượng để bình định loạn thế. Con người không phải thánh hiền, thời thế mới tạo ra anh hùng.”
Vân Trinh hiểu ra, nghĩ chắc đây chính là nguyên nhân kiếp trước Cơ Băng Nguyên chọn Cơ Hoài Tố, nhưng hắn vẫn cười nói: “Chẳng lẽ bây giờ không phải là thái bình thịnh thế sao?”
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn một cái, biết hắn rõ ràng cũng một mực đối phía bắc có lo lắng âm thầm, lại vì bôi đen Cơ Hoài Tố nên vẫn phải bịa ra cảnh thái bình giả tạo, không nhịn cười được: “Được rồi, cũng không cần vội, nếu khanh không thích, trẫm sẽ xem xét lại.”
Vân Trinh lại biết đến khi Bắc Tiết hỗn loạn, y phải ngự giá thân chinh, việc lập trữ quân sẽ biến thành lửa sém lông mày. Không có Thái tử giám quốc, nền tảng lập quốc sẽ bị dao động. Bây giờ nhìn qua Cơ Hoài Thanh có vẻ không được lắm, vậy chỉ còn lại Cơ Hoài Tố. Hắn nói thầm: “Hoàng Thượng, hôm trước không phải ngài hỏi ta muốn đi đâu làm sao? Thần muốn đi Binh bộ.”
Cơ Băng Nguyên đã có chút thích ứng với suy nghĩ nhảy cóc này của hắn, cười nói: “Binh bộ không thích hợp, Binh bộ vẫn bị Nội các tiết chế. Ngươi qua bên kia, rất nhanh mấy chuyện lễ nghi vụn vặt phiền phức sẽ khiến ngươi phiền đến mức phải đi tìm trẫm thôi. Nếu xảy ra xung đột với Nội các, trẫm còn phải tốn sức hòa giải, đến lúc đó sẽ không như lần này được Hà Gian quận vương chủ động nhượng bộ giải vây đâu. Ngươi cũng đã biết, các Thừa tướng của Nội các đều là cáo già, đến khi ngươi thật sự xâm phạm đến quyền lực của bọn họ, vậy đúng là không thấy máu không chết người thì không thôi đấy.”
Cơ Băng Nguyên có chút cảm khái: “Trẫm bỏ ra bao nhiêu năm mới tạo ra được Quân Cơ Xử, mới có thể làm một chút chuyện trẫm muốn làm. Ngay cả vua cũng không thể làm theo ý mình được. Các triều đại thay đổi, đấu đá nhau cũng là máu chảy thành sông. Ngươi qua bên đó sẽ thành mục tiêu công kích, dựa vào thủ đoạn của đám ác ma kia, không đến mấy ngày sẽ có thể khiến ngươi phạm phải sai lầm mà trẫm không giải quyết được. Bút của văn thần như dao, mặc dù trẫm không sợ sách sử, nhưng cũng không dám tùy tiện xúc phạm.”
Vân Trinh kinh ngạc nhìn về phía Cơ Băng Nguyên.
Cơ Băng Nguyên mỉm cười: “Sao nào? Không ngờ hoàng cữu cữu cũng không phải vạn năng phải không?”
Vân Trinh bỗng nhiên đỏ cả vành mắt: “Không phải, thần đau lòng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài quá khó khăn.”
Trong lòng Cơ Băng Nguyên mềm nhũn, cũng có chút hối hận, chắc là hôm nay trò chuyện quá sâu, vậy mà lại không nhịn được để lộ một mặt mềm yếu trước đứa nhỏ này. Y cười nói: “Trưởng công chúa để ngươi lại, ta không thể để ngươi có bất kỳ sơ suất nào được. Trẫm đã nghĩ kỹ nên cho ngươi đi đâu rồi, ngươi đi Đại Lý Tự, làm Thiếu khanh quản lý hình ngục, giám sát trăm quan mấy năm trước đã. Sau khi hiểu rõ về Tam pháp ty(*), Hình bộ, Đô sát viện(**), trong tay cũng nắm được những việc mà đám quan viên đại thần kia không thể lộ ra ngoài, sau đó uy nghi tự nhiên cũng sẽ đi lên. Lúc này ngươi đi làm việc gì cũng sẽ dễ hơn.”
(*) Tam Pháp Ty là cơ quan nhận đơn khiếu nại của những người bị quan lại xử oan ức
(**) Đô sát viện là cơ quan tối cao có trọng trách thay mặt vua giám sát, đàn hặc và kiến nghị mọi hoạt động của quan lại các cấp, ngoài ra còn giám sát việc thi hành luật pháp và thực hiện nghiêm chỉnh các quy tắc triều đình ban hành từ trung ương đến địa phương.
Mấy năm liền, Vân Trinh kêu khổ trong lòng. Nhưng thấy hôm nay Cơ Băng Nguyên khác hẳn với ngày thường, cũng không dám kéo dài nữa, đành phải đồng ý trước.
Cơ Băng Nguyên nhìn ra hắn không muốn đi, nhưng cũng không định nhượng bộ. Vân Trinh còn nhỏ tuổi, không biết muốn làm thành chuyện khó thế nào, mà làm hỏng một chuyện lại dễ bao nhiêu. Đấu đá chơi chết một người là điều bình thường thế nào trong hệ thống quan lại khổng lồ này.
Lại nói, thật ra Cơ Hoài Tố là kẻ lão luyện lấy độc trị độc, gã có thể trưởng thành điêu luyện trong đám quan lại, đùa bỡn quyền mưu. Một vị vua giỏi vốn không thể trong sạch thanh khiết.
Nếu như… Cơ Băng Nguyên bỗng nhiên có chút dao động, nếu tình cảm này của Cơ Hoài Tố là thật, nói không chừng có thể che chở Cát Tường Nhi một đời vô tư.
Vân Trinh lại không biết sự đắn đo trong lòng Cơ Băng Nguyên, hắn mỉm cười: “Hoàng Thượng, hôm nay thần xin nghỉ đi tiễn Chu Giáng, huynh đệ với nhau, lần này hắn ta đi không biết lúc nào mới về kinh nữa.”
Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Đi đi.” Huynh đệ tốt, ha ha.
Vân Trinh hành lễ, Cơ Băng Nguyên chợt hỏi hắn: “Chu Giáng thích ngươi, ngươi có biết không?”
Khuôn mặt Vân Trinh bỗng nhiên đỏ bừng: “Hoàng Thượng! Chúng ta chỉ là huynh đệ tốt!”
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn một lát, có thể thấy được sự chột dã rõ ràng trong mắt hắn, lại hỏi: “Hôm nay Cơ Hoài Tố cũng nói với trẫm là đã thích ngươi từ lâu.”
Vân Trinh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nổi giậnh lôi đình: “Hoàng Thượng! Người này là tiểu nhân hèn hạ, gã có ý khác! Gã chỉ muốn mượn thế lực trong quân của mẫu thân, muốn để thần ủng hộ gã, ngấp nghé trữ vị. Hoàng Thượng tuyệt đối không thể tin tưởng lời lẽ chau chuốt đấy của gã được!”
Hắn gần như là tức hổn hển, rốt cuộc Cơ Hoài Tố muốn làm cái gì? Chuyện này mà cũng có thể nói huỵch toẹt ra sao? Gã là Quận vương! Sao có thể không để ý đến thể diện! Hắn lại hoàn toàn quên mất lúc trước mình còn dâng tấu muốn hợp tịch thành hôn kinh thế hãi tục với nam tử.
Cơ Băng Nguyên ung dung nói: “Gã nguyện vì ngươi mà từ bỏ trữ vị, chỉ làm hiền vương.”
“Gã nói khoác!” Vân Trinh đã không nhịn được chửi bậy: “Ta căn bản không thèm để ý đến gã, gã lại muốn làm gì? Muốn mượn Hoàng Thượng ngài để uy hϊếp ta sao? Gã nghĩ hay thật! Hoàng Thượng tuyệt đối đừng tin gã, tên này vô cùng ích kỷ, tuyệt đối không thể từ bỏ trữ vị, gã có ý khác.”
Cơ Băng Nguyên vẫn thêm một mồi lửa: “Gã và Chu Giáng đánh nhau là bởi vì Chu Giáng muốn mượn rượu vô lễ với ngươi, gã thừa nhận mình đố kỵ mới đánh nhau cùng Chu Giáng.”
Vân Trinh trợn to hai mắt, sắc mặt từ đỏ sang trắng, nhưng lại tìm được đáp án của lần đánh nhau khó hiểu này.
Hắn lẩm bẩm nói: “Sao lại thế… rõ ràng trước đó…” Rõ ràng đời này hắn và Chu Giáng chỉ làm huynh đệ, hai người cãi nhau ầm ĩ cười đùa toe toét, tất cả đều rất tốt. Rõ ràng một đời này hắn cách xa Cơ Hoài Tố, sao Cơ Hoài Tố lại có suy nghĩ này với mình?
Cơ Băng Nguyên nói: “Đi đi, không phải ngươi muốn đi tiễn Chu Giáng sao?” Y bỗng nhiên nói đùa: “Trước khi ly biệt nói ra cũng tốt, nhưng nếu ngươi có tâm, trẫm cũng có thể dạy bảo ngươi một chút.”
Vân Trinh mất hồn mất vía hành lễ, không để ý tới Cơ Băng Nguyên nói đùa, trong lòng rối bời mờ mịt suy tư, không biết mình nên làm thế nào.
Cơ Băng Nguyên nhìn Vân Trinh rầu rĩ rời đi, trong điện không còn ai, rốt cuộc mới không nhịn được cười ra tiếng.
Đinh Đại bưng trà tới, Cơ Băng Nguyên cười hỏi ông ta: “Ngươi nói xem, trẫm nuôi Cát Tường Nhi, chẳng những phí tâm như nuôi con trai, lại phải sắp xếp cho hắn rèn luyện, còn phải chọn chức vụ cho hắn, lại phải tốn công như nuôi khuê nữ, đuổi đám ong bướm kia đi. Nuôi đứa bé này khó khăn quá.”
Đinh Đại nói: “Chẳng lẽ Hoàng Thượng không phải ghen ghét sao?”
Cơ Băng Nguyên trầm mặt xuống xoay qua nhìn Đinh Đại: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Đó là con của Trưởng công chúa, cũng giống như con cháu của trẫm!”
Đinh Đại nói: “Hoàng Thượng làm gì phải lừa mình dối người?”
Trên mặt Cơ Băng Nguyên bịt kín một tầng băng mỏng, mưa gió nổi lên: “Lớn mật!”
Đinh Đại quỳ xuống, nhưng trên mặt vẫn không sợ, lại còn nói bí mật cung đình giữ kín như bưng trong lòng: “Hoàng Thượng! Sao ngài lại phải tự chuốc khổ? Lúc trước Thái hậu xa lạ với ngài, chẳng phải vì ngài không sửa được tư tưởng đoạn tụ sao? Ngài đã khổ nửa đời mà vẫn không tìm được một người tri tâm. Bây giờ Chiêu Tín Hầu toàn tâm toàn ý với ngài, vừa lúc cũng thích long dương, đây chẳng phải là ông trời tác hợp sao? Rốt cuộc ngài còn do dự cái gì? Bối phận căn bản không phải vấn đề, đừng nói Định Tương trưởng công chúa căn bản không được vào gia phả, bao nhiêu triều đại còn ít việc Hoàng đế nạp cháu gái sao?”
Sắc mặt Cơ Băng Nguyên tái xanh, không nhịn được giận: “Ngậm miệng!”
Đinh Đại ép người rạp xuống đất, gào khóc lớn: “Bệ hạ, tiểu nhân khổ vì ngài, ngài gϊếŧ tiểu nhân đi! Ngài nắm cả thiên hạ, sao lại không thể có một người tri tâm chứ?”
Trong đại điện to lớn bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng khóc bi thương của Đinh Đại quanh quẩn.
Cơ Băng Nguyên ngồi trên long ỷ, bất động thật lâu giống một tượng băng.