Vân Trinh buộc lỏng tóc, mặc áo bào rộng rãi màu tím nhạt cười hì hì đi ra, ngồi ở bên cạnh bàn ăn: “Thức ăn ngon quá, đã lâu rồi ta không được ăn ngon thế này, vẫn là Hoàng Thượng thương ta.”
Cơ Băng Nguyên quay đầu dặ dò Đinh Đại: “Sai người lau khô tóc cho hắn, xõa ra, không cần buộc lại, cẩn thận đau đầu.”
Vân Trinh đã quen thoải mái ở trước mặt Cơ Băng Nguyên, vừa ngồi xuống liền bắt đầu cầm bát canh uống một mạch mấy hớp lớn. Vừa nãy hắn mới tắm trong bồn nửa canh giờ, mấy tiểu nội thị vây quanh cầm dầu tường vi vừa xoa vừa vò, khiến làn da của hắn sắp bật ra mới tính là rửa sạch hoa văn chu tước kia, bởi vậy hắn mới hắn đói quá mức.
Từ mặt đến cổ hắn đều bị hơi nước làm cho hồng nhuận, thoải mái ngồi uống canh, nhìn thôi cũng thấy ngon.
Cơ Băng Nguyên nhìn cổ và ngực áo choàng rộng rãi của hắn, quả nhiên đã lau sạch sẽ, không còn thấy những hoa văn kia nữa. Da thịt hồng hào mềm mại, chắc là bị lau chùi rất mạnh. Mái tóc dài đen như mực buông xõa, đôi mắt long lanh, nếu nhìn qua đúng là rất giống một tiểu nương tử.
Hắn còn thích long dương.
Trong lòng Cơ Băng Nguyên cảm thấy rất phiền muộn, hắn ở trong quân doanh, còn không phải là miếng thịt tươi sáng loáng ở trong mắt đám hán tử thích long dương ư? Trước đó y còn nghĩ xấu, chỉ muốn để đứa nhỏ này rèn luyện cho tốt, còn quên mất đứa nhỏ này tùy tiện thiếu thông minh.
Vân Trinh uống xong một bát canh, lại ăn hết dôngs thức ăn, cảm thấy hơi no bụng mới hãm tốc độ lại, giương mắt lên thấy Cơ Băng Nguyên vẫn đang nhìn mình thì không khỏi đỏ mặt lên: “Hoàng Thượng đừng trách ta thất lễ, canh ba tối hôm qua đã chuẩn bị nghênh giá, tới bây giờ vẫn chưa được ăn một miếng nào, nước cũng không dám uống, sợ quá mót thất lễ. Mấy năm nay ở quân doanh đã quen ăn nhanh rồi…”
Cơ Băng Nguyên nói: “Không sao, ngươi cứ từ từ ăn.”
Vân Trinh lại có chút ngượng ngùng, cũng nên trò chuyện với Hoàng Thượng chứ, thế là hắn cười nói: “Hoàng Thượng ngài có thất ngạc nhiên không, có thấy bất ngờ không? Hôm nay ta đánh hay không?”
Cơ Băng Nguyên nói: “Cũng chỉ là hai chữ bất ngờ và trùng hợp thôi, nếu đánh nhau thật thì chưa chắc ngươi đã thắng. Vừa nhìn liền biết ngươi có mục đích gì, ngươi là một Hầu gia tôn quý, con trai của Định Tương công chúa nổi tiếng khắp thiên hạ, ai dám ra tay độc ác với ngươi chứ, việc này vẫn còn kém chữ “Dũng” một chút. Ngoài ra tô tô vẽ vẽ khiến bọn họ có cái náo nhiệt để xem, ai còn quan tâm đến ai thắng ai thua chứ. Ngươi mang hình xăm đẹp lên trên đài, ai mà lại không thích náo nhiệt chứ, đương nhiên là sẽ ồn ào tạo khí thế cho ngươi rồi. Cuối cùng là sức lực, ngươi căn bản không phải đang đấu vật, mà là dùng thuật phòng thân mà Cao Tín dạy ngươi đi. Ban đầu còn giả vờ, về sau đã để lộ ra hết, đấu vật nào mà dám giơ hai chân lên khỏi mặt đất? Nếu đối phương lão luyện né tránh, người bị ngã thua chính là ngươi, chỉ là lúc ấy đối phương cũng bị choáng váng, để lại sơ hở cho ngươi thôi.”
Vân Trinh cười hì hì: “Hoàng Thượng mắt sáng như sao, chiếu sáng ngàn dặm, trải nghiệm và quan sát tỉ mỉ…”
Cơ Băng Nguyên nói: “Mấy năm nay chưa có cái gì, nhưng lại rất rành dáng vẻ của đám lão binh.”
Vân Trinh cười hì hì đòi thưởng: “Vậy rốt cuộc Hoàng Thượng có thưởng cho ta không.”
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn một cái: “Địa khố đó, ngươi tự đi chọn một thứ mình thích.”
Vân Trinh lại không hứng thú lắm: “Những cái kia chán chết, ta xin Hoàng Thượng một phần thưởng khác vậy.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Cứ nói xem ngươi muốn cái gì.”
Vân Trinh nói: “Hôm nay Trương Giang Ninh thi đấu trận đầu kia, Hoàng Thượng nhìn xem có được hay không.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Cũng được, là người nổi bật trong nhóm quân nô của ngươi.”
Vân Trinh nói: “Thần muốn tìm một thân phận cho hắn ta, bỏ đi nô tịch, nhận làm nghĩa tử, sửa họ Vân.”
Vế trước Cơ Băng Nguyên nghe còn được, nhưng nghe thấy muốn nhận làm nghĩa tử thì nhíu mày. Huân quý khắp kinh thành nhận nghĩa tử con nuôi không có một trăm thì cũng có tám mươi, nhưng đều chỉ có cái danh phụ tử, thật ra vẫn là nô bộc.
Vân Trinh thẳng thắn xin đổi họ trước mặt y cũng không phải chỉ là trò đùa, có vẻ như muốn đường đường chính chính nhận con. Gia tộc Vân thị đã không còn mấy ai, Vân Trinh nhận tước, dĩ nhiên chính là gia chủ, theo lý thuyết hắn muốn nhận ai thì nhận, nhưng lại thẳng thắn ở trước mặt y, chỉ sợ là thậm chí đã cân nhắc đến vấn đề thừa kế tước vị.
Nhưng vấn đề là hắn mới mười tám, Hồ nhi kia còn lớn tuổi hơn cả hắn! Nhận một người lớn tuổi hơn mình làm con!
Cơ Băng Nguyên nói: “Ngươi mới mười tám, việc này quá sớm.”
Vân Trinh nghĩ đến đời nào mình cũng không thể sống qua hai mươi, đời này lại không có Phượng Hoàng Châu, đến lúc đó nhỡ may ta không còn nữa thì ai đi theo Hoàng Thượng chứ. Hoàng Thượng cô độc một mình, ai nấy đều kính sợ y, ai nấy đều trông cậy vào y, nhưng lại không có một ai thật lòng thương y. Cái gì mà Chiêu Tín Hầu, cái gì mà vinh hoa phú quý, Hoàng Thượng không còn thì cũng chỉ là gió thổi mây tản, nước chảy trôi đi thôi, sao có thể tính là thứ quý giá gì. Bây giờ vẫn còn những thứ để cho người ta quên mình phục vụ, làm chuyện gì cũng được, hơn nữa phía bắc đã sắp hỗn loạn, còn quá ít thời gian, mỗi một ngày y đều đang phải chịu đựng.
Nhưng ngoài mặt thì hắn chỉ cười hì hì: “Hoàng Thượng, ta thích long dương chắc chắn là không thay đổi được rồi, nhất định sẽ không có con cháu, sớm tìm một người mình hiểu rõ đến giúp ta chống đỡ Hầu phủ tốt bao nhiêu. Ta cũng đã quan sát người này mấy năm, trầm ổn đáng tin, võ công văn chương cũng rất giỏi, Hoàng Thượng lại không quan tâm đến kiểu mẫu nhân tài. Hay là ta cho Cao đại ca dẫn dắt hắn một thời gian, vào Long Tương Doanh để Hoàng Thượng xem xét giúp ta?”
Cơ Băng Nguyên cảm thấy phiền muộn, bây giờ đứa nhỏ này đã suy nghĩ lớn đến mức quyết định cả việc nhận tước rồi. Còn không phải sao, mấy năm trước hắn còn dám tiêu bốn mươi vạn mở tiêu cục đi diệt thổ phỉ mà. Còn tưởng rằng mấy năm này hắn nghiêm túc học tập, cũng chăm chỉ viết chữ, là một đứa trẻ ngoan rồi chứ.
Hóa ra càng lớn càng thể hiện rõ mục đích này ra.
Y từ chối cho ý kiến: “Thật ra ngươi chỉ muốn đưa hắn ta vào Long Tương Doanh của trẫm, lại sợ trẫm không đồng ý, nên mới dứt khoát đưa ra yêu cầu lớn xem trẫm có đồng ý hay không, nếu yêu cầu nhỏ này mà còn không đồng ý nữa thì không ổn lắm, liền dứt khoát đồng ý với ngươi, đúng không?”
Vân Trinh hơi bối rối, Cơ Băng Nguyên nói: “Trẫm sẽ không tùy tiện đồng ý việc sửa họ nhận con, nhưng vào Long Tương Doanh thì được. Cũng đừng giả vờ ngây thơ với trẫm, ngươi mới mười tám, đừng nuôi lớn dã tâm của người ta. Ngươi cho người ta thứ quá lớn, đến lúc đó nhỡ may ngươi thay đổi ý định kết hôn sinh con, ngươi cảm thấy con của ngươi còn có thể đứng được sao?”
Vân Trinh im lặng không nói, Cơ Băng Nguyên nói: “Muốn nói cái gì thì cứ nói, không cần thay đổi biện pháp nói tới nói lui. Vân Trinh, ngươi còn trẻ, cả một đời rất dài.”
Y dừng một hồi, lại nói: “Dù sao cũng sẽ có cơ hội gặp gỡ người làm bạn với ngươi cả đời.” Sao có thể như thế được, hắn hoàn toàn không hề sợ hãi việc sống chết, há mồm liền hời hợt nói ra việc lớn như sửa họ nhận con, nói hắn nghĩ chơi thôi ư? Cũng không giống, giống như là… giống như là xưa nay đều không cân nhắc đến sau này, không cho mình đường lui, không lo lắng đến chuyện tương lai.
Cứ như muốn đập nồi dìm thuyền để làm một chuyện có đi không về vậy.
Chuyện này rất cổ quái, Cơ Băng Nguyên suy nghĩ trong lòng, nhưng y hoàn toàn không có kinh nghiệm nuôi trẻ, bây giờ không có cách nào khuyên bảo đứa trẻ này.
Vân Trinh nói thầm: “Không thể đâu.” Tất cả đều chẳng ra gì, đời này cũng không tiếp tục để ý đến bọn họ được nữa.
Cơ Băng Nguyên không nghe rõ, hỏi hắn: “Nói cái gì đó?”
Vân Trinh thu hồi cảm xúc sa sút thương cảm lại, nở nụ cười một lần nữa: “Vậy thần thay Trương Giang Ninh cảm ơn Hoàng Thượng, vì để cảm tạ Hoàng Thượng, ta diễn kịch cho ngài xem nhé?”
Hắn đột ngột chuyển đề tài khiến Cơ Băng Nguyên thấy hơi bất đắc dĩ: “Biểu diễn cái gì hí?”
Vân Trinh cười nói: “Mấy ngày nay ta học được một đoạn kịch, Hoàng Thượng cứ dùng bữa trước đi, ta đi thay trang phục rồi lên, chờ ngài ăn xong cũng tiện tiêu cơm.”
Quả nhiên hắn liền đi xuống, Cơ Băng Nguyên dùng bữa một mình.
Dùng xong bữa tối, đám nội thị vội vàng lên thu dọn bát đũa.
Không lâu sau, Vân Trinh thay một bộ giáp trắng ra, lông chim trĩ trên mũ rung rung, trong tay cầm ngân thương, múa một bài thương rất đẹp.
Cơ Băng Nguyên không nhịn được cười.
Vân Trinh hăng hái trổ hết tài năng, thế mà cũng thuận lợi vung vẩy cây thương bạc, xoay eo, khom người nhảy rất ra dáng ra hình.
Đến cuối còn tung thương lên, Vân Trinh lộn mấy vòng rồi đứng dậy vững vàng tiếp được ngân thương, bày ra một động tác biểu diễn tiêu chuẩn, sau đó cực kỳ đắc ý nhìn Cơ Băng Nguyên.
Cơ Băng Nguyên nhếch miệng lên vỗ tay: “Là Tiết Nhân Quý? Vẫn là Triệu Tử Long?”
(*) Tiết Nhân Quý là một danh tướng thời nhà Đường,. Triệu Tử Long (Triệu Vân) là danh tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc
Vân Trinh cười nói: “Triệu Tử Long, thế nào? Ta học trò này để ngài xem có thể cười một chút đấy, còn phải học với người trong nghề hơn nửa năm!”
Cơ Băng Nguyên gật đầu: “Được. Chỉ là hôm nay vốn là sinh nhật của ngươi, ngươi lại diễn kịch cho trẫm xem, trẫm kiếm lời của ngươi một vở kịch rồi.”
Vân Trinh cười hì hì: “Hoàng Thượng vui là được.” Hắn ném thương cho nội thị một bên, Cơ Băng Nguyên thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, có vẻ tốn không ít sức, trong lòng mềm nhũn, lại cảm thấy đứa nhỏ này nghiêm túc chăm chỉ, mình lại quá nghiêm khắc với hắn. Y liền gọi hắn đến gần, cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, nói: “Trẫm cũng không xem không kịch của ngươi, ngươi đi thay quần áo, theo trẫm ra ngoài.”
Hai mắt Vân Trinh tỏa sáng, liền vội vàng đứng lên đi thay một bộ quần áo khác, quả nhiên Cơ Băng Nguyên cũng đã phủ thêm áo choàng, dắt tay hắn ra ngoài.
Trời đã tối hẳn, không rõ ánh trăng, trên bầu trời đêm có những ngôi sao lấp lánh. Gió thu đêm mang theo mùi hoa quế, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Cơ Băng Nguyên dẫn hắn đi đến bên đình nghỉ mát, dựa vào lan can chỉ thấy nước hồ lăn tăn. Bên hồ có buộc thuyền hoa, mấy người hầu hạ bọn họ lên thuyền, thuyền hoa liền đi ra giữa hồ.
Giữa thuyền hoa có bàn và ghế dựa, Cơ Băng Nguyên dẫn hắn ngồi xuống. Trên bàn tròn bày đầy nước trà, rượu và một chút điểm tâm, hoa quả.
Vân Trinh nói: “Hóa ra là ra hồ ngắm trăng sao, đúng là thanh nhã, nhưng ta chỉ sợ một chuyện…”
Cơ Băng Nguyên đã sớm xem thấu hắn: “Không bắt ngươi làm thơ đâu.”
Vân Trinh cười cong mắt, cầm bầu rượu lên ân cần rót rượu cho Cơ Băng Nguyên: “Cái gì ta cũng không thể gạt được Hoàng Thượng mà.”
Thuyền hoa đã đến giữa hồ, Cơ Băng Nguyên chỉ ngồi yên lặng nhìn lên bầu trời.
Vân Trinh cầm chén rượu lên uống, cũng không nói gì, trong lòng tính toán việc học diễn nửa năm nay cuối cùng cũng có thể chọc cho Hoàng Thượng cười một hồi, kết quả nửa đêm canh ba ra giữa hồ ngắm trăng lạnh, Hoàng Thượng lại lạnh xuống theo. Haiz, phải làm thế nào mới có thể để Hoàng Thượng vui vẻ một chút đây?
Xung qunh tĩnh mịch, chỉ có tiếng ếch và dế mèn thỉnh thoảng vang lên.
Bỗng nhiên có một tia sáng lóe lên trên bầu trời đêm, mang theo tiếng còi vang rạch phá bầu trời, “đoàng” một tiếng trên nền trời xanh đậm, để lại một vệt sách như dấu tuyết.
Vân Trinh hoảng hốt giương mắt lên xem, chỉ thấy cái này giống như một tín hiệu, hành cung tĩnh mịch bị phá vỡ. Ngay sau đó là tia lửa thứ hai, thứ ba bay lên không, thả ra từng đoá từng đoá hoa cúc sáng chói trên bầu trời đêm.
Vân Trinh toét miệng ra: “Hoàng Thượng! Là pháo hoa!”
Càng ngày càng nhiều tia lửa bay lên không, trên không trung vang lên những tiếng đùng đoàng, vô số màu sắc sặc sỡ nở rộ trong màn đêm màu xanh đậm, đêm đen như mực trước đó đã bị từng đóa hoa lửa này chiếu sáng.
Từng đợt từng đợt pháo hoa nở rộ rất đẹp, còn chưa kịp tắt đã có đóa hoa mới. Đẹp nhất là lúc trên trời như có hàng ngàn đóa hoa vàng đỏ, thác nước tung báy, mưa bụi lấm tấm từ không trung rơi xuống nhân gian, phản chiếu trên mặt hồ, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Thuyền hoa lẳng lặng dừng ở giữa hồ, như đang du ngoạn trong biển hoa ánh sáng không giống nhân gian.
Vân Trinh kích động xoay người nhìn Cơ Băng Nguyên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Hoàng Thượng! Đây là chúc ta sinh nhật sao!”
Trong ánh sáng rực rỡ, Cơ Băng Nguyên mỉm cười với hắn, đưa tay sờ đầu hắn: “Đây là quà chúc mừng sinh nhật ngươi.”