Tiếng cười tiếng khen tiếng huýt sáo tiếng vỗ tay ồn ảo của đám binh sĩ đã hòa vào cùng nhau, Một thiếu niên ngạo nghễ đứng giữa sân, hắn cởi trần, chỉ mặc một cái quần, cơ thể cao ráo, eo chân thẳng tắp như du long. Ttrên vai có một con chu tước đang mở rộng hai cánh bay lên mây xanh, mang theo ý chí chiến đấu nghiêm nghị, màu đỏ lan ra đầy lưng, vây quanh cả l*иg ngực, sáng rực giống như từng ngọn lửa. Trên bắp chân trần lộ ra bên ngoài quần cũng toàn là hoa văn sen lửa,.
Cơ Băng Nguyên chỉ cảm thấy đầu óc vang lên một tiếng ầm, đã không biết mình đang ở chỗ nào. Một ngọn lửa dâng đầy trong l*иg ngực, lao nhanh từ trong mạch máu thẳng đến đỉnh đầu, ngay cả trái tim cũng đang giận đến phát run.
Trận đấu bị chu tước lửa đỏ kia dấy lên chiến hỏa, bầu không khí đã đạt đến cao trào nhất, các binh sĩ sôi sục máu nóng, phấn khởi hô to: Vân tham tướng! Tất thắng! Vân tham tướng! Tất thắng!
Thanh niên tướng lĩnh đối diện cũng bị khí thế như lửa nóng này làm cho e sợ, Vân Trinh hơi cong hai chân, trầm vai rũ khuỷu tay xuống, bật người lên.
Đối phương vội vàng nâng cánh tay lên miễn cưỡng ứng đối, hiển nhiên có chút mất tập trung. Vân Trinh vốn đang tràn đầy ý chỉ, đã sớm cất vẻ mặt tươi cười bình thường kia đi, cả người ừa hung ác vừa tàn nhẫn, hùng hổ dọa người. Hắn đi lên một bước, cánh tay phát lực trong nháy mắt, bỗng nhiên nhấc cả người đối thủ lên quăng xuống đất! Mở màn rất đẹp mắt!
Trong những tiếng vang ầm ầm, giáo vệ phụ trách phán quyết giơ cờ hồng đại diện Tả doanh lên cao.
Đấu vật quy định đối thủ cứ đặt lưng xuống đất tức là thắng một hiệp, đặt lưng ba lần đối phương sẽ thắng. Hai người tách ra chuẩn bị hiệp thứ hai.
Thanh niên đối diện híp mắt nhìn hắn, sắc mặt tái xanh, cơ bắp hai má run rẩy, l*иg ngực chập trùng thở dốc kịch liệt.
Vân Trinh vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn ta, biết hắn ta đang luống cuống.
Chỉ cần luống cuống, hắn sẽ có cơ hội.
Trọng tài hét lớn một tiếng ra hiệu bắt đầu, lần này đối phương bắt đầu đánh về phía hắn, hắn thuận lực uốn gối trầm vai, tránh đi như du long, sau đó lại thuận thế bốc đồng của đối phương mà ung dung chen chân ra vật ngã hắn ta.
Đối phương đứng rất vững vàng, ban đầu mới chỉ là hơi lung lay, nhưng chỉ cần mất cân bằng trong phút chốc, Vân Trinh đã hét lớn một tiếng, vung hai tay ra nắm lấy bả vai của đối phương!
Thanh niên đã không kịp né tránh nữa, chỉ có thể trầm vai chống cự.
Ầm!
Sức mạnh nặng nề khiến thanh niên lui về sau ba bước! Hô hấp của thanh niên không còn ổn định nữa, hắn ta không ngờ vậy mà thiếu niên trước mặt có thể dùng sức lớn như vậy! Hắn ta liều mạng ổn định thân thể, nhưng không còn kịp rồi!
Vân Trinh đã vọt lên lần nữa, không hề kiêng dè tư thế đấu vật ổn định kia, mà vươn người đứng dậy, đá về hướng đối phương!
Ầm! Hai chân của thanh niên lại bị đạp mạnh một cái!
Đây là sức lực tràn trề vô cùng nặng nề, lần này rốt cuộc thanh niên không thể chống đỡ được nữa. Ầm! Cơ thể va mạnh xuống đất, sau đó đau đớn cuộn lại.
Dưới sân xôn xao, những tiếng hò reo bên Tả doanh vang lên như thủy triều: “Vân tham tướng! Tất thắng! Vân tham tướng! Tất thắng!”
Đây là lần đấu vật thứ hai.
Đối phương thở hổn hển đứng lên, cả người run rẩy, từ đầu đến cổ đỏ bừng lên, gân xanh nổi đầy trên trán, hô to nhào tới.
Hắn ta đã hoàn toàn loạn.
Trong tiếng hô to cười nhạo, trong khí thế không thể chống đỡ được của đối phương, cả người hắn ta đã choáng váng, vốn muốn làm nhục Vân hầu gia nhã nhặn đẹp đẽ như nữ nhân này, để hắn mất mặt, nhưng không ngờ mình lại bị sỉ nhục dưới tay đối phương như vậy!
Tất cả mọi người đều biết lúc đấu vật không thể loạn, vừa loạn ắt sẽ thua.
Lần bị vật ra thứ ba tới rất nhanh, hơn nữa thanh niên kia còn ngã cực kỳ khó coi.
Những tiếng khen hay còn lớn hơn mỗi trận trước đó vang lên ầm trời, như sấm như nước thủy triều.
Hai bên tách ra, được đỡ lên, sau đó quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế rồi rút lui.
“Thưởng.”
Giọng nói của Cơ Băng Nguyên trầm tĩnh, vẫn như hoàn toàn lạnh lẽo nghiêm túc như trước đây.
Nhưng chỉ có y biết trong ống tay áo màu đen rộng lớn của mình, đầu ngón tay vẫn còn đang tức giận đến phát run.
Y đang rất tức giận.
Sự ngột ngạt này còn không thể phát ra ngoài, chỉ có thể dày vò ở trong tim phổi.
Tức giận đến mức huyệt thái dương của y cũng phải co rút đau đớn.
Nhưng y là yhánh quân, lý trí tỉnh táo nói cho y biết không thể làm mất mặt Cát Tường Nhi vừa mới thắng được.
Huống chi còn có một âm thanh rõ ràng vang lên ở đáy lòng y: Ngươi là gì của hắn, quản được hắn sao?
Sự tức giận này rất khó hiểu — y là ai mà quản được người khác có xăm mình hay không?
Cho dù y là ông trời cũng không thể xen vào việc hôm dân chúng nay muốn ăn cơm khô ngày mai muốn xăm hình được.
Thánh quân không làm gì mà chỉ cai trị, không quan tâm đến chuyện vô bổ.
Mục tiêu làm minh quân bình thường này càng khiến y ngột ngạt kìm nén, bỗng nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, phong thái của Đế vương là không để lộ vui giận.
Vân Trinh đi xuống sàn đấu vật được các đồng đội nhào lên ôm trong những tiếng reo hò, hắn chỉ có thể vội vàng nhìn Hoàng cữu cữu ung dung ngồi trên đài cao sừng sững như núitrong lòng kiêu ngạo mà nghĩ, nhất định Hoàng Thượng sẽ rất vui đi! Hắn thắng rồi!
Cuối cùng kiểm duyệt mùa thu của đại doanh Tây Sơn kết thúc bằng việc Kinh triệu doãn Văn Thu Thạch và mấy vị Hàn lâm điểm binh đọc thơ tụng thánh, sau đó Hoàng đế ban thưởng cho các tướng sĩ, truyền ý chỉ động viên để kết thúc mỹ mãn.
Ngoại trừ Hoàng Thượng, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, đương nhiên mặc dù Hữu doanh thua, nhưng thật ra cũng không cảm thấy mất mặt, dù sao Hoàng Thượng đều ban thưởng rất nhiều cho mỗi vị võ tướng tham gia diễn tập.
Hành cung Tây Sơn.
Đinh Đại đứng hầu dưới hiên, đám nội thị đều rụt cổ lại, câm như hến, ra ra vào vào lặng yên không một tiếng động.
Toàn bộ hành cung ngoại trừ tiếng chim chóc xa xôi thì yên tĩnh túc mục đến mức không khí cũng như ngưng trệ lại.
Mãi đến khi tiểu nội thị dẫn một tướng lĩnh trẻ tuổi đi từ ngoài vào, áo giáp trên người hắn còn chưa cởi, đôi mắt lấp lánh như sao, dáng người thẳng tắp, khí khái hào hùng, bước đi vô cùng nhẹ nhàng, có thể nhìn ra được tâm trạng rất tốt. Chính là Vân Trinh vừa rồi ở lại nhận thưởng, nghe phát biểu, kết thúc huấn luyện tối rồi vô cùng vui vẻ xin nghỉ để đến hành cung Tây Sơn yết kiến Hoàng Thượng.
Hắn đi tới nhìn thấy Đinh Đại thì nhướng mày cười nói: “Chào Đinh gia gia! Đã lâu không gặp! Rượu lần trước sai người đưa cho ngài có ổn không? Nếu được ta sẽ cho ngài thêm hai vò.”
Đinh Đại nhìn thấy người gây họa lớn này chỉ cảm thấy đắng cả miệng, nào dám nói tiếp, chỉ nói: “Hầu gia chờ một lát, tiểu nhân đi vào bẩm báo Hoàng Thượng.”
Vân Trinh cao hứng bừng bừng: “Được rồi.”
Ông ta khoanh tay đi vào nội thất, Cơ Băng Nguyên đang ngồi ngay ngắn trước bàn phê sổ con, Đinh Đại thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, Chiêu Tín Hầu tới.”
Trên mặt Cơ Băng Nguyên toàn sương lạnh, trong lòng vẫn còn đang tức giận, nói chuyện cũng ngắn gọn: “Truyền.”
Vân Trinh tươi cười đi đến hành lễ, cũng không đợi bảo lên đã gấp không thể chờ tới gần Cơ Băng Nguyên: “Hoàng Thượng Hoàng Thượng! Hôm nay biểu hiện của ta có tốt không! Có thưởng không?”
Cơ Băng Nguyên nói: “Không phải đã thưởng rồi sao?” Giọng của y thấp hơn lúc trước rất nhiều, từng chữ giống như mưa đá.
Nhưng Vân Trinh lại không cảm thấy, chỉ nói: “Phần thưởng kia là chung với người khác, ta muốn có riêng cơ! Còn nữa, ngày mai là sinh nhật của ta, ta biết Hoàng Thượng hẳn là đến chúc sinh nhật, ngài nói đi, hôm nay ta đánh tốt như vậy, không đáng để được thưởng nhiều quà sinh nhật hơn sao?”
Hắn cười vô cùng kiêu ngạo, giống như một đứa trẻ vội vàng tranh công: “Còn có con chu tước trên người ta nữa! Hoàng Thượng ngài thấy được không! Có đẹp không! Hôm nay ta nổi bật nhất đi!”
Đinh Đại như muốn thổ huyết, ở một bên gục đầu xuống thật sâu.
Cơ Băng Nguyên hít một hơi thật sâu, trong lòng mặc niệm quân tử không nên tức giận, nhưng vẫn không nhịn được mà nổi gân xanh trên trán: “Xăm ở đâu vậy? Không sợ đau à?”
Vân Trinh cười lớn: “Đó là vẽ ha ha ha ha! Ta còn chưa rửa đâu, phải dùng dầu mới rửa được, ta cố ý không rửa để cho ngài xem đấy, ngài còn muốn xem kỹ một chút không? Hôm nay ngài ở trên đài cao thấy không rõ lắm đâu! Ta cho ngài nhìn nhé.” Hắn bắt đầu vừa cởϊ áσ bào vừa đắc chí nói: “Đây chính là nét vẽ tốt nhất của Cẩm Thể Xã, bọn họ vẽ cho ta tận ba ngày cơ, nói là khắp kinh thành này cũng không thể tìm được hình vẽ nào tốt hơn đâu.”
Hắn không chú ý tới khi hắn vừa nói xong mấy chữ “đó là vẽ”, toàn bộ bầu không khí trong điện đột nhiên buông lỏng.
Đinh Đại tươi cười đi lên nhận áo giáp hắn cởi ra: “Hầu gia dùng chiêu này để uy hϊếp đối thủ sao?”
Vân Trinh lột áo trọng để lộ ra đường vân huy hoàng kia, trong điện cứ như tươi sáng hẳn lên. Ánh trời chiều chiếu từ bên ngoài vào song cửa sổ, căn phòng tràn ngập màu vang cam. Thanh niên huấn luyện lâu trong quân đội có một bả vai rộng rãi, eo thon lưng thẳng. Trên xương bả vai với cơ bắp hơi mỏng, chu tước mở rộng hai cánh cứ như diều gặp gió trong ngọn lửa.
Rất đẹp mắt, trên mặt thiếu niên đang dần lớn thành một thanh niên có ý cười khoe khoang, những đường nét hoa văn sặc sỡ phản chiếu lên mặt hắn mang tới ba phần phong lưu, một phần rực rỡ.
Khó trách hôm nay tất cả đám người phía dưới đều lớn tiếng khen hay giống như bị điên.
Tên ngốc này…
Ánh mắt của Cơ Băng Nguyên rơi lên trên bờ vai kia, chậm rãi thở ra một hơi. Sự ngột ngạt nhẫn nhịn từ trưa cuối cùng cũng giống như bọt khí trên nước trà sôi trào, ùng ục vỡ vụn tiêu tán: “Được rồi, xem ngươi càng lớn càng không có quy củ kìa, đu xuống dưới rửa sạch trước đi rồi trở về dùng bữa tối — Đinh Đại chuẩn bị dầu cho hắn, tìm mấy người hầu đến lau.”
Vân Trinh quay đầu lại cười: “Ôi trờ trông đẹp như vậy, ta rất muốn giữ lại thêm mấy ngày. Nếu Hoàng Thượng cũng cảm thấy đẹp mắt, hay là ta đi xăm thật?”
“Không được.” Giọng nói của Cơ Băng Nguyên có chút căng cứng: “Thân thể tóc da đều là của cha mẹ, không thể để tổn hại.”
Vân Trinh khẽ giật mình, chợt nhớ tới lời đồn vô căn cứ kia, nhưng cũng chỉ là một suy nghĩ lóe qua, hắn phủ áo bào lên nói: “Trong quân có rất nhiều người đều xăm, trước kia mấy người lão Lan cũng nói để làm ký hiệu, nhỡ may xảy ra chuyện gì trên chiến trường cũng dễ nhận ra…”
Cơ Băng Nguyên bỗng nhiên giận dữ: “Nói hươu nói vượn cái gì! Ngày mai là sinh nhật của ngươi! Nếu còn không kiêng kỵ như thế, để xem trẫm phạt ngươi thế nào!”
Vân Trinh thấy Cơ Băng Nguyên tức giận, liền vội vàng tiến lên nói: “Trách cái miệng này của ta đã quen nói lung tung, đều tại ta, Hoàng Thượng đừng trách ta không có quy củ. Bây giờ ta sẽ đi rửa ngay, đảm bảo sẽ tuân chỉ.” Hắn lấy lòng cười với Cơ Băng Nguyên rồi vội vàng chạy mất.
Cơ Băng Nguyên không nhúc nhích ngồi ở đằng kia, nhìn ánh nắng chiều dần dần nhạt đi, trong phòng chậm rãi tối xuống.
Đám nội thị tới đốt đèn, phòng bên cạnh đang bày bữa tối, truyền đến tiếng va chạm bát đĩa rất nhỏ.
Mùi thơm ấm áp bốc lên.
Hoàng đế tức giận không ăn gì từ trưa chỉ cảm thấy dạ dày vẫn luôn khẩn trương chậm rãi buông lỏng, bắt đầu thấy đói.
Cuối cùng y đưa tay day trán, lại lặng lẽ thở ra thật dài.