“Thế mà Hoàng Thượng lại tự nhảy xuống nước cứu Vân hầu gia!”
Lư Mộng Hoa vẫn cảm thấy khó có thể tin, nhỏ giọng nói với Cơ Hoài Thịnh: “Lúc trước ta luôn nghe nói Hoàng Thượng vô cùng yêu quý Chiêu Tín Hầu, bây giờ xem ra quả nhiên là thế.”
Hắn ta nói liên hồi: “Ta vừa ra ngoài đã thấy Hầu gia đột nhiên ngã xuống, ta mới tiến lên kêu Hầu gia rơi xuống nước rồi! Trong nháy mắt một đám thị vệ xông từ đâu ra giống như đều không ngủ, tất cả đều nhảy tùm xuống sông như không muốn sống. Ta giật nảy mình, sau đó liền thấy Hoàng Thượng đi ra khỏi phòng, sắc mặt bình tĩnh, trên người còn mặc áo ngủ, hỏi ta Hầu gia rơi xuống nước sao? Rơi vào chỗ nào, thấy ta chỉ phương hướng, y chờ trong chốc lát không thấy đám thị vệ ngoi lên mới dứt khoát nhảy xuống. Mãi mà không lên làm Đinh công công ở một bên sắp muốn khóc.”
Cơ Hoài Thịnh trợn mắt, nghĩ thầm nào chỉ là yêu quý, đây chính xác là quá yêu.
Hoàng Thượng là chủ nhân một nước, vậy mà lại cứ nhảy xuống như vậy. Nếu xảy ra chuyện gì thì ngay cả mình, không đúng, toàn bộ thuyền đều phải chôn cùng Hoàng Thượng — Đương nhiên nếu Vân Trinh xảy ra chuyện thì chúng ta cũng phải chôn cùng. Tên nhóc Lư Mộng Hoa này đúng là đã tránh được một kiếp.
May mà đã cứu về rồi…
Cơ Hoài Thịnh lau mồ hôi. Con thuyền tấp vào bờ, bởi vì Chiêu Tín Hầu đột nhiên rơi xuống sông cho nên việc leo núi hôm nay cũng bị hủy bỏ. Toàn bộ đại phu ở gần đây đều được mời đến. Đến đêm hắn ta trông thấy Quân Duật Bạch chạy tới từ xa thì không nhịn được cười.
Quân Duật Bạch vừa lên thuyền liền thấy Cơ Hoài Thịnh đang cười, vội vàng chắp tay nói: “Quân Duật Bạch bái kiến Vương gia.”
Cơ Hoài Thịnh nói: “Không cần phải khách khí. Quân đại phu, Hoàng Thượng và Hầu gia rơi xuống sông, ngươi vẫn nên đi vào khám xem thế nào đi.”
Quân Duật Bạch nhướng mày: “Rơi xuống sông?”
Cơ Hoài Thịnh nói: “Nhìn có vẻ không bị sặc nước, chỉ là thời gian dưới nước hơi dài, dù sao bây giờ đang là mùa thu, nước lạnh.”
Quân Duật Bạch gật đầu: “Xem ra lại chuyện Vân hầu gia làm ra rồi — nếu không Vương gia cũng sẽ không cười kỳ quái như thế.”
Cơ Hoài Thịnh che mặt, nói nhỏ: “Có rõ ràng như vậy sao?”
Quân Duật Bạch nhìn hắn ta một cái: “Ta cảm thấy lát nữa ta cũng nên châm cho ngươi một chút, nếu không sợ khuôn mặt ngươi sẽ không thể chứa nổi nhiều biểu cảm như vậy, cẩn thận bị mặt đơ.”
Cơ Hoài Thịnh giật giật khóe miệng, lại thấy Đinh Đại đã bước nhanh ra ngoài đón Quân Duật Bạch lên trên tầng.
Lư Mộng Hoa nói: “Vị đại phu này có vẻ tiên phong đạo cốt, phong thần tuấn lãng.”
Cơ Hoài Thịnh nhẹ nhàng cười: “Cốc chủ Quân đại phu của Ngọc Hàm Cốc, bây giờ đang đảm nhiệm chức tiến sĩ y học trong Thái Y Viện. Chỉ có cái chức quan nhàn tản thôi chứ không phải trực ban, bao giờ Hoàng Thượng cần mới gọi.”
Lư Mộng Hoa lập tức nổi lòng tôn kính. Hai người đang nói chuyện phiếm, chợt nghe thấy những tiếng nức nở rêи ɾỉ truyền đến từ trên tầng. Hình như là tiếng của Vân Trinh, hai người sợ hãi nhìn nhau.
Cơ Hoài Thịnh hiểu rõ: “Haiz, Quân đại phu lại lôi ra tuyệt kỹ châm cứu của mình rồi.”
Lư Mộng Hoa cả kinh nói: “Tuyệt kỹ gì?”
Cơ Hoài Thịnh ra hiệu: “Tuyệt kỹ độc nhất vô nhị, ta đã từng xem Quân đại phu châm cứu cho người ta rồi, mỗi một cây châm đều rung động, tác dụng phi phàm. Vân hầu gia đáng thương, bị rơi xuống nước lạnh như thế, chắc là phải châm để loại bỏ hàn khí trong người đi.”
Sau khi châm xong, Vân Trinh mặt đầy nước mắt nằm sấp trong ngực Cơ Băng Nguyên, đầu cũng không chịu nhấc. Cơ Băng Nguyên kéo chăn lên đắp kín cho hắn, nói với Quân Duật Bạch: “Đa tạ.”
Quân Duật Bạch nhíu mày: “Không có cách nào cả. Vốn dĩ sức khỏe của Vân hầu gia đã yếu sẵn rồi, bây giờ lại bị rơi xuống sông sau khi sinh hoạt vợ chồng quá độ, không ép hàn khí ra như vậy thì sau này sẽ để lại di chứng, còn phải nếm mùi đau khổ nữa.”
Cơ Băng Nguyên thản nhiên nhìn hắn ta một chút, Quân Duật Bạch làm bộ không biết bất mãn của y, lại lấy thêm ngân châm đến: “Thần cũng châm cho Hoàng Thượng một chút đi, thật sự không phải nói đùa đâu.”
Cơ Băng Nguyên cũng không nói cái gì, chỉ đi đến một chiếc giường khác sau bình phong. Đinh Đại hầu hạ y cởϊ áσ nằm xuống, nhưng từ đầu đến cuối đều vô cùng im lặng. Vân Trinh đứng lên nghe bên trong không có một tiếng động nào, nghĩ thầm không phải Quân đại phu chỉ trị mỗi ta thôi đấy chứ. Hắn liền mặc quần áo đi ra sau bình phong, nhìn thấy Quân Duật Bạch đang vô cùng chăm chú, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Mà trên người Cơ Băng Nguyên cắm lít nha lít nhít châm, mỗi một cây đều đang rung động.
Vân Trinh thấy tê cả da đầu, nghĩ thầm Hoàng Thượng đúng là giỏi chịu đựng, trước đó rút tên ra cũng thế. Vừa nghĩ tới lại không khỏi có chút thương tiếc, hắn liền ngồi ở một bên đưa tay nắm chặt tay Cơ Băng Nguyên.
Cơ Băng Nguyên mở mắt nhìn hắn một cái rồi lại nhắm vào.
Sau khi châm cứu kê đơn thuốc xong, Quân Duật Bạch cũng mệt mỏi đến quá sức. Hắn ta ngồi trên thuyền vừa uống trà vừa ngắm nước sông và ngọn núi cạnh thuyền, tán thưởng: “Nơi này chính là núi Định Tương sao? Là ngọn núi Trưởng công chúa cứu tiên đế đi.”
Vân Trinh mới vừa trở về từ quá khứ ầm ầm sóng dậy kia, hắn nhìn Quân Duật Bạch chỉ cảm thấy giật mình cứ như đã qua hai đời. Cơ Hoài Thịnh nói: “Hoàng Thượng nói vốn dĩ sẽ đi leo núi, nhưng bởi vì rơi xuống sông, sợ ảnh hưởng đến hành trình mang đến bất tiện cho quan dân tiếp giá trên đường, cho nên mới lệnh cho lái thuyền tiếp tục hành trình.”
Vân Trinh cũng hiểu được, Cơ Băng Nguyên bị dọa, sợ nếu lên núi nhỡ lại xảy ra chuyện gì kỳ quái nữa mà làm mất hắn thì sao. Thế nên y mới ra lệnh lái thuyền rời đi trong đêm, không cho phép dừng lại ở đây lâu nữa. Quân Duật Bạch đảo mắt nhìn hắn, buồn bực nói: “Sao hôm nay ngươi cứ là lạ thế, chẳng lẽ rơi xuống nước đến mức choáng đầu thật sao?”
Vân Trinh cười hì hì: “Quân đại phu, lúc trước các ngươi đúng là phong vân tế hội, thiếu niên xuất anh hùng.”
Quân Duật Bạch là lạ nhìn hắn một cái. Chỉ thấy rèm vén lên, Cơ Băng Nguyên và Khuất thái phó cũng đi ra. Bọn họ đều đứng lên nghênh giá, Cơ Băng Nguyên ra hiệu miễn lễ, đến khi tất cả ngồi xuống mới nói: “Ngày mai sẽ đến Giang Nam, đến lúc đó trẫm muốn tuần sát các châu huyện, tiếp kiến quan viên. Vân Trinh lại hoạt bát, còn phải nhờ các ngươi khuyên nhủ vài câu, không thể để hắn quá làm ầm ĩ, phải rời xa mấy chỗ không an toán như rìa sông.”
Vân Trinh nhìn về phía Cơ Băng Nguyên: “Hoàng Thượng…” Hắn rất biết điều đó được không, Hoàng Thượng nói như vậy sau này còn ai dám chơi với hắn nữa.
Cơ Băng Nguyên cũng không nhìn hắn, đêm qua đúng là y đã bị dọa sợ. Rơi xuống sông thì thôi, vậy mà sau khi y lọt vào trong nước lại nhìn thấy một dịch trạm to lớn quạnh quẽ trong mưa.
Nhiều năm trước y đã từng dưỡng thương trong dịch trạm đó, lúc nào cũng nhìn màn mưa to bên ngoài cửa sổ với tâm tình sa sút, buồn bực vô cớ.
Trong sấm sét vang dội, y thấy được mình tuổi trẻ trong quá khứ đang ngạc nhiên nhìn mình. Linh hồn mềm yếu cô độc bàng hoàng kia chỉ có mình là hiểu rõ nhất. Năm đó y đang hãm sâu trong thống khổ vì mẹ đẻ không hiểu mình, phụ hoàng thì nghi kỵ đứa con trai trưởng thành không ngừng lấy được chiến công, mà mình chỉ có thể đi một mình. Nếu lúc ấy gặp được Cát Tường Nhi…
Nếu Cát Tường Nhi thật sự ở lại nơi đó, nếu mình không hề đuổi theo đưa hắn về, nhất định y sẽ thuận lý thành chương yêu Cát Tường Nhi, y hiểu rõ mình nhất.
Nhưng mình thì sao? Ai đến thành toàn cho y cô đơn nửa đời mới có được bảo tàng đây?
Thậm chí ngay cả Cát Tường Nhi cũng phải lặn lội qua ba đời, bọn hắn mới được thành toàn lẫn nhau. Y nhất quyết không nhường, cho dù là mình hồi trẻ cũng không được. Trong lòng y đột nhiên trở nên hung ác, cũng không nhìn Vân Trinh. Không biết hắn đã ở nơi đó bao lâu, vừa nghĩ tới mấy ngày kia Vân Trinh quan tâm yêu thương đủ kiểu với mình tuổi nhỏ bị trúng tên, ngay cả vừa rồi lúc Quân Duật Bạch châm cứu cho mình, ánh mắt hắn ngồi bên giường nhìn mình rõ ràng là đang nhìn mình lúc trước — vừa nghĩ đến đây, y lại cảm thấy vô cùng ghen ghét.
Vân Trinh thấy Hoàng Thượng chỉ lạnh nhạt nói chuyện, chơi cờ với mấy người Khuất thái phó, mãi đến tối cũng không nói chuyện với mình.
Vân Trinh nào còn dám ở lại trong phòng mình nữa, hắn lén lút chuồn đến phòng Hoàng Thượng, chui thẳng lên giường.
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn lén lút thì thản nhiên nói: “Sớm muộn gì Cơ Hoài Thịnh cũng phải biết, ngươi né tránh như thế làm gì?”
Vân Trinh đưa tay ôm lấy lấy y, tựa đầu vào giữa ngực Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng à, ngài chỉ xuống nước một chút là xong, nhưng ta còn ở đó hơn hai tháng cơ. Ta rất nhớ Hoàng Thượng.”
Bàn tay Cơ Băng Nguyên cứng đờ: “Hơn hai tháng? Lúc ngươi đến đó là thời gian nào?” Hơn hai tháng — lấy lực hành động lúc trước của mình, sợ là có thể làm cái gì cũng đều làm được rồi. Quả cầu hương kia chính là vật bên người… Biển dấm của Cơ Băng Nguyên bốc lên, biết rõ không thể trách Vân Trinh, nhưng vẫn vô cùng chua chát.
Vân Trinh lại mỉm cười: “Thoáng một cái ta đã đến đó rồi, còn được gặp mẫu thân hồi còn trẻ nữa! Còn ở trong sơn trại làm sơn đại vương, mỗi ngày đều nhặt lưu dân, mỗi ngày đều rầu rĩ đi đâu tìm lương thực nuôi sống cả một sơn trại.”
Cơ Băng Nguyên bỗng nhiên thả lỏng hơn, còn làm đại vương sơn trại ư. Đúng rồi, chắc chắn là khi đó, thiên hạ đại loạn, khắp nơi đều là lưu dân mất đất vào rừng làm cướp.
Vân Trinh chỉ chậm rãi nói với y khoảng thời gian trong sơn trại, mẫu thân thế nào, Chương quân sư ra sao, cứu được tiên vương kiểu gì, tiên vương đúng là giống Hoàng Thượng. Lại đến kinh thế nào, mẫu thân được sắc phong Công chúa ra sao, sau đó lại cười khúc khích: “Ta còn bắn thủng mũ của Thừa Ân Bá để xả giận cho Hoàng Thượng nữa.”
Cho dù Cơ Băng Nguyên có cảm thấy chua thế nào thì lần này cũng không nhịn được cười: “Ranh mãnh, Thừa Ân Bá không tìm ngươi gây phiền phức đấy chứ? Mẫu hậu luôn luôn che chở ông ta.”
Vân Trinh cười hì hì nói: “Trước đó ta còn khuyến khích mẫu thân nói Thừa Ân Bá vài câu trên yến hội. Làm Thừa Ân Bá nghẹn họng, căn bản không thể đứng thẳng được trước mặt Hoàng thượng.”
Cơ Băng Nguyên suy nghĩ một chút mới nhớ lại: “Chả trách ta nói sao mẫu thân ngươi lại thông minh như thế, hóa ra lại ngươi giở trò quỷ? Hoàng thượng vốn đã nghi kỵ việc ta dẫn binh bên ngoài rồi, đúng là lần đó ta suýt nữa mất quân quyền. Mẫu thân ngươi nói câu kia hay lắm, Hoàng thượng sẽ không thể không nghi ngờ có phải Thừa Ân Bá muốn gọi trẫm trở về mượn cơ hội đoạt quyền hay.”
Vân Trinh nghĩ lại càng cảm thấy buồn cười, một lát sau lại buồn vô cớ: “Haiz, vốn đang vui vẻ đến đưa tin cho ngài, kết quả không ngờ ngày đó tạm biệt là tạm biệt mãi mãi, mẫu thân…”
Cơ Băng Nguyên chậm rãi vuốt ve tóc hắn: “Hai tháng ngắn ngủi có thể để ngươi gặp lại Trưởng công chúa một lần, đây cũng là cơ duyên ngàn năm có một. Nàng đặt tên cho ngươi là Vân Trinh, nói không chừng ở sâu trong lòng cũng có cảm ứng.” Trong lòng y lại tính toán, Vân Trinh gặp được mình trúng tên bị thương trên đường cũng chỉ trong mấy ngày. Mình lại bị thương nặng… Chắc là cũng chỉ có thời gian chăm sóc thôi, vẫn không kịp làm cái gì.
Cuối cùng y đã bình tĩnh chút, vừa thấy hơi đáng thương cho mình quá khứ vừa có chút mừng thầm. Vân Trinh lại chỉ cười hì hì đưa tay cởi đồ của y ra: “Hoàng Thượng, thần đã bỏ lỡ mất rất nhiều ngày, Hoàng Thượng nhất định phải sủng hạnh thần mới được. Thần còn lập công lớn đấy.”
Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: “Quân đại phu nói ngươi vừa rơi xuống nước, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Vân Trinh xì một tiếng, vô cùng khó nhịn chen chân vào câu dẫn Cơ Băng Nguyên, một lát sau lại dứt khoát treo người lên trên hông y, ôm y thật chặt. Cơ Băng Nguyên chỉ mặc kệ hắn cọ loạn, cũng không để ý tới hắn. Qua một hồi lâu mới thấy mí mắt Vân Trinh dần dần nặng nề, tựa lên ngực y ngủ thϊếp đi. Y không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng chính hắn cũng mệt mỏi. Chắc là ở bên kia mải chăm sóc mình bị thương nên mới không được ngủ yên, vậy mà bây giờ cảm thấy mình không vui cho nên vẫn còn đặc biệt tới đây với mình.
Y nhẹ nhàng đặt Vân Trinh lên gối đắp kín mền, duỗi thẳng hai chân hắn ra. Vân Trinh mơ mơ màng màng lặng lẽ mở mắt nhìn y: “Hoàng Thượng, ta thích ngài.”
Cơ Băng Nguyên đưa tay sờ môi hắn: “Ngủ đi, trẫm biết rồi.”
========
Trời tối người yên, mọi người trên thuyền đều đã đi ngủ cả, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Cơ Hoài Thịnh ngồi một mình bên ngoài uống rượu, vốn dĩ chỉ đón được tám phần, đêm qua Hoàng Thượng tự mình nhảy xuống cứu Vân Trinh càng xác nhận suy đoán của hắn ta hơn.
Đừng nói là Lư Mộng Hoa kinh ngạc, thật ra ngay cả hắn ta cũng giật mình — Để tay lên ngực tự hỏi, hắn ta có thân phận thế này, mặc dù chưa thành thân nhưng vẫn phải có thông phòng hầu hạ. Hắn ta không thể nghĩ được sẽ có một ngày nào đó mình có thể không màng sống chết vì một nữ tử.
Hắn ta bất tri bất giác uống rất nhiều rượu, cả người say khướt. Bỗng nhiên cảm giác được có người đi đến bên cạnh, hắn ta chếnh choáng ngẩng đầu, nhìn thấy Quân đại phu thì cười nói: “Quân đại phu, ngươi cũng ngủ không được sao? Nào, uống rượu với nhau đi, ta bảo bọn họ mang thêm chút đồ ăn nữa.”
Quân Duật Bạch ngồi xuống nói: “Ban ngày đi đường tới đây nên hơi mệt, đến đêm quả thật có chút không ngủ được, dứt khoát đi ra ngoài một chút. Ngươi đã uống không ít đi.”
Cơ Hoài Thịnh rót rượu cho hắn ta, cười nói: “Tàm tạm, cũng may Quân đại phu không khuyên ta uống nhiều hại thân.”
Quân Duật Bạch nói: “Ừm, nhưng tiếp theo ta sẽ muốn nói tuổi trẻ mà không chịu tu dưỡng.”
Cơ Hoài Thịnh nói: “Sao nghe lời này của Quân đại phu giống ông cụ non thế.”
Quân Duật Bạch khẽ nâng lông mày: “Ta vốn lớn hơn ngươi rất nhiều, ta bằng tuổi Hoàng Thượng, ngươi nên gọi ta là Quân thúc thúc.”
Cơ Hoài Thịnh sặc một ngụm rượu, cười lên: “Quân đại phu… nhìn còn rất trẻ, chớ có trêu ghẹo ta.”
Quân Duật Bạch nói: “Ngươi là người mặt ngoài khéo léo, ôn hòa thân thiện, nhưng thật ra người như ngươi mới dễ x để tâm vào chuyện vụn vặt , kỳ thật người như ngươi mới dễ dàng. Không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa, cũng đừng uống rượu hại thân.”
Cơ Hoài Thịnh nói: “Nào có nghiêm trọng như vậy…” Thật ra chỉ là ngày nào đó phát hiện ba huynh đệ của mình đều thích long dương, sau đó một ngày nào đó lại phát hiện Hoàng Thượng cũng thích long dương nốt… mà còn thích huynh đệ mình. Nhận thức của hắn ta đã bị đả kích nặng nề.
Quân Duật Bạch cười nói: “Chẳng lẽ không phải, ngươi không biết cái gì mà còn dám chạy đến Bắc Tiết làm loạn. Ta đoán thật ra trong lòng ngươi rất thích mạo hiểm, chỉ là mặt ngoài đè nén thôi. Hoàng gia cũng không thích một phiên vương yêu mạo hiểm không an phận.”
Cơ Hoài Thịnh cười: “Quân đại phu nói không sai, thời niên thiếu lúc nào ta cũng lấy tên tuổi Chu thiếu đông gia đi buôn bán khắp nơi. Nếu bảo ta ở yên một chỗ mãi thì đúng là quá không thú vị.”
Quân Duật Bạch khẽ gật đầu: “Du lịch mới có thể làm phong phú hiểu biết, thấy chút việc đời mới không dễ lạc lối. Đại phu trong Ngọc Hàm Cốc chúng ta học xong là phải ra ngoài rèn luyện ba năm cũng vì đạo lý này. Nhìn thấy thế gian muôn màu mới có thể làm lương y. Huống chi có rất nhiều căn bệnh thường là tâm bệnh, nếu đại phu không hiểu được tính cách của bệnh nhân thì sẽ khó mà chữa khỏi được.”
Cơ Hoài Thịnh thấy hắn ta ôn hòa dịu dàng, tràn đầy khí chất làm cho người ta tin tưởng thì không nhịn được thổ lộ hết ra: “Đúng là như thế — Quân đại phu, ngài chữa bệnh nhiều như vậy, đã bao giờ gặp… bệnh nhân thích long dương chưa?”
Quân Duật Bạch liếc hắn ta một cái, mỉm cười: “Thích nam tử hay thích nữ tử đều không có gì khác với mọi người, không cần trị.”
Cơ Hoài Thịnh khổ não nói: “Sao ta lại cảm thấy dường như bọn họ sẽ kịch liệt hơn, quyết tuyệt hơn, cố chấp hơn.” Cơ Hoài Tố thì không cần phải nói, vì tình cảm bản thân mà gây ra hỗn loạn lớn như vậy, còn cả Chu Giáng nữa. Ngay cả Hoàng Thượng bình thường có vẻ đoan trang nhã nhặn biết tự kiềm chế, vậy mà cũng có thể nhảy xuống nước trong đêm!
Quân Duật Bạch thản nhiên nói: “Đó là do mấy người ngươi gặp phải thôi, không phải là tất cả mọi người đều như thế. Giống như yêu thích nữ tử cũng có người cố chấp kịch liệt quyết tuyệt, yêu thích nam tử cũng có người bình thản hợp thì đến không hợp thì buông tay vậy. Trên đời này có nhiều thứ đáng để tìm kiếm, không phải tất cả mọi người cứ nhất định phải có người yêu, có vài con đường chỉ hoàn hảo khi đi một mình.”
Cơ Hoài Thịnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như ngươi nói cũng có đạo lý.”
Quân Duật Bạch mỉm cười: “Cho nên đã giải được nghi ngờ trong lòng ngươi chưa? Đã trễ rồi, nên nghỉ ngơi đi chứ?” Đứa bé đáng thương, nhất định là lên thuyền phát hiện không đúng nên mới đang xoắn xuýt đây mà. Hoàng Thượng và Vân hầu gia thật đúng hại người ta rồi.
Cơ Hoài Thịnh vô cùng cảm kích: “Được, Quân đại phu cũng đi ngủ sớm đi. Ngày mai sẽ đến Giang Nam, không nên quá mệt mỏi.”
Quân Duật Bạch khẽ gật đầu, hai người đều đứng lên trở về phòng nghỉ ngơi.
Quả nhiên ngày hôm sau đã đến Giang Nam, quan dân nơi đó cử hành nghi thức tiếp giá rầm rộ. Sau đó Cơ Băng Nguyên liền vội vàng hội kiến quan viên, hỏi thăm dân sinh, kiểm tra công trình trị thuỷ, quân vụ vân vân, bận đến tối mày tối mặt.
Đương nhiên Vân Trinh đã mượn cơ hội này đi ngắm cảnh chơi bời ở Giang Nam với Cơ Hoài Thịnh, Quân Duật Bạch và Lư Mộng Hoa rồi — Thật ra có nhiều chỗ Vân Trinh đã từng đến. Đó là lúc trước ở trong nước đã từng đi chơi với mẫu thân vừa được phong làm Công chúa.
Bởi vậy rốt cuộc hắn cũng đã thấy nhớ Hoàng Thượng, chơi bời nửa ngày liền mua không ít đồ chơi đồ ăn, la hét muốn về hành cung. Mấy người Cơ Hoài Thịnh, Quân Duật Bạch biết rõ thật ra hắn chỉ nhớ Hoàng Thượng thôi, cho nên cũng không vạch trần mà để mặc hắn mua một đống đồ trở về. Quả nhiên không lâu sau đã nghe nói Hoàng Thượng dẫn Vân Trinh cải trang ra ngoài du ngoạn.
Cơ Hoài Thịnh vốn nghĩ lần này có thể chơi bời thoải mái với Vân Trinh, bây giờ mới biết được người ta trọng sắc khinh bạn, sau khi buồn bực cũng không khỏi thấy hiếu kỳ. Hắn ta liền gọi quản gia đến dặn dò, quản gia ngầm hiểu, không lâu sau đã mở tiệc trong hoa viên biệt viện ở hành cung của hắn ta. Rốt cuộc hắn ta là Vương gia, sau đó lại mời mấy công tử đầu bảng nam phong viện ở Giang Nam đến bồi rượu.
Vùng Giang Nam non xanh nước biếc, công tử đầu bảng đương nhiên cũng đều vô cùng xuất sắc.
Cơ Hoài Thịnh thấy mỗi thiếu niên đều có khuôn mặt như nữ tử, đôi mắt ngập nước, da thịt mịn màng. Lúc đi lên bái kiến nói chuyện cũng dịu dàng như gió xuân, vẻ mặt thân thiết. Hắn ta chỉ bảo bọn họ bồi rượu, nói một chút về phong tục ở Giang Nam. Ai nấy đều tranh nhau nói lời dí dỏm chọc cho hắn ta phì cười.
Quân Duật Bạch thì đến chi nhánh Cửu Châm Đường ở Giang Nam xem qua rồi mới về biệt viện hành cung. Hắn ta và Cơ Hoài Thịnh ở cùng một viện, vừa vào vườn hoa đã nhìn thấy Cơ Hoài Thịnh mời mấy công tử này đến. Có đánh đàn, có ca hát, có khiêu vũ, phong lưu quyến rũ vô cùng gai mắt. Hắn ta không khỏi hơi nhíu mày, Cơ Hoài Thịnh cũng đã nhìn thấy, liền cười gọi hắn ta: “Quân đại phu trở về rồi? Tới đây cùng uống rượu ngắm hoa đi.”
Quân Duật Bạch đi đến ngồi đối diện hắn ta, nhìn một mỹ thiếu niên đang ngồi bên cạnh bóc quýt cho hắn ta thì cười như không cười: “Vương gia sao vậy? Đột nhiên cũng muốn thử mùi vị long dương ư?”
Cơ Hoài Thịnh có chút thẹn thùng, phất tay lệnh cho thiếu niên kia xuống dưới rồi mới xích lại gần Quân Duật Bạch, lặng lẽ nói: “Thật ra ta chỉ hiếu kỳ không biết giữa nam tử và nam tử có gì vui thôi. May mà Giang Nam còn thịnh hành nam phong hơn bên ngoài, ta liền gọi mấy người giỏi giang đến…”
Quân Duật Bạch cau mày nói: “Thì ra là thế, chỉ là Vương gia kim tôn ngọc quý, sợ rằng không biết những người này nhìn mặt ngoài thì sạch sẽ, nhưng không biết đã phục vụ bao nhiêu người đâu. Bệnh phù chân miệng thối vảy nến gì đó đều có thể truyền nhiễm, chữa trị vô cùng phiền phức. Còn cả bệnh liễu hoa không có cách nào trị tận gốc nữa. Nếu nhất thời tham hoan, sau này ảnh hưởng đến việc sinh đẻ thì thực sự không đáng. Vương phi tương lai cũng bị ảnh hưởng, thậm chí còn có khả năng ảnh hưởng đến bào thai trong bụng.”
Cơ Hoài Thịnh địa vị cao lại xuất thân nhà giàu, chưa bao giờ có người nói cho hắn ta biết chuyện này. Bây giờ bị Quân Duật Bạch nói thế, trong nháy mắt chút hứng thú đã bị dội cho một gáo nước lạnh. Hắn ta đưa mắt nhìn đám thiếu niên xinh đẹp kia, lại tưởng tượng có lẽ thật sự đã từng hầu hạ người khác, có vài căn bệnh không thể nhìn qua mặt ngoài được.
Hắn ta đột nhiên xấu hổ cười nói: “Quân đại phu cũng có lý…”
Quân Duật Bạch lại vẫy tay bảo hắn ta đưa lỗ tai tới: “Nếu ngươi chỉ muốn biết giữa nam tử và nam tử có gì vui, ta cũng có thể giúp đỡ Vương gia.”
Cơ Hoài Thịnh khẽ giật mình, lại nhìn về phía Quân Duật Bạch. Thấy hắn ta mặt trắng như ngọc, phong thần tuấn lãng, không biết nghĩ đến cái gì mà đỏ mặt lên: “Cái này… Quân đại phu ngài trị bệnh cứu người… không cần làm phiền ngài tự mình…” Nhưng lại không nhịn được miệng đắng lưỡi khô, đột nhiên cảm giác hình như mình cũng không bài xích long dương lắm.
Quân Duật Bạch cười như không cười: “Nghĩ gì thế, ta quen với cấu tạo thân thể người, muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Vương gia cũng không khó.”
Cơ Hoài Thịnh mặt đỏ tai nóng, Quân Duật Bạch nhìn hắn ta nói: “Dù sao chúng ta đã quen biết từ lâu, Vương gia lại tặng cho Cửu Châm Đường một cửa hàng lớn trong kinh. Trong lòng ta vô cùng biết ơn, đang muốn tìm cơ hội báo đáp ơn tình của Vương gia đây.”
Cơ Hoài Thịnh lắp bắp: “Vậy… Vậy thì đêm nay?”
Quân Duật Bạch cười vỗ vỗ tay hắn ta, sâu xa nói: “Đêm nay rửa sạch đến phòng ta.”
Đêm hôm ấy, Quân Duật Bạch chỉ dùng mấy cây châm đã cho Cơ Hoài Thịnh biết cái gì là Thiên Đường, cái gì là Địa Ngục.
Cơ Hoài Thịnh khóc cả một đêm.
Ngày hôm sau Cơ Băng Nguyên và Vân Trinh đi thăm phủ Thái tử mà Cơ Băng Nguyên ở ngày xưa, trở về liền nghe nói Quân Duật Bạch lại đi ra ngoài khám bệnh rồi. Vân Trinh nói: “Haiz, Quân đại phu đúng là một lòng cứu người, tấm lòng thầy thuốc bao la quá mà.”
Cơ Băng Nguyên lại nói: “Thời thiếu niên hắn ta rất thích trêu chọc người khác. Người ngoài chỉ thấy hắn ta ôn hòa nhã nhặn, là một thầy thuốc giỏi giang nhẹ nhàng, nhưng có ai biết hắn ta ranh mãnh thế nào đâu.” Y thầm nghĩ còn chưa kịp tính sổ chuyện lần trước hắn ta khuyến khích Vân Trinh, có khi lại chột dạ chạy mất rồi.
Vân Trinh không nghĩ quá nhiều, bởi vì lúc về phủ hắn còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon nên mới lấy một ít đi tìm Cơ Hoài Thịnh. Lại thấy Cơ Hoài Thịnh uể oải, mặt ủ mày chau, giọng nói khàn khàn. Hắn cả kinh nói: “Có phải ngươi bị bệnh không? Nhưng Quân đại phu vừa mới đi rồi, có cần mời ngự y đến xem cho ngươi không?”
Cơ Hoài Thịnh nói: “Không có gì, không cần, ta nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
Nào còn dám gặp Quân đại phu nữa? Đêm qua Quân đại phu còn vô cùng dịu dàng quan tâm nói với hắn ta: “Vương gia yên tâm, ta học y thuật nhiều năm, hiểu rất rõ về cấu tạo cơ thể nam tử, đảm bảo sẽ khiến Vương gia hài lòng. Sau này tìm ai cũng không thể vui thích được thế, về sau cũng không cần tìm những người khác thử nữa.”
Vẻ mặt hắn ta như đưa đám, Quân đại phu thật sự không cố ý sao? Rõ ràng là người nhã nhặn, lúc cười ôn nhu thân thiết như vậy, tại sao khi ghim châm lại hung ác thế?
Chắc không phải là cố ý đâu, có lẽ Quân đại phu chỉ có chút không hiểu cách đối nhân xử thế, chỉ là nghiêm túc muốn cho mình cảm nhận được? Có lẽ hắn ta thật sự lo lắng mình gọi mấy người không sạch sẽ đến đi? Có lẽ là có ý tốt! Cơ Hoài Thịnh nghiêm túc nghĩ.