Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 149



Quả nhiên sau khi Thái tử dâng tấu, không bao lâu Hoàng Thượng đã hạ ý chỉ đồng ý với thỉnh cầu của Thái tử, phái Định Tương công chúa đến trong đội quân Bắc phạt. Còn cho một vạn binh mã nghe Thái tử điều hành chỉ huy.

Cơ Băng Nguyên tiếp chỉ, sai người sửa sang lại doanh địa, chuẩn bị nghênh đón vị hoàng tỷ xuất thân từ dân gian này.

Vân Trinh vui vẻ bàn với Phàn Tuệ Tuệ viết thư để mình đi đưa cho Thái tử trước, nói rõ đại khái lúc nào bọn họ sẽ đến, có nhu cầu gì.

Chương Diễm nghe nói hắn muốn đi đưa thư liền nghi ngờ dò xét hắn: “Sao ta cứ có cảm giác ngươi muốn gặp Thái tử nên mới đến chỗ chúng ta vậy? Không phải ngươi là gian tế Ngụy quốc đấy chứ?”

Vân Trinh cười hì hì: “Chương tiên sinh đừng như vậy mà, Ngụy triều lấy đâu ra nhân tài ưu tú như ta chứ. Đời đời kiếp kiếp ta đều người Ung triều chúng ta, trung tâm không có hai lòng! Nếu như ta có một chút suy nghĩ xấu xa với Thái tử Ung triều thì sẽ chết không yên lành, thịt nát xương tan, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn bị giam giữ dưới Địa Ngục, muôn đời không được ai yêu.”
Định Tương công chúa bên cạnh nghe được hắn thề thì cả giận nói: “Trẻ con thề thốt linh tinh cái gì? Chương tiên sinh! Vân Trinh người ta đi theo chúng ta chịu đủ mệt nhọc ngậm bao nhiêu cay đắng gϊếŧ được bao nhiêu là địch, giống gian tế chỗ nào? Ngươi chỉ biết nghi ngờ linh tinh thôi!”

Thời gian qua nàng càng ở chung với Vân Trinh càng cảm thấy hợp ý. Nhất là khi đến Giang Nam, đám quý nhân kia lúc nào cũng muốn làm xấu mặt nàng, đều là Vân Trinh cẩn thận dạy nàng lễ nghi ăn mặc, lại dạy nàng ứng đối ra sao, cuối cùng luôn luôn làm đối phương kinh ngạc mất mặt, nàng đại thắng trở về. Ngay cả Thừa Ân Bá muốn tìm phiền phức, cuối cùng cũng không chiếm được chỗ tốt trước mặt Hoàng Thượng. Bây giờ lại có thể dẫn binh xuất chinh, uy phong lẫm liệt, nàng vô cùng yêu thích Vân Trinh, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này tri kỷ lại đáng yêu, cũng không biết tại sao lại hợp ý như thế.
Chương Diễm tức giận chọc trán Vân Trinh nói: “Nếu không phải hắn đắc tội Thừa Ân Bá, ngươi có đến mức phải xuất chinh tránh đầu sóng ngọn gió sao? Khó khăn lắm mới yên ổn, không thể hưởng thụ thời gian bình thản mấy ngày nữa sao? Với tài bắn của Vân Trinh, nói không phải cố ý bắn mũ Thừa Ân Bá thì ai mà tin! Thừa Ân Bá là cậu ruột của Thái tử đấy! Làm sao biết không phải Thái tử muốn điều ngươi qua để trị ngươi một trận, xả giận cho Hoàng hậu nương nương chứ!”

Vân Trinh cười hì hì nói: “Thái tử không phải người như vậy đâu! Là ta bắn, một mình ta làm một mình ta chịu, Thái tử muốn xả giận thì cứ nhằm vào ta nè, hì hì hì.” Cứ nghĩ đến dáng vẻ thiếu niên Cơ Băng Nguyên giận tái mặt với hắn, tiếng cười của hắn càng thêm rạo rực. Chương Diễm nhìn vẻ mặt hắn, đột nhiên cảm thấy dựng hết cả tóc gáy, quát: “Ta nghe nói mặc dù Thái tử còn nhỏ, nhưng tính tình đã rất lạnh lẽo, lòng dạ rất sâu. Ngươi chớ có tự cho là đúng, cả gan làm loạn, đến lúc đó lại gây tai hoạ liên lụy đại tỷ tỷ của ngươi.”
Định Tương công chúa nói: “Chỉ là một đứa nhóc mười mấy tuổi thôi, y muốn xả giận vì cậu mình thì cứ việc xả giận. Ta đã hơn hai mươi tuổi rồi, so đo với y làm gì. Y có thể dẫn binh đánh người triều Ngụy thì chính là người tốt. Hơn nữa Chương tiên sinh, bây giờ quốc nạn ngập đầu, cái gọi là thời gian thái bình còn có thể kéo dài mấy ngày nữa? Nếu ai nấy đều yên ổn sống ở đây giống đám quý nhân kia, chờ một đứa nhóc mười mấy tuổi đi đánh thiên hạ, vậy ta thấy triều đình này cũng sớm xong rồi! Ta thích đánh trận, ta không thích ở chỗ này mỗi ngày ăn uống tiệc tùng. Đám quý nhân kia đều xem thường ta, ta lại muốn lập công huân để về sau bọn họ nghĩ đến Định Tương công chúa ta chỉ có thể nói một chữ phục. Cho dù trong lòng có xem thường ta thế nào thì vẫn phải cung kính trước mặt ta!”

Vân Trinh gật đầu nói: “Đại tỷ tỷ hào hùng trượng nghĩa, nói không sai! Chắc chắn sau này ngài chính là binh mã đại nguyên soái đệ nhất thiên hạ, là nữ nguyên soái đầu tiên từ xưa đến nay, nam tử nào cũng không sánh nổi. Chỉ là… đại tỷ tỷ vẫn nên yêu quý sức khỏe của mình, không nên quá liều mạng.” Vẻ mặt hắn có chút ảm đạm, lại biết với tính tình của mẫu, một khi làm cái gì thì sẽ phải dùng hết sức, sẽ không nghe lời mình khuyên.

Định Tương Công chúa nói: “Biết rồi biết rồi, à đúng, ngươi đi ra ngoài thì dẫn cả Lao Bình theo. Ngoài kia binh hoang mã loạn, ngươi mới rời nhà cái gì cũng không hiểu, cứ để hắn ta đánh cho ngươi nghỉ chân ăn cơm, lại có thể bảo vệ ngươi an toàn. Ngoài ra thời tiết đã lạnh hơn rồi, hôm kia Hoàng thượng có thưởng ta một chiếc áo lông chồn, ngươi mang theo đi!”

Vân Trinh cười hì hì: “Đại tỷ tỷ thật tốt!” Nói rồi chạy đi nhanh như chớp, chỉ sợ Chương Diễm suy nghĩ nhiều, còn muốn ngăn cản. Hắn lưu loát thu dọn hành lý, dẫn theo Lao Bình, lại chọn ngựa tốt lên đường ra khỏi thành đi về hướng bắc.

Trên đường hắn đi rất nhanh chóng, hận không thể mọc ra hai cánh lập tức bay đến bên cạnh Cơ Băng Nguyên tuổi nhỏ.

Buổi trưa hôm đó, bọn họ đang đi trên đường núi chợt nghe phía trước có tiếng đánh nhau. Hắn to gan ỷ vào có sai nha, nhỡ may thấy tình thế không ổn cũng có thể chạy, liền đánh bạo thúc ngựa lên phía trước xem, vừa nhìn cả linh hồn đã muốn bay đi.

Chỉ thấy hai tên hộ vệ che chở Cơ Băng Nguyên chạy trên đường núi, phía sau có mấy tên truy binh. Sắc mặt Cơ Băng Nguyên tái nhợt, môi mỏng nhạt màu cứ như ngất xỉu được một hộ vệ ôm ở trước ngựa.

Hắn quá sợ hãi, không rảnh suy nghĩ nhiều, vội vàng cầm cung lên bắn ra mấy mũi tên về hướng truy binh. Nhưng cũng không bắn người, chỉ bắn vào mắt mấy con ngựa, sau đó quay sang nói với Lao Bình: “Cứu người!”

Mấy truy binh kia không thể đoán được còn có người tới cứu, vội vàng không kịp chuẩn bị bắn xuống mấy tên. Lao Bình hét một tiếng, thúc ngựa nhào tới chỗ tên truy binh đầu tiên, một tay kéo gã xuống ngựa, bẻ gãy cổ đối phương.

Sức lực của hắn ta vô cùng lớn, lại cường tráng cao to, ngay lập tức đã trấn áp được truy binh. Vân Trinh cao giọng nói: “Mạt tướng cứu giá chậm trễ! Đã mời ba ngàn nhân mã của Định Tương công chúa đến, mời điện hạ ra chỉ thị!”

Đối phương nghe nói như thế thì nhìn nhau, sau đó ghìm ngựa bỏ chạy.

Vân Trinh vội vàng tiến lên ôm lấy Cơ Băng Nguyên. Chỉ thấy hộ vệ che chở y ngã lăn xuống ngựa, trên lưng cắm vào mũi tên đẫm máu, nhìn liền biết đã là nỏ mạnh hết đà, không thể cứu vãn được nữa. Một hộ vệ khác cũng trúng mấy mũi tên trên người.

Lao Bình nhìn trở về lắc đầu với hắn, Vân Trinh để Lao Bình giúp đỡ Cơ Băng Nguyên xuống ngựa, nhìn một cái liền thấy một mũi tên đâm vào đùi y, lại đúng là chỗ vết thương hắn thấy lúc trước. Hóa ra là bị thương vào lúc này.

Nếu như hắn không đến, cũng không biết trên đùi Cơ Băng Nguyên bị thương, sao có thể trở về từ cõi chết, phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể chạy thoát được. Vừa nghĩ đến đây, hắn càng cảm thấy đau đớn hơn, vội vàng tìm thuốc bột từ trong ngực ra rải lên vết thương, băng bó cho y rồi ôm y thấp giọng gọi: “Điện hạ, điện hạ…”

Giọng nói hắn run rẩy, vành mắt ửng đỏ. Chỉ thấy Cơ Băng Nguyên giật giật mở to mắt nhìn về phía hắn, yếu ớt nói: “Là thuộc hạ của Định Tương công chúa? Đại quân không thể tới nhanh như vậy, ngươi lừa bọn họ?”

Vân Trinh vội nói: “Vâng, chúng ta đến đưa tin… Vừa vặn thấy Thái tử gặp nạn trên đường…”

Cơ Băng Nguyên thấp giọng nói: “Hai hộ vệ kia của cô…”

Vân Trinh nói: “Đã không cứu được, ta cho người che đậy bọn họ đơn giản một chút, sau đó đưa đi an táng. Thái tử điện hạ, sao ngài lại mạo hiểm ở đây một mình?”

Cơ Băng Nguyên khẽ lắc đầu: “Là ám toán, đã dọa lùi rồi. Bọn họ sẽ không còn dám đuổi theo nữa, tìm một nơi nhổ tên trị thương trước đi.”

Lao Bình thu dọn hai thi thể hộ vệ kia, che một bụi cây lên trên làm dấu rồi trở về nói: “Phía trước là dịch trạm, phải đi mời đại phu trị thương, người bình thường sẽ không dám nhổ tên đâu.”

Vân Trinh vội vàng nói: “Chúng ta đi nhanh lên, Lao Bình tới đây!” Hắn trở mình lên ngựa, sau đó để Lao Bình nâng Cơ Băng Nguyên lên, ôm chặt y vào trong lòng thúc ngựa rời đi. Đường núi xóc nảy, Cơ Băng Nguyên chỉ nhắm mắt dựa vào trong ngực hắn không nói gì, chắc hẳn không dễ chịu. Nhưng y lại không hề rêи ɾỉ một tiếng nào, mồ hôi lạnh trên người đã sớm thấm ướt quần áo. Vân Trinh ôm y mà lòng đau như cắt, vừa muốn tới nhanh một chút, lại đau lòng đi nhanh quá sẽ khiến y đau hơn.

Sau một đường xóc nảy, cuối cùng cũng đã đến dịch trạm. Vân Trinh ôm y xuống ngựa đi vào phòng, Lao Bình liền đi mời đại phu đến. Đại phu kiểm tra một phen: “May mắn chưa trúng mạch máu, nhưng nhổ tên vẫn rất nguy hiểm, sau khi rút ra cần tĩnh dưỡng hẳn hoi, vạn không thể để xóc nảy. Đợi đến khi không còn chảy máu, vết thương khép kín lại mới được — vết thương do tên bắn rất khó trị, nhưng cũng phải nhanh chóng thôi, nếu không về sau sẽ ảnh hưởng đến gân chân, gây trở ngại cho việc đi lại.”

Cơ Băng Nguyên mặt trắng sức yếu nhưng vẫn nói: “Rút đi.”

Đại phu nói: “Còn cần người nhà giúp đỡ ôm lấy bệnh nhân, tuyệt đối không được giãy dụa để tránh gây ra vết thương khác.”

Vân Trinh gọi Lao Bình tới giữ chân Cơ Băng Nguyên, sau đó tiến lên ôm lấy y. Cơ Băng Nguyên vẫn còn cười nói với hắn: “Làm phiền hai vị.”

Vành mắt Vân Trinh đỏ lên, ôm y, quay đầu đi chỗ khác.

Đại phu thấy bọn họ đã ôm chặt liền cắt lông trắng trên mũi tên, sau đó mới rút tên ra. Lúc rút tên, hai mắt Cơ Băng Nguyên tối sầm, cơ bắp run rẩy, y cũng nhịn không được mà kêu lên. Trong nháy mắt đó y gần như đã mất đi ý thức, cho đến khi mũi tên được rút ra, bôi thuốc giảm đau cầm máu và băng bó lại, Cơ Băng Nguyên mới chậm rãi khôi phục lại trong sự đau đớn. Y cảm giác mình vẫn được ôm chặt, trên người đối phương tản ra một mùi thơm ngát dễ ngửi làm cho người ta cảm thấy trầm tĩnh an ổn.

Y mê man thấp giọng nói: “Được rồi, cảm ơn ngươi, đặt ta xuống đi.”

Lúc này đối phương mới chậm rãi buông lỏng ra chút, nhưng vẫn ôm lấy y, còn bê một bát thuốc đến bên miệng y: “Đây là canh Mạn Đà La có thể trị thương giảm đau, ngài uống xong sẽ ngủ thoải mái hơn. Ngài yên tâm, ta đã cho người đến doanh địa quân Bắc phạt đưa tin rồi, chắc hai ba ngày sau thân vệ của ngài sẽ có thể đến.”

Cơ Băng Nguyên giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy đôi mắt của tiểu tướng quân trẻ tuổi đỏ bừng cứ như cực kì đau lòng, y không khỏi cảm thấy ấm áp, cũng không để ý đến sự mỏi mệt mà thấp giọng hỏi hắn: “Ngươi tên là gì? Lần này ngươi có công cứu cô, đến lúc đó cô sẽ nói với Định Tương công chúa thưởng công huân cho ngươi.”

Thanh niên kia nhìn y bằng đôi mắt ướt sũng: “Ta tên là Vân Trinh, Vân trong đám mây, Trinh trong may mắn.”

Vân Trinh sao? Đúng là cái tên rất hay, thế gia nhà ai trong triều có họ Vân nhỉ? Y thầm nghĩ trong lòng. Nhìn cử chỉ điệu bộ của hắn rất giống công tử thế gia võ tướng đã được dạy dỗ cẩn thận, vừa nhận ra mình lại không sợ nguy hiểm, còn có thể lừa dối truy binh rời đi, quả thực là nhân tài xuất chúng. Bây giờ Ung triều thiếu thốn nhân tài, chắc là thế gia vọng tộc nào phái con cháu trong nhà đến chỗ Định Tương công chúa kiếm công huân đi? Sau này còn có thể bồi dưỡng đề bạt thêm.

Y vừa thầm nghĩ trong lòng vừa uống một hơi cạn sạch bát thuốc kia, lại thấy Vân Trinh nhíu mày nhìn chằm chằm mình giống như người phải uống thuốc đắng là hắn. Y không khỏi bật cười nói muốn nằm xuống, Vân Trinh liền cẩn thận từng li từng tí đặt y xuống giường, lại vô cùng quan tâm đắp kín chăn cho y.

Vốn dĩ không quen biết, nhưng lại bộc lộ chân tình như thế. Vân tiểu tướng này cũng không tệ.

Cơ Băng Nguyên thầm nghĩ, rất nhanh dược hiệu đã phát tác, y mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Nhưng mà đến khi y tỉnh thì lại mê man sốt, Vân Trinh vẫn luôn hầu hạ bên cạnh y, từ mớm thuốc cho ăn đến thay thuốc lau người, lúc nào cũng ở bên giường, cẩn thận chu đáo từng li từng tí.

Cái chân bị thương của y không có cách nào di chuyển, kể cả việc đi vệ sinh cũng không thể không mượn tay người khác. Lúc trước nhìn hắn giống công tử thế gia, vậy mà không chỉ không đổi sắc mặt giúp y, mỗi lần còn đều chú ý lấy nước nóng đến lau người sạch sẽ cho y.

Tuy Cơ Băng Nguyên là Thái tử, bình thường lúc nào cũng cũng có nội thị ở bên cạnh hầu hạ, nhưng thấy người này ăn nói hành động như xuất thân từ nhà giàu mà lại có thể tự tay hầu hạ y cẩn thận như vậy thì cũng hơi áy náy. Đợi đến khi giảm sốt, thần trí tỉnh táo một chút mới thấp giọng nói: “Để ta tự làm đi.”

Vân Trinh nói: “Không cần, miệng vết thương của ngài không được di chuyển, cứ giao cho ta đi.”

Cơ Băng Nguyên đành phải cảm ơn: “Đa tạ ngươi, nhưng cũng không cần lau nhiều lần như vậy, quá làm phiền ngươi rồi.”

Vân Trinh nói: “Ngài thích sạch sẽ, điều kiện dịch quán này không tốt, đệm chăn toàn là mùi ẩm mốc. Haiz, chờ mọi người đến là tốt rồi.”

Cơ Băng Nguyên thấy có vẻ hắn cũng là người rất chú trọng, nhưng lại vẫn đối xử với y cẩn thận như vậy thì mỉm cười: “Ta thấy trên người ngươi vẫn luôn có mùi thơm, xem ra ở nhà cũng luôn chú trọng. Sao lại chịu ra gϊếŧ địch chinh chiến chịu khổ như vậy?”

Vân Trinh sững sờ: “Hả? Trên người ta có mùi thơm?”

Dường như hắn nhớ tới cái gì, tìm kiếm bên hông rồi lôi ra một quả cầu hương bằng bạc trạm rỗng, đây là thứ hắn luôn để vào hầu bao mang theo bên mình. Lúc trước Cơ Băng Nguyên phối hương cho hắn, mặc dù đã bị thấm nước, nhưng để khô vẫn có một mùi thơm man mát.

Quả nhiên Hoàng Thượng rất mẫn cảm với mùi hương, Vân Trinh suy nghĩ trong lòng, cười nói: “Ngài thích mùi này đi.” Hắn đặt quả cầu hương nho nhỏ bên gối Cơ Băng Nguyên: “Vừa vặn, đặt ở bên gối ngài sẽ thanh lọc mùi xung quanh, ngài cũng có thể ngủ thoải mái hơn.”

Cơ Băng Nguyên nhìn quả cầu hương kia rõ ràng là ngự chế trong cung, y càng thêm ngạc nhiên, hỏi hắn: “Mấy ngày nay cô vẫn luôn nghĩ, nhưng vẫn chưa nghĩ ra huân quý nhà ai họ Vân, ngươi là con cháu nhà nào?”

Vân Trinh cười nói: “Ta là người hầu bên cạnh Định Tương công chúa, vốn cũng chỉ là một dân thường vào rừng làm cướp. Lần này cứu giá trên núi Tề Vân nên mới được thánh ân, theo Công chúa đến kinh thành. Bây giờ Công chúa nghe lệnh muốn dẫn một vạn binh mã tới tập trung với Thái tử, nghe Thái tử chỉ huy. Công chúa mới phái ta tới đưa tin cho ngài, một mặt khác cũng là để dò đường trước.”

Hắn lấy phong thư Chương Diễm tỉ mỉ viết ra đưa cho Cơ Băng Nguyên.

Sao ở dân gian lại có một nhân vật cỡ này? Trong lòng Cơ Băng Nguyên có rất nhiều nghi ngờ, nhìn hắn một cái rồi mở thư ra xem. Quả nhiên trong đó có nói khi nào xuất phát, một đường đi những đâu, khi nào sẽ đến vân vân. Phía dưới cũng đóng ấn Công chúa, chắc là mới chế.

Vân Trinh lại sợ y mệt mỏi: “Chỗ này ánh sáng không tốt cho mắt của ngài, ta cất đi trước, bao giờ ngài rảnh thì đọc sau đi.”

Nói xong liền lấy lại thư, còn cầm khăn lên lau mồ hôi cho y: “Hôm nay vết thương còn đau nữa không?”

Cơ Băng Nguyên như có điều suy nghĩ: “Bên cạnh Định Tương công chúa có người như ngươi, khó trách có thể trổ hết tài năng từ trong dân gian.”

Vân Trinh cười hì hì một tiếng nhìn y, hai mắt cong cong dường như rất vui vẻ vì được khen ngợi. Trong lòng y hơi động, Vân Trinh lại nói: “Lần sau ngài tuyệt đối đừng mạo hiểm như vậy, ngài là kim tôn ngọc quý, thiên tử tương lai, sao có thể chỉ mang theo mấy tên hộ vệ mạo hiểm như vậy được?”

Y thấy thanh niên kia nhìn mình bằng đôi mắt vô cùng thương tiếc, không khỏi muốn giải thích một chút: “Là cô sơ suất. Lúc trước có một người bạn thân từng là đồng môn học Khuất đại nhân, đó là người vô cùng tài hoa, khi đó cũng có chút ý hợp tâm đầu. Lần này cô dẫn binh đi ngang qua đây thì nhận được thư của gã ta hẹn gặp, chỉ nói làn bạn cũ gặp nhau, sợ quấy nhiễu hàng xóm nên bảo ta đừng quá gióng trống khua chiêng. Cô nghĩ từ sau khi có chiến tranh, phụ thân gã ta bị triều đình trục xuất, gã ta ẩn cư hương dã theo cha, đã lâu rồi không gặp nên cũng bớt thời gian đi gặp gã ta một chút. Nếu có thể mời gã ta vào trong quân làm quân sư kiếm chút chiến công cũng rất tốt. Cho nên mới hẹn địa điểm, đi bằng ngựa chỉ mất một ngày, nếu dẫn quá nhiều người sẽ quá phiền phức… Cuối cùng hại hai thị vệ trung tâm kia của cô…”

Vân Trinh ngạc nhiên: “Ngài tin gã ta như thế?”

Nếu là những người khác hỏi y như vậy, Cơ Băng Nguyên sẽ không vui. Nhưng nhìn thấy Vân Trinh, y lại có chút chột dạ, thấp giọng giải thích: “Bạn bè tâm đầu ý hợp, phụ thân gã cũng là thần tử cũ của Ung triều, cô không ngờ được… Có lẽ là bị phụ hoàng tự dưng hỏi tội nên trong lòng có oán hận. Ta vừa nhìn thấy ánh mắt gã liền biết không đúng, lập tức xoay người rời đi, cũng may mà kịp trốn thoát, lại trùng hợp gặp gỡ ngươi.”

Không gặp gỡ ta ngài cũng có thể chạy thoát, chỉ là sẽ chịu rất nhiều đau khổ thôi. Vân Trinh suy nghĩ trong lòng, lại vô cùng thương tiếc đưa tay nhẹ nhàng cầm tay y, thấp giọng nói: “Bị một người bạn mình tin tưởng phản bội, chắc chắn trong lòng ngài rất khó chịu đi.” Khó trách nhiều năm qua không nghe y nói về vết thương trên chân từ đâu ra, chắc là bị dạy cho một bài học quá mức thê thảm đau đớn nên không muốn nhắc lại.

Lúc này Hoàng Thượng mới mười mấy tuổi mã đã mang theo gánh nặng như vậy, vừa phải đề phòng phụ hoàng nghi ngờ, mẹ đẻ lại ép y cưới vợ. Lúc y lau mình cho y có nhìn thấy vết thương còn mới trên cánh tay, chỉ cảm thấy đau lòng đến mức không thể thở nổi. Bây giờ ngay cả bạn bè tri giao cũng cho y một kích nặng nề như thế, không biết bây giờ trong lòng y đang khổ sở như thế nào đâu.

Vân Trinh chỉ hận không thể ở cùng y.

Ngày thường Cơ Băng Nguyên không quen tiếp xúc với người khác, bị hắn nắm tay như vậy thì có chút ngạc nhiên, nhưng lại cảm giác được bàn tay của đối phương ấm áp mềm mại, lời nói cũng vô cùng chân thành tha thiết. Mấy ngày nay hắn lại luôn ở bên cạnh hầu hạ mình, y cũng không tiện cự tuyệt, chỉ nói: “Không sao, sau này cô sẽ không phạm phải sai lầm thế nữa.”

Vân Trinh lại cầm tay y nói: “Điện hạ đừng thất vọng như vậy, phải tin tưởng trên đời này vẫn có người đáng để tin tưởng và ngưỡng mộ ngài.”

Cơ Băng Nguyên nghe hắn trịnh trọng an ủi mình, không thể làm gì khác hơn là nói: “Cô biết rồi.”

Vân Trinh lại cười, bàn tay nắm chặt lấy tay y không buông, cứ nhìn chằm chằm Cơ Băng Nguyên mãi — Hoàng Thượng tuổi nhỏ thật là xinh đẹp.

Cơ Băng Nguyên là người thích long dương, thấy vẻ mặt hắn như thế thì không khỏi nóng mặt, vội rút tay về nhắm mắt không nói thêm gì nữa.

Vân Trinh chỉ cho rằng y đau đớn mỏi mệt. Hắn cũng đứng lên dọn dẹp xung quanh.

Không bao lâu Lao Bình đã dẫn mấy trăm thân vệ của Cơ Băng Nguyên chạy tới bao quanh dịch trạm, lại đuổi hết những người khác đi trưng dụng toàn bộ dịch trạm. Đinh Đại nhào tới, hai mắt đỏ bừng: “Điện hạ ngài chịu khổ rồi! Tất cả đều là tiểu nhân không phải, tiểu nhân liền nên vô luận như thế nào đều dẫn người cùng đi ngài.”

Cơ Băng Nguyên nhìn ông ta khóc lớn thì vô cùng bất đắc dĩ, đành phải để mặc ông ta khóc. Y nhìn Vân Trinh đứng ở một bên lại có vẻ mặt hoài niệm và mừng rỡ nhìn Đinh Đại, còn cả — Quân Duật Bạch đang đứng bên cạnh bắt mạch cho y.

Đúng là Vân Trinh đang nhìn chằm chằm Quân Duật Bạch, hóa ra Quân đại phu lúc tuổi còn trẻ lại đẹp như thế!

Hoàn toàn giống một tiểu nương tử yểu điệu!

Thiếu niên Quân Duật Bạch da trắng như ngọc, mặt mày rực rỡ. Hắn ta đang bắt mạch cho Cơ Băng Nguyên, lại xốc chăn lên nhìn vết thương: “Rút tên ra rất tốt, nhưng thuốc quá kém, cũng may chịu khó thay thuốc và lau rửa sạch sẽ nên mới không bị lây nhiễm. Ta sẽ thay thuốc cho ngươi, dược thiện cũng phải đổi, lượng Mạn Đà La quá nhiều, đúng là có thể giảm đau nhưng sau này sẽ không tốt. Lát nữa ta sẽ châm cứu cho ngươi.”

Cơ Băng Nguyên nhìn Vân Trinh đứng một bên mỉm cười nhìn chằm chằm Quân Duật Bạch không thôi, chẳng biết tại sao lại cảm thấy hơi tức giận: “Vân Trinh.”

Vân Trinh giật mình hoàn hồn nhìn y: “Điện hạ?”

Cơ Băng Nguyên thấy hắn tập trung nhìn mình với vẻ mặt thương tiếc, khác hẳn với vẻ hiếu kỳ mừng rỡ lúc nhìn Quân Duật Bạch, cơn tức trong lòng mới tiêu tan chút, dặn dò: “Mấy ngày nay ngươi đã vất vả rồi, bây giờ người phục vụ đã đến, ngươi cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta sẽ về doanh địa.”

Vân Trinh nói: “Được rồi, vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt.” Hắn hành lễ lui xuống.

Quân Duật Bạch nhìn hắn đi xuống mới cười nói: “Là thuộc hạ của Định Tương công chúa? Lúc người tên Lao Bình kia tới báo tin, Đinh công công gần như sắp mất hết hồn vía.”

Cơ Băng Nguyên nhàn nhạt nói: “Ừm, xuất thân dân gian nhưng lại là một nhân tài hiếm có.”

Quân Duật Bạch vừa châm cứu cho y vừa nói: “Nhìn không giống người từ dân gian lắm, Lao Bình kia mới giống. Hỏi gì cũng không biết, ăn nói thô lỗ, cử chỉ hoàn toàn không biết lễ tiết, Vân Trinh này lại có phong thái xuất chúng hơn.”

Cơ Băng Nguyên không nói gì, Quân Duật Bạch lại ngửi được một mùi thơm ngát, liếc nhìn quả cầu hương bên gối y: “Tự ngươi điều hương? Đúng là đặc biệt.”

Cơ Băng Nguyên đưa mắt nhìn quả cầu hương kia, vẫn không trả lời.

Quân Duật Bạch cũng đã quen thuộc với tính cách này của y, chỉ tập trung châm cứu. Đinh Đại ở một bên đã chỉ huy người trải lại nệm chăn, dọn dẹp trong phòng sạch sẽ không nhuốm bụi trần.

Bên ngoài lại bắt đầu mưa tí tách tí tách, Đinh Đại có chút lo lắng: “Nhìn trời mưa này có vẻ cũng không thể rời đi được ngay rồi.”

Quân Duật Bạch nói: “Ban đầu vết thương cũng không nên di động, nghỉ ngơi thêm vài ngày cũng được.”

Sau khi châm cứu xong, Cơ Băng Nguyên liền ngủ say. Đến khi tỉnh lại đã nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cực lớn, gần như là mưa rào tầm tã. Dịch trạm thấp bé, toàn bộ phòng ốc đều như chìm trong nước.

Cơ Băng Nguyên nhìn dưới giường là Đinh Đại trông coi. Ông ta đang ngủ rất say, chắc ban ngày đi đường cũng mệt mỏi.

Y cũng không gọi ông ta, chỉ cảm thấy có chút không quen. Nhớ tới lúc trước đều là Vân Trinh ở bên cạnh, nửa đêm tỉnh lại đã thấy đối phương dậy từ bao giờ, hỏi y khát hay là đói bụng hay là muốn đi vệ sinh, vô cùng ôn nhu cẩn thận.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên lóe lên một tia chớp, tiếng sấm đùng đoàng.

Đinh Đại bừng tỉnh, nhìn thấy y đang trợn tròn mắt thì vội vàng hỏi y: “Điện hạ có chỗ nào không thoải mái sao?”

Cơ Băng Nguyên lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đột nhiên tim đập nhanh, cảm thấy có chút bất an.”

Đinh Đại nói: “Có cần đi gọi Quân đại phu không?”

Cơ Băng Nguyên lắc đầu: “Chỉ cảm thấy hơi bất an thôi.”

Đinh Đại đỡ y dậy, rót nước ấm cho y uống. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đất bên ngoài u ám, sấm chớp đan xen trong màn mưa. Mà ở trong cơn mưa to như muốn lật trời này lại có một người đột nhiên xuất hiện trong sân dịch trạm.

Y vô cùng kinh hãi, không rảnh để ý đến vết thương trên chân mà đột nhiên ngồi dậy. Đinh Đại nhìn ra ngoài theo ánh mắt y, cũng giật mình nói: “Đó là ai? Không phải là thích khách chứ? Hộ vệ bên ngoài trấn giữ kiểu gì vậy?”

Chỉ thấy nam tử kia mặc một chiếc áo bào đen, vóc người khá cao, trên thân đã ướt đẫm. Nhưng y lại không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng một hồi trong mưa cứ như không nhìn thấy đám binh sĩ đang cầm vũ khí xung quanh vậy.

Cả người bình thản ung dung, trang trọng quý phái.

Nhưng không biết vì sao Cơ Băng Nguyên lại cảm thấy người kia vô cùng quen thuộc, cho nên mới nhìn y chằm chằm. Đinh Đại chợt sợ hãi kêu lên: “Vân tiểu tướng quân?”

Cơ Băng Nguyên thấy cánh cửa phòng bên bỗng nhiên mở ra, Vân Trinh vọt từ trong phòng vào sân ôm chầm lấy nam tử kia. Nam tử kia cụp mắt nhìn hắn rồi cũng trở tay ôm lại. Sau đó bỗng nhiên như có cảm giác mà giương mắt nhìn về phía y, một đôi mắt đen nhánh vẫn luôn nhìn y chằm chằm.

Một tia chớp đột nhiên lóe lên trên trời, trong sân sáng như ban ngày. Trong khoảng khắc đó Cơ Băng Nguyên đã thấy rõ mặt mũi của đối phương, không ngờ khuôn mặt kia chính là mình!

Y vô cùng kinh hãi, sau lưng đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Lại thấy Vân Trinh ôm nam tử kia thật chặt, vùi đầu vào trong lòng đối phương giống như vô cùng kích động. Một lát sau hắn mới ngẩng đầu lên quay đầu nhìn y một cái, sau đó vẫy vẫy tay giống như đang tạm biệt.

Chắc chắn là đang tạm biệt.

Sau một tiếng sấm kinh thiên động địa, hai người ôm nhau trong sân đã biến mất, giống như chưa bao giờ tồn tại trên thế gian này vậy.

Đinh Đại trợn mắt há hốc mồm: “Ta đang nằm mơ sao? Đó… Đó… người nào?”

Ông ta chỉ vào trong sân, bỗng nhiên khựng lại, không nhớ rõ mình muốn nói đến người nào. Đám binh sĩ trung thành tuyệt đối cũng bỗng nhiên hoảng hốt nhìn nhau, không nhớ rõ vì sao mình lại xông vào trong màn mưa to này. Bọn họ đi lung tung trong chốc lát mới ngơ ngác trở về vị trí của mình.

Đinh Đại hoảng hốt một hồi mới chuyển hướng sang Cơ Băng Nguyên: “Điện hạ… Bên ngoài mưa quá lớn, chúng ta vẫn nên đóng cửa sổ lại đi.” Ông ta đi qua đóng cửa sổ lại.

Cơ Băng Nguyên cúi đầu cầm lấy quả cầu hương bên gối, mùi của nó vẫn thơm ngát như cũ — y thích mùi thơm này.

Là ai đặt ở bên gối y?

Y có chút thất vọng mất mát, giống như đã mất đi người rất quan trọng vậy.

=====

Giữa bầu trời đêm đen kịt, bọt nước dập dờn trên mặt sông, vô số người đang tìm kiếm trong nước. Mấy trăm người bên bờ sông và trên thuyền đều giơ cao bó đuốc sáng như ban ngày.

Chỉ thấy lòng sông bỗng nhiên nổi lên đầy bọt nước, Cơ Băng Nguyên ôm Vân Trinh nổi lên, đám người trên thuyền đều hô to: “Tìm được rồi tìm được rồi! Mau kéo Hoàng Thượng và Hầu gia lên!”

Sau một đợt hỗn loạn, vô số người kéo bọn họ lên đưa vào trong phòng. Còn chuẩn bị chậu than, nước nóng, cởi y phục ướt nhẹp, lau mặt, thay đổi quần áo khô, canh gừng. Đinh Đại chỉ huy đám nội thị vây quanh hầu hạ bọn họ, vất vả lắm mới thu dọn xong xuôi. Cơ Băng Nguyên mới phất tay để tất cả bọn họ lui ra, mình thì ngồi ở bên cạnh Vân Trinh. Cả người Vân Trinh vẫn như còn đang hoảng hốt, nhìn thấy y ngồi xuống liền cười hì hì nhìn y chằm chằm, trong mắt đầy vẻ yêu thương.

Cơ Băng Nguyên hỏi hắn: “Đó là trẫm?” Mặc dù mới chỉ nhìn thoáng qua, nhưng y lại nhìn thấy rõ dưới tia chớp đó là mình hồi còn trẻ, bên cạnh là Đinh Đại vẫn còn trẻ trung.

Vân Trinh cười đến hai mắt cong cong: “Vâng… Hoàng Thượng trúng tên trên đùi, là ta cứu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có nên lấy thân báo đáp không?”

Cơ Băng Nguyên suy nghĩ một chút đã nhớ đến một chuyện cũ nhiều năm trước kia của mình. Đúng là mình đã trúng tên gặp nạn, sau khi bị thương nặng ý thức mơ hồ, khi tỉnh lại đã ở dịch trạm dưỡng thương. Mấy người Đinh Đại đến hầu hạ y, cụ thể thoát hiểm như thế nào, đến dịch trạm như thế nào thì y đều quên hết. Lao Bình dưới trướng Định Tương công chúa cũng hồ đồ, chỉ nhớ có người bảo mình báo tin, mọi chuyện khác đều không nhớ rõ.

Y chỉ cho rằng được người tốt bụng đi ngang qua giải cứu, điều tra nghe ngóng cũng không tìm được. Bởi vì còn phải Bắc phạt nên cũng đành rời khỏi dịch trạm. Về sau chuyện này đã thành một vụ việc chưa thể giải quyết.

Y sờ lên người, lấy ra một quả cầu hương mang theo nhiều năm bên hông. Tuy mặt ngoài trạm rỗng màu bạc đã hơi nhạt màu, nhưng nó vẫn còn tỏa ra mùi thơm ngát.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv