Chuyện Thừa Ân Bá mới vào kinh đã vội vàng trở về Giang Nam rất nhanh đã lặng lẽ truyền ra trong kinh.
Tuy không chấn động bằng việc Hà Gian quận vương bị trách phạt, nhưng cũng khiến không ít người kinh ngạc. Có người đi nghe ngóng, đương nhiên là không thu hoạch được gì, chỉ lờ mờ biết hình như ở quên nhà Giang Nam có trưởng bối bệnh nặng cho nên mới vội vàng chạy về.
Nhưng vẫn có vài người tinh ý thăm dò được trước khi đi Thừa Ân Bá còn mua được một bức tranh cổ của Tằng Đình Vân ở Kim Quỳ Viên. Mà nghe nói hôm đó Khánh Dương quận vương và Chiêu Tín Hầu cũng ở đó. Không thiếu người nghi ngờ có phải Thừa Ân Bá lại đắc tội Chiêu Tín Hầu hay không, nhưng Khánh Dương quận vương lại chỉ cười cho qua, rốt cuộc cũng không nghe ngóng được gì.
Chỉ có Khuất thái phó tiến cung gặp Cơ Băng Nguyên một lần.
Cơ Băng Nguyên hiểu ý của Khuất thái phó: “Lão sư không cần quá mức lo lắng, trẫm biết chừng mực.”
Khuất thái phó nói: “Lúc trước lão thần cảm thấy tính tình Hoàng Thượng quá lạnh lẽo cao ngạo, rốt cuộc vẫn thiếu chút ấm áp. Bây giờ có bạn đã có thêm ít tình cảm, nhưng gần đây lại kích động nhiều lần. Lão thần thấy đứa bé Chiêu Tín Hầu kia có phẩm tính rất tốt, nếu Hoàng Thượng muốn tốt cho hắn thì nên tích lũy ân huệ cho hắn, như vậy mới được phúc báo dài lâu.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Trẫm biết, thật sự là bọn họ vượt quá, trẫm không thể nhịn.”
Khuất thái phó cười nói: “Hoàng Thượng vẫn luôn độ lượng khoan dung, khí chất trầm lắng, bây giờ lại tính toán chi li như vậy chắc hẳn là do có người thương. Hà Gian quận vương nổi tiếng hiền hòa, Thừa Ân Bá lại là trưởng bối mẫu tộc của ngài, Hoàng Thượng chiếu sáng ngàn dặm, đương nhiên có thể nhìn ra chỗ không tốt của bọn họ. Nhưng người đời dung tục, chưa chắc có thể nhìn thấu. Cho dù Hoàng Thượng không thể chấp nhận thì cũng nên nghĩ cách tách Chiêu Tín Hầu ra, lại chậm rãi để bọn họ lộ ra khuyết điểm rồi mới hành động, như vậy không phải sẽ vẹn toàn cả đôi bên sao?”
Cơ Băng Nguyên nói: “Thuật Đế vương vốn dĩ là trị thiên hạ, lại không phải dùng để yêu người ta. Người mà trẫm yêu không thể để bị thương tổn một chút nào cả, nếu không lập uy thì hắn sẽ còn phải chịu nhiều uất ức hơn nữa. Trẫm làm vua một nữa còn không thể bảo vệ một người, vậy thì làm vua làm gì?”
Khuất thái phó thở dài nói: “Hoàng Thượng, ngày trước có Hán Ai Đế yêu Đổng Hiền mà biếm truất Tam công, quan to lộc hậu, thậm chí lúc lâm chung còn nhường ngôi cho, kết quả như thế nào? Nếu Hoàng Thượng nếu vì Chiêu Tín Hầu lâu dài mà tính, đương lo sâu xa, khiến cho tự lập tại thế mới tốt, huống hồ lão thần nhìn Chiêu Tín Hầu cũng không phải là loại kia tham luyến quyền thế người, ngươi muốn cho, cũng phải nhìn mọi người chí hướng.”
(*) Hán Ái Đế và Đổng Hiền: Mối tình “cắt áo” (đoạn tụ). Mời xuống cuối chương để đọc thêm
Sắc mặt Cơ Băng Nguyên khẽ biến, dù sao Khuất thái phó đã nói đến dự định bí ẩn nhất trong lòng y. Y cụp mắt nói: “Lời lão sư nói, trẫm đã nhớ.”
Khuất thái phó đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Cơ Băng Nguyên: “Lão thần biết ngài đều hiểu những đạo lý này. Hai người kia cũng chỉ là tôn thất, huân quý nhà tản. Nói trắng ra là người trong nhà Hoàng Thượng, Hoàng Thượng xử lý người trong nhà, người ngoài không thể nói cái gì, thần biết Hoàng Thượng tự có chừng mực.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Ừm, thật ra có vẻ bên phía Bắc Tiết đang dự định chiến tranh, trẫm không có thời gian dây dưa với đám bè lũ xu nịnh này. Chèn ép Hà Gian quận vương, xử lý Thừa Ân Bá là muốn rảnh rỗi để giải quyết họa lớn trong lòng, cũng tránh nuôi lớn dã tâm của những người đó để rồi lại vô cớ gây rối. Cho nên mới không thể không dùng chút biện pháp mạnh để đe dọa lũ tiểu nhân này.”
Khuất thái phó giật mình nói: “Lại có việc này ư? Vậy Hoàng Thượng phải coi trọng thật. Thiên hạ là thái bình vài chục năm, nhưng bách tính lại mới khôi phục tới, không chịu được chiến sự — Hơn nữa sau khi Định Tương trưởng công chúa qua đời, các lão tướng cũng lần lượt nghỉ hưu. Bây giờ trong quân không có người kế tục, tướng lĩnh trẻ tuổi chưa từng dẫn binh, cũng không biết như thế nào. Biên quân phòng vệ yếu kém, chủ yếu là quốc khố trống rỗng, mấy năm này nuôi không nhiều lính, cũng không luyện binh tử tế.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Ừm, tộc Bắc Tiết thờ sói làm tổ tiên, kỵ binh hung mãnh. Lúc trước khi trẫm thống nhất Bắc nguyên đã từng gặp một lần, vô cùng khó giải quyết. Nếu chỉ quấy rầy thì biên quân cũng có thể ngăn cản, chỉ sợ tiến công quy mô lớn, đến lúc đó sẽ hiệu lệnh cho quân dân khắp nơi đứng lên bảo vệ tổ quốc, người bình thường không kêu gọi được, trẫm chỉ có thể ngự giá thân chinh.”
Khuất thái phó nói: “Nhưng bây giờ ngài chưa lập trữ, nền tảng lập quốc bất ổn.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Trẫm vốn định chọn tôn thất trưởng thành làm người kế thừa, nhưng đều không lọt vào mắt được. Trẫm nghĩ lại, chẳng bằng chọn con thừa tự nhỏ tuổi ở nhánh của An vương. Đến lúc đó còn phải làm phiền thái phó hao tâm tổn trí dạy bảo.”
Khuất thái phó nhíu mày: “Con thừa tự nhỏ tuổi chỉ sợ càng thêm bất ổn.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Trẫm đã có suy tính, thái phó cứ yên tâm. Đến lúc đó sẽ có Nội Các, Quân Cơ Xử và tôn thất, ba bên đầy đủ. Lại cử đại thần trợ giúp, nhất định có thể cân bằng tình thế, không đến nỗi mất khống chế.”
Khuất thái phó giãn mày ra: “Cũng đúng, tuy việc quân sự mấy năm nay hơi xao nhãng, nhưng bên văn thần này lại có rất nhiều nhân tài. Quân Cơ Xử có Chương Diễm đã đủ, mấy vị Tể tướng Nội Ca cũng rất thông minh, Hoàng Thượng mưu tính sâu xa. Bên phía tôn thất, Hoàng Thượng định phái ai tọa trấn?”
Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: “Hà Gian quận vương, Khánh Dương quận vương. Lại để Chiêu Tín Hầu quản lý danh đội trong kinh, có thể bảo vệ kinh thành không cần phải lo lắng.”
Khuất thái phó sững sờ, không nhịn được cười: “Hoàng Thượng quả nhiên vẫn là Hoàng Thượng, bây giờ Hà Gian quận vương bị ngài chèn ép, đến lúc đó lại hứa cho ân trạch, không phải là sẽ cảm động rơi nước mắt sao. Cho dù là thật lòng hay giả vờ thì cũng chỉ có thể cống hiến vì quân. Khánh Dương quận vương là người thuần phác trung nghĩa, còn giỏi kinh doanh, hai người thăm dò lẫn nhau đúng là rất tốt. Nhưng Hoàng Thượng, có nhiều người làm chủ như vậy, mặc dù có thể kiềm chế cân bằng lẫn nhau, nhưng lại rất dễ dẫn đến việc gặp chuyện lớn không có ai chịu làm chủ, làm hỏng quân cơ.”
Cơ Băng Nguyên ngạo nghễ nói: “Nếu trẫm ngự giá thân chinh, quân nhu không ai dám sơ suất. Ngày xưa trẫm có thể bắc định Trung Nguyên, còn sợ một Bắc Tiết sao?”
Cơ Băng Nguyên nghĩ thầm, bây giờ chỉ sợ Cát Tường Nhi không chịu ở lại trong kinh, đúng là quá đau đầu.
Khuất thái phó gật đầu nói: “Bây giờ còn chưa biết được gì về Bắc Tiết, chẳng bằng luyện binh sớm để tránh mắc lỗi khinh địch.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Ừm, trẫm đang định đến cửu biên kiểm tra đây.”
Khuất thái phó giật mình nói: “Ngài muốn rời kinh?”
Cơ Băng Nguyên lắc đầu: “Không, Chiêu Tín Hầu sẽ thay thế thiên tử tuần tra duyệt binh cửu biên.”
Lúc này Khuất thái phó mới nhìn về phía Cơ Băng Nguyên, mỉm cười: “Thì ra là thế, hóa ra Hoàng Thượng vì việc này mới đặc biệt gϊếŧ gà dọa khỉ, lập uy cho Chiêu Tín Hầu.”
Cơ Băng Nguyên điềm nhiên nói: “Không sai, đứng trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng, sao có thể để tặc nhân ngông cuồng. Trẫm phải dùng chút thủ đoạn dạy bọn họ không dám giở trò xấu.”
Khuất thái phó nhẹ nhàng thở ra: “Ngược lại là lão thần phí công quan tâm, đã như vậy, Hoàng Thượng còn cần sớm lập trữ quân.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Thái phó không đến thì trẫm cũng đang muốn mời thái phó tới xem một chút đây. Ngày mai tiểu vương tôn của An vương sẽ tiến cung thỉnh an chúc tết trẫm, còn mong thái phó đến nhìn xem.”
Khuất thái phó vuốt râu: “Cũng được, lão thần lớn tuổi, chỉ thích nhìn đám trẻ hoạt bát thôi.” Ông đã yên tâm, liền đứng dậy cáo từ.
Cơ Băng Nguyên tự mình đưa Khuất thái phó lên kiệu, sau đó mới quay lại cung. Quả nhiên thấy Vân Trinh đi từ sau bình phong ra, không kịp chờ đợi nói: “Ta không ở lại kinh thành, ta muốn xuất chinh cùng ngài!”
Cơ Băng Nguyên vô cùng đau đầu: “Trẫm chỉ dỗ dành lão thái phó thôi, bây giờ cứ lập hoàng trữ và cho ngươi đi tuần duyệt cửu biên trước đã.”
Vân Trinh nghi ngờ nhìn y.
Trong lòng Cơ Băng Nguyên biết hắn đã tính toán việc này từ lâu, muốn ập mờ cho qua hơi khó, đành phải đáp ứng hắn trước: “Được, đến lúc đó trẫm sẽ bảo Đinh Đại trở về quản lý quân đội trong kinh, được chưa?”
Lúc này Vân Trinh mới vui vẻ ra mặt, tiến lên ôm lấy cánh tay Cơ Băng Nguyên: “Hoàng Thượng nói là phải giữ lời, vua không nói chơi đâu đấy. Mỗi lần thần nghe Chương tiên sinh và Quân đại phu nói đến việc thống nhất Trung Nguyên ngày xưa đều cảm thấy ao ước, chỉ muốn có thể chinh chiến tứ phương cùng bệ hạ, nó mới sảng khoái làm sao!”
Cơ Băng Nguyên cười khổ: “Đâu có dễ chơi như thế? Hành quân vội vàng ngày đêm, lúc đến được doanh địa, hai chân đã không phải của mình nữa rồi. Ngày hôm sau lại phải cưỡi ngựa, nói không chừng còn phải lên. Chứ đừng nói là phải gϊếŧ người trên trận, cũng chính là tuyệt tình gϊếŧ cả nhân tính. Vậy mà vẫn phải cắn răng cố đánh, bọn họ không chết thì là mình chết, sao trẫm có thể để ngươi phải chịu khổ như vậy được?”
Vân Trinh nghe vậy, sắc mặt cũng hơi tái nhợt: “Lần đầu tiên Hoàng Thượng ra trận gϊếŧ địch…”
Cơ Băng Nguyên nói: “Sau đó trẫm đã nôn thật lâu, một mình trốn trong trướng rơi lệ. Mẫu thân ngươi cầm dầu thơm đến cho trẫm, còn nói rất nhiều chuyện cười, chuyện lý thú lúc nàng làm sơn đại vương trước kia, trẫm mới chậm rãi tốt lên.”
“Lúc ấy trẫm cũng hỏi nàng, lần đầu tiên đã như vậy, phải mất bao lâu mới quen được.”
Mẫu thân ngươi nói với ta: “Vĩnh viễn sẽ không quen thuộc, cho dù có lâu đến mấy cũng không quên được. Cho nên tốt nhất về sau đừng để hậu bối chúng ta lại phải đánh trận.”
“Lão binh mới ra khỏi chiến trường, bình thường sẽ không thể để bọn họ quá yên tĩnh, mà phải để bọn họ tìm hoan mua vui, làm thịt dê giao đấu, để bọn họ quên mất những gì đã phải trải qua trên chiến trường. Trong đêm khuya tuyệt đối không được có bất cứ âm thanh kịch liệt gì quấy rầy bọn họ. Nếu không bọn họ sẽ gào thét, dẫm đạp lên nhau, sợ hãi bỏ chạy vì nghĩ rằng lại về tới chiến trường tu la kia, sau đó sẽ hoa mắt ù tai tự gϊếŧ lẫn nhau.”
“Ngươi chỉ thấy trưng binh sa trường, nhìn thấy ngàn doanh đội cùng hô vang, chứ chưa thấy được sự thê lương phía sau.”
“Xưa nay chinh chiến mấy người trở về.”
“Sông Vô Định xương ngổn ngang, thương thay chinh phụ vẫn tràn mộng xuân!”
(*) Bản dịch bài thơ “Lũng Tây hành ký” tham khảo thivien.net
“Cát Tường Nhi, trẫm không muốn ngươi lên chiến trường, không phải những hào hùng nhiệt huyết sôi trào muốn báo đáp tổ quốc hay một tướng công thành vạn xương khô. Trên chiến trường chỉ có gϊếŧ người, ngươi còn không nỡ gϊếŧ một con hươu.”
“Mấy năm nay trẫm không muốn gϊếŧ người cũng là bởi vì năm đó đã gϊếŧ quá nhiều. Trẫm hy vọng ngươi có suy nghĩ giống mẫu thân mình, ở lại kinh thay trẫm trông coi kinh thành, trông coi thiên hạ này.”
Vân Trinh ôm lấy cánh tay Cơ Băng Nguyên, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn rất kiên định: “Hoàng Thượng, ngài ở nơi nào thần ở nơi đó, cho dù là địa ngục hay núi đao biển lửa, thần cũng đi.”
Cơ Băng Nguyên cười khổ vỗ vỗ hắn, biết dù sao cũng không lay chuyển được đứa nhỏ này.
Ngay ngày cuối cùng trước khi bước sang năm mới, triều đình ban ý chỉ phong cháu ruột Cơ Hoài Cẩn của An vương thành Thanh Bình quận vương, nuôi dưỡng trong cung, vào Thượng Thư Phòng đọc sách. Lại liên tiếp gọi mấy nhà nho học uyên bác vào cung dạy dỗ Thanh Bình vương, trong đó có Khuất thái phó là đế sư, càng làm cho người khác phải để ý.
Triều đình chấn động, nhưng nếu nghĩ kỹ lại sẽ thấy việc chọn người này rất hợp lý. Dù sao nhánh của An vương rất gần với huyết mạch Hoàng Thượng, lại là tộc của tông vương, được cho là vô cùng tôn quý. Dù sao Hoàng Thượng vẫn còn trẻ, nếu lựa chọn con thừa tự trưởng thành như trước, một khi trở thành Thái tử thì không thể không truyền ngôi sớm để tránh bị oán hận. Bởi vậy chẳng bằng như bây giờ, chọn một đứa trẻ nhỏ tuổi chậm rãi dạy bảo, lại không lập Đông Cung. Nhỡ may nuôi mấy năm mà thấy không được thì còn có thể cho nó xuất cung lập phiên, sẽ không đến mức ngâm thành họa lớn.
Nhưng chuyện Hà Gian quận vương mất thánh tâm đã vô cùng xác thực.
Cuối cùng năm mới cũng đã đến trong những tiếng ca tụng của đám triều thần.
Sau khi Quân Duật Bạch kê đơn xong liền rời kinh về Ngọc Hàm Cốc.
Quân đại phu vừa đi, Vân Trinh liền cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng lệnh cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị đồ ăn ngon rồi nói với Cơ Băng Nguyên: “Mấy ngày nay ăn uống thanh đạm, ta cảm giác ngày nào bụng cũng đói kêu vang. Cuối cùng Quân đại phu cũng đã đi, Hoàng Thượng ra ăn với ta đi.”
Cơ Băng Nguyên đang đọc sách, chỉ thuận miệng nói: “Chớ có tham ăn, cẩn thận Quân đại phu trở về châm ngươi. Ngươi đừng nghĩ trẫm không biết hôm nay ngươi đã ăn không ít thịt nướng với Cơ Hoài Cẩn.”
Vân Trinh nói: “Cũng không muốn giấu Hoàng Thượng, không phải đã cho người đưa cá ngươi về cho ngài sao? Ta tự nướng đấy! Ta nhớ tới lần trước đi leo núi cùng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nướng thịt cá cho ta rất ngon. Đáng tiếc Đinh công công không có ở đây, ta đành bảo Mặc Cúc mua về tự mình nướng, quả nhiên ăn ngon.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Thôi đi, cá nướng đưa tới nam thư phòng, các thần tử đều liếc nhìn, không biết trong lòng đang nghĩ trẫm như thế nào đâu. Hình tượng thánh minh của trẫm đều bị ngươi làm hỏng rồi.”
Vân Trinh cười hì hì một tiếng: “Hoàng Thượng anh minh thần võ, ai dám chỉ trích Hoàng Thượng? Cá nướng ăn không ngon sao? Đêm nay thần lại bảo bọn họ làm mấy món ăn mới mẻ, đảm bảo Hoàng Thượng sẽ rất thích.”
Cơ Băng Nguyên lành lạnh nói: “Trẫm thấy ngươi cả ngày chỉ biết chơi với Cơ Hoài Cẩn, đến mức quên cả trẫm đi?”
Vân Trinh nói: “Không phải ta thấy nó phải xa cha mẹ, suốt ngày khóc lóc, sợ nó không quen nên mới chơi với nó sao? Khó trách hôm nay nó lại về An vương phủ, hóa ra là Hoàng Thượng ăn dấm.” Hắn cười hì hì với Cơ Băng Nguyên.
Cơ Băng Nguyên nói: “Trẫm làm việc quanh năm suốt tháng, chỉ có mấy ngày nay được nghỉ ngơi. Hoàng hậu không ở cùng trẫm thì phải làm sao? Chờ đến đầu xuân sang năm ngươi cũng nên đi cửu biên duyệt binh rồi, đến lúc đó trẫm lại bị bỏ một mình với cái chăn lạnh trong hậu cung thôi.”
Vì Quân đại phu bắt bọn họ tiết chế, Vân Trinh đã sớm nhịn đến khó chịu. Bây giờ nghe Cơ Băng Nguyên tùy ý nói mấy câu như thế, trong lòng vô cùng ngứa ngáy. Hắn nhìn y cầm sách trong tay, khuôn mặt lạnh nhạt, vạt áo hơi rộng mở để lộ hầu kết đẹp mắt, liền lặng lẽ lại gần dán vào mặt y, cười hì hì nói: “Hoàng Thượng muốn để thần thị tẩm thì cũng nên để thần ăn no đã chứ. Hoàng đế không được để binh đói đâu.”
Nói xong liền vụиɠ ŧяộʍ hôn Cơ Băng Nguyên một cái.
Cơ Băng Nguyên quay đầu đè lại hắn, ôm vào lòng cười nói: “Trẫm phải kiểm tra xem ngươi đói thật hay là đói giả đã.”
Vân Trinh cười đến mức cả người nhũn ra: “Hoàng Thượng đẹp trai nhìn là thấy no bụng, đúng là một món ăn quý hiếm. Vừa rồi thần đã hưởng qua, quả nhiên rất ngon miệng.”
Cơ Băng Nguyên nghiêm mặt nói: “Khanh khanh đã ăn no rồi thì đến phiên trẫm hưởng thụ.” Nói xong cúi người xuống, quả nhiên lúc nông lúc sâu, lúc chậm lúc nhanh thưởng thức Hoàng hậu một lần. Hai người ầm ĩ đến bữa tối, Cơ Băng Nguyên lại gọi người bê lò than lên tự tay nướng cá cho Vân Trinh.
Khóe miệng Vân Trinh sưng phồng lên, vừa cả giận nói “Chờ Quân đại phu trở về, ta sẽ nói cho hắn ta biết ngài không nghe theo lời dặn của y sĩ!” vừa cầm cá nướng lên gặm.
Cơ Băng Nguyên cười nói: “Đến lúc đó nướng cho hắn ta ăn cùng.”
(*) Câu chuyện của Hán Ai Đế và Đổng Hiền:
Hán Ai Đế tên thật là Lưu Hân – vị Hoàng đế thứ 13 của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Đổng Hiền vốn là ngự sử, từ nhỏ đã xinh đẹp hơn người, tâm tính nho nhã, đầu óc thông minh, là một người có tài học.
Khi Lưu Hân còn là thái tử đã quen biết với Đổng Hiền. Tương truyền kể từ khi nhìn thấy Đổng Hiền lần đầu tiên, Lưu Hân đã nhất kiến chung tình, chỉ muốn vị mỹ nam này ngày đêm hầu hạ. Cũng từ đó, mặc dù có rất nhiều mỹ nữ xung quanh, Lưu Hân chỉ sủng ái một mình Đổng Hiền. Lưu Hân không chỉ phong đại học cho Đổng Hiền, còn giúp gia tộc họ Đổng thăng quan phong tước không thiếu một ai. Khi lên làm hoàng đế, Lưu Hân vẫn đi cùng một xe, ngồi cùng một kiệu với Đổng Hiền, một bước không rời.
Có thoại bản ghi lại, một buổi sáng nọ, khi Lưu Hân thức dậy nhưng Đổng Hiền vẫn còn ngủ say, gối lên tay áo của hoàng đế. Không đành lòng khiến người trong lòng giật mình tỉnh giấc, Lưu Hân lặng lẽ rút kiếm chém đứt ống tay áo để Đổng Hiền tiếp tục ngủ ngon. Đây cũng là nguồn gốc của điển cố “Đoạn tụ chi phích” (mối tình cắt tay áo)
Nhiều sử gia cho rằng, Hán Ai Đế Lưu Hân sủng ái Đổng Hiền ở mức điên cuồng. Không chỉ muốn sống ở cùng nhau, Lưu Hân còn muốn khi chết cũng không rời mỹ nam mình yêu tha thiết. Chính vì vậy, vị hoàng đế cho xây lăng mộ của Đổng Hiền ngay cạnh lăng mộ của mình, chính là muốn khi chết vẫn được ở cùng một chỗ.
Thế nhưng Hán Ai Đế Lưu Hân sủng ái mỹ nam quá mức, không màng đến giang sơn xã tắc, khiến gia tộc họ Đổng lạm quyền, sự thống trị của vị hoàng đế trẻ tuổi đã không còn vững chắc, ngày càng đưa ra những quyết sách hoang đường, khiến đất nước từ từ suy bại. Cuối cùng, qua thời gian buông thả du͙© vọиɠ quá độ, Hán Ai Đế Lưu Hân bệnh chết, thọ 26 tuổi.
Lưu Hân băng hà, Đổng Hiền biết mình tai vạ đến nơi, không lâu sau cũng lựa chọn tự sát.