Sáng sớm Vân Trinh nhân lúc Hoàng Thượng vào triều, Quân đại phu châm cứu cho hắn xong liền xin xỏ Quân đại phu, lại đồng ý sẽ không uống rượu. Sau khi được cho phép liền chạy ra khỏi cung như một làn khói.
Trở về Hầu phủ, Tư Nghiên cầm một cái hộp đến: “Hôm trước bồ câu đưa tin mang về, có thư của Chu tướng quân, của Giang Ninh ca. Còn có vài mật thư, đã đối chiếu với mật văn và chép lại một lần cho Hầu gia ngài xem rồi.”
Vân Trinh cầm mật thư ra nhìn qua mấy lần, sau đó mới lấy thư của Giang Ninh ra xem trước.
Giang Ninh nói hắn ta vẫn ổn, Trường Quảng Vương lập hắn ta làm Thế tử, còn kiểm tra học vấn võ công của hắn ta. Sau khi phát hiện mọi thứ đều không tệ thì vô cùng vui vẻ. Ấu chủ Bắc Tiết cũng rất thưởng thức hắn ta, Thái hậu Bắc Tiết còn thưởng cho hắn ta không ít thứ.
Vân Trinh không nghĩ ra, nhìn có vẻ Trường Quảng Vương đối xử với đứa con trai này rất tốt, sao lại đi đến một bước gϊếŧ cha? Vân Trinh cũng không nghi ngờ Cơ Hoài Tố nói dối. Gã sẽ không nói dối, gã chỉ không chủ động, không cự tuyệt, không chịu trách nhiệm chứ sẽ không nói dối ở trước mặt hắn.
Vân Trinh suy nghĩ trong lòng, lại lấy thư của Chu Giáng ra xem. Thư của Chu Giáng cũng vô cùng vui vẻ, viết về những ngày tháng sau khi mình được thăng chức làm Đô đốc ba trấn. Chỉ là ở cuối thư có nói một câu: Gần đây Hoàng Thượng đối xử với ngươi như thế nào?
Vân Trinh cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn để vấn đề này sang một bên. Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nâng bút viết một phong thư cho Giang Ninh, bảo hắn ta cẩn thận để ý xem có phải ấu chủ Bắc Tiết bất mãn với Thái hậu và Trường Quảng Vương không. Lại lặng lẽ nhắc nhở hắn ta Trường Quảng Vương và Thái hậu có tư tình, để hắn ta chú ý đề phòng đừng để bị Thái hậu ám toán. Cuối cùng lại bảo hắn ta phải cẩn thận nhiều hơn.
Xử lý tình báo các nơi gửi tới xong, Tư Mặc cười cầm thϊếp mời tiến đến: “Hầu gia, sai vặt của Khánh Dương quận vương đang chờ ở cổng nhà chúng ta, biết ngài xuất cung liền vội vàng đưa thϊếp mời đến, nói là hôm nay Kim Quỳ Viên có hội giám bảo, muốn mời ngài cùng đi xem.”
Vân Trinh cầm thϊếp mời cười nói: “Không kịp chờ đợi như thế, chẳng lẽ thật sự muốn để biểu muội tới làm tiểu thϊếp của ta sao, tốt như vậy thì tự hắn ta nạp đi?”
Tư Mặc cười nói: “Hầu gia ngài không biết, chớ có nói Khánh Dương quận vương như vậy. Cho dù là đám chưởng quỹ ở trang viên của chúng ta cũng luôn nghe ngóng đưa người đến phục vụ ngài đây này, ngài không biết ngài quý giá thế nào đâu.”
Vân Trinh cười một tiếng đứng lên, cho dù thế nào vẫn phải giải thích tử tế cho Cơ Hoài Thịnh mới được. Hắn nói: “Chuẩn bị xe đi, ta đi Kim Quỳ Viên.”
Quả nhiên bên trong Kim Quỳ Viên đang tưng bừng trưng bày một bức tranh cổ: “Bản quý hiếm “Tuyết đầy đình” của Tằng Đình Vân, không xuất bản nữa, đã mời giám định chính là bút tích thật, bây giờ đang định giá năm vạn lượng bạc.”
Vân Trinh ngừng chân nhìn xuống, Cơ Hoài Thịnh đứng bên cạnh hắn cười nói: “Thích không? Nếu thích thì ta bảo bọn họ giữ lại không bán.”
Vân Trinh hỏi: “Hoàng Thượng thích, giữ cho ta chứ? Lát nữa ta sẽ sai người đưa tiền đến cho ngươi.”
Cơ Hoài Thịnh nói: “Được.” Sau đó quay sang dặn dò gã sai vặt vài câu rồi dẫn hắn lên phòng trên tầng, cười nói: “Khó khăn lắm mới rình được ngươi, ngươi bị bệnh thật sao? Nhìn gầy đi trông thấy. Hôm đó ta đã bảo ngươi đừng uống nhiều như vậy, bây giờ đã tốt hơn chưa?”
Vân Trinh nói: “Haiz bị cảm lạnh, sốt cả một đêm, Hoàng Thượng liền giữ lại ta trong cung để ngự y chữa trị. Ngươi vội vã tìm ta vẫn là vì biểu muội kia của ngươi sao?”
Cơ Hoài Thịnh cười ha ha hai tiếng: “Ngươi say hồ đồ rồi, dù sao ta cũng phải nghe được vài câu chắc chắn chứ? Hay là ngươi đi xem biểu muội với ta một chút đi? Nếu như ngươi thật sự không thích, ta cũng không cưỡng ép tác hợp.”
Hai người tiến vào trong phòng ngồi xuống, Vân Trinh nói: “Hôm nay thật sự không thể uống rượu, uống chút trà là được.” Lại nói với Cơ Hoài Thịnh: “Ta làm huynh đệ của ngươi, bởi vậy cũng sẽ nói thật. Tiểu đệ ta thích long dương, cho nên mới không dám làm lỡ thanh xuân của biểu muội ngươi, ngươi vẫn nên chọn anh tài khác đi.”
Cơ Hoài Thịnh trợn mắt há hốc mồm, thấy hắn có thể nói được cả lời như vậy thì chắc hẳn là đúng, đành phải thở dài nói: “Ta cũng chỉ nóng lòng cho tương lai của biểu muội mới nghĩ đến việc đưa đến chỗ ngươi, ngươi vẫn luôn hiền hòa lịch thiệp. Ta nghĩ tính tình cũng coi như hợp nhau, không ngờ rằng… Ngươi… Bình thường nhìn không ra?”
Hắn ta bỗng nhiên nghĩ đến một người, lắp bắp nói: “Chẳng lẽ Chu ngũ lang…”
Vân Trinh vỗ bả vai hắn ta: “Chớ đoán mò, thỏ không ăn cỏ gần hang, ta không có hứng thú với huynh đệ.” Trong lòng lại thầm nghĩ Cơ Hoài Thịnh đúng là tinh mắt.
Cơ Hoài Thịnh thở phào nhẹ nhõm nói: “Cũng đúng, huynh đệ sao, huynh đệ đều như vậy.”
Vân Trinh cười hì hì nhìn một đồng nhi nâng bức tranh vừa rồi lại cho hắn kiểm tra, liền lệnh cho Tư Mặc nhận lấy, thưởng cho đồng tử kia rồi đuổi đi. Sau đó mới lại nói với Cơ Hoài Thịnh: “Hôm nay ta còn phải tranh thủ thời gian về cung đâu, xem ngươi còn có chuyện gì không.”
Cơ Hoài Thịnh nói: “Còn có một chuyện…” Hắn ta có chút khó xử, nhưng vẫn nói: “Hà Gian quận vương vẫn luôn đối xử ôn hòa với ngươi, tại sao ngày hôm trước lại xúc phạm ngươi? Tuy ta biết ngươi vẫn luôn không vừa mắt gã, nhưng đúng là gã rất quan tâm đến ngươi, nếu có làm gì không thỏa đáng thì cũng nên cho gã một cơ hội sửa lại…”
Vân Trinh khẽ giật mình: “Gã xúc phạm ta lúc nào?”
Cơ Hoài Thịnh cũng sửng sốt, bật thốt ra: “Ngươi không biết?”
Vân Trinh suy nghĩ việc hắn và Cơ Hoài Tố tan rã không vui ngày hôm trước là bí mật, Cơ Hoài Tố không đến mức thiếu thông minh đi nói với Cơ Hoài Thịnh chứ? Hắn cười lạnh nói: “Gã nói với ngươi thế nào?”
Cơ Hoài Thịnh thấy có vẻ hắn không biết thật, liền thở dài: “Gã có nói đâu, nhưng cả kinh thành đều biết Hà Gian quận vương bởi vì ăn nói mạo phạm ngươi, Hoàng Thượng mới sai người vả miệng phạt gã trong buổi triều, còn phạt quỳ một canh giờ trước điện mới thả về phủ đóng cửa hối lỗi một tháng.”
Vân Trinh nghẹn họng nhìn trân trối: “Hoàng Thượng phạt gã?”
Cơ Hoài Thịnh cười khổ: “Ngươi thật sự không biết? Hoàng Thượng rõ ràng là lập uy vì ngươi. Ngươi có tin bây giờ ngươi ra ngoài chắc chắn ai nấy cũng đều tươi cười chào đón ngươi không. Dù sao ai cũng không dám chọc giận ngươi.”
Vân Trinh nghĩ mình về cung liền bị bệnh, Quân thần y lại nói mình tích tụ thành bệnh gì đó với Hoàng Thượng, có lẽ là dọa Hoàng Thượng sợ nên mới đi điều tra hành trình của mình. Việc Cơ Hoài Tố tìm mình cho dù là gã sai vặt hay là thủ vệ nha môn đều nhìn thấy, chỉ không biết Cơ Hoài Tố đã lấp liếʍ cho qua trước mặt Hoàng Thượng như thế nào, có lẽ là tự nhận ăn nói mạo phạm.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng thấy bủn rủn. Cơ Hoài Thịnh nhìn vẻ mặt hắn liền biết có ẩn tình, cho nên cũng không dám hỏi lại. Hắn ta chợt nhớ tới một chuyện, lúc trước Vân Trinh vẫn tỏ ra lạnh nhạt với Cơ Hoài Tố, nhưng Cơ Hoài Tố lại luôn cúi thấp đầu trước hắn. Khi đó hắn ta vẫn luôn không hiểu sự chán ghét của Vân Trinh đến từ đâu. Dù sao tính cách của Hà Gian quận vương thật sự khiến người ta phải tán thưởng, vừa khiêm tốn vừa nho nhã, ôn nhuận như ngọc, lại là người được chọn nhất cho vị trí Thái tử.
Nhưng hôm nay Vân Trinh bỗng nhiên thẳng thắn nói chuyện long dương với hắn — dấu hôn hôm trước nhìn thấy vô cùng thô bạo, chắc chắn đối tượng hoan hảo là nam tử rồi.
Nhìn Vân Trinh bình thường vừa đơn thuần đáng yêu vừa hiên ngang anh dũng, tướng mạo còn tuấn mỹ, nếu thật sự thích long dương, chắc hẳn cũng rất được hoan nghênh. Con cháu vọng tộc trong kinh cũng có người thích long dương, nhưng phần lớn đều có thê thϊếp. Dù sao trong nhà có trưởng bối quản lý, Vân Trinh lại không có, cũng không biết là bị ai dẫn đi lệch đường.
Không phải là Cơ Hoài Tố từng làm gì vô lễ với Vân Trinh đấy chứ?
Bình thường Cơ Hoài Tố cũng vô cùng lạnh nhạt với nữ sắc, đối xử với người khác đều là lạnh nhạt xa cách, chỉ trừ mỗi Vân Trinh. Cho dù Vân Trinh lạnh mặt đối xử với gã như thế nào, nói lời ác độc ra sao, gã vẫn luôn giữ nụ cười như cũ. Ngay cả bị đá chấn thương cũng phải vội vã nhận lỗi về mình.
Nếu nói như thế, lần trước Chu Giáng và gã đột nhiên đánh nhau, bây giờ nghĩ lại…
Cho nên cuối cùng có thể kết luận được. Bây giờ Hoàng Thượng tức giận như vậy, còn dùng biện pháp làm nhục thế kia, nếu thật sự bởi vì Hà Gian quận vương vô lễ với Chiêu Tín Hầu, mà Hoàng Thượng vẫn luôn đối xử với Chiêu Tín Hầu như con ruột thì sao có thể không tức giận được chứ?
Cơ Hoài Thịnh bỗng nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, quyết tâm không tiếp tục hỏi về việc này nữa. Mình đúng là một tên ngốc mà!
Cơ Hoài Thịnh cười ha ha, bắt đầu nói vài chuyện phiếm. Vân Trinh lơ đễnh, đang nghĩ ngợi cũng nên cáo từ, lại thấy có tử đồng vén rèm lên vào bẩm báo: “Quận vương điện hạ, Thừa Ân Bá cầu kiến.”
Cơ Hoài Thịnh khẽ giật mình: “Có nói là chuyện gì không? Cứ bảo ta đang tiếp khách, sau này sẽ tự mình đến cửa bái phỏng.”
Đồng tử nói: “Lão bá gia nói rất thích bức tranh của Tằng Đình Vân kia, nghe nói Vương gia giữ lại nên muốn đến xin Vương gia từ bỏ những thứ yêu thích.”
Cơ Hoài Thịnh cười nói: “Cứ nói với Bá gia không khéo ta mới vừa tặng người ta rồi… Hôm nào ta sẽ tìm một bức khác đưa cho Bá gia.”
Vân Trinh vội nói: “Cứ để cho ông ta đi. Người đâu, đưa bức tranh này cho Thừa Ân Bá.”
Cơ Hoài Thịnh nói: “Không phải ngươi muốn tặng Hoàng Thượng sao?”
Vân Trinh nói: “Thừa Ân Bá cũng sẽ tặng Hoàng Thượng thôi, đều như nhau cả.”
Cơ Hoài Thịnh cười nói: “Ngươi đúng là biết kiếm ơn tình đấy.”
Vân Trinh thè lưỡi: “Ta nhận tấm lòng của ca ca, ơn tình này cứ để cho ngươi. Chỉ với một bức tranh mà ngươi được ân tình của cả ta và Thừa Ân Bá, có lời lắm đấy.”
Cơ Hoài Thịnh nhìn hắn quả thực đáng yêu, liền không nhịn được đưa tay nhéo nhéo mặt hắn, vô cùng tiếc nuối: “Long dương có cái gì tốt chứ, rốt cuộc là ai dạy hư ngươi, ca ca ta rất muốn đánh người đó. Không bằng để ta dẫn ngươi đi kiến thức một chút ôn hương nhuyễn ngọc, biết được chỗ tốt của nữ tử…”
Vân Trinh bụm mặt cười nói: “Hì hì hì, đây là trời sinh, ngươi không hiểu đâu. Nếu không có việc gì thì ta đi về trước, ngày khác ta sẽ mời lại ngươi.”
Cơ Hoài Thịnh thở dài: “Được rồi, ta tiễn ngươi.”
Vân Trinh đứng dậy sửa sang lại y phục ra ngoài, hạ nhân vội vàng vén rèm cho bọn họ. Cơ Hoài Thịnh đi theo hắn, hai người vừa ra đã đối mặt với Thừa Ân Bá.
Thừa Ân Bá kinh ngạc nhìn bọn họ: “Chu công tử?”
Nhưng mà ông ta lại nhìn thấy Cơ Hoài Thịnh đội quan rồng vàng, mặc cẩm bào bất phàm đi phía sau, lúc này mới kịp phản ứng hành lễ một cái thật sâu: “Hóa ra hôm trước gặp trên đường là Khánh Dương quận vương, lão phu chậm trễ, hôm nay còn phải xin Khánh Dương quận vương bỏ những thứ yêu thích, càng thêm có lỗi.”
Cơ Hoài Thịnh cũng run lên: “Hóa ra là lão bá gia, là lúc trước chúng ta mạo muội — tranh này kỳ thật ta đã đưa chiêu tin đợi, chiêu tin đợi để cùng ngài.”
Hạ nhân bên cạnh vội nói: “Thừa Ân Bá lão đại nhân muốn đến cảm ơn ngài nhường tranh cổ, chúng tiểu nhân đang muốn bẩm báo, không ngờ Vương gia và Hầu gia lại ra đúng lúc.”
Thừa Ân Bá ngẩng đầu nhìn về phía Vân Trinh: “Hầu gia?”
Khuôn mặt Vân Trinh đỏ bừng, vái chào thật sâu: “Vãn bối Vân Trinh, bái kiến Bá gia.”
Lần này đến lượt Thừa Ân Bá xấu hổ, ông ta lúng túng liên tục chắp tay thở dài: “Hóa ra là Chiêu Tín Hầu, đều nhờ ngươi nửa đêm chăm sóc. Sau khi vào kinh ta luôn muốn nghe ngóng tin tức về ngươi, muốn bồi thường áo lông. Lại không ngờ rằng là hai vị quý nhân xuất hành, Đàm mỗ mạo phạm chậm trễ.”
Vân Trinh cũng lúng túng không thua gì Thừa Ân Bá. Còn có việc gì đáng sợ hơn việc mạo danh rồi nghe chuyện về Hoàng Thượng, bây giờ lại bị người ta phát hiện mình quen biết Hoàng Thượng sao? Hắn vừa nghĩ tới Thừa Ân Bá nhạy cảm như thế, chắc chắn sẽ nghi ngờ mình đã đoán ra vãn bối kia là Hoàng Thượng rồi.
Cũng không biết sau khi trở về sẽ hận mình thế nào đâu! Huống chi lúc trước mình còn khó ở với mấy đứa cháu của ông ta nữa.
Chỉ thấy Thừa Ân Bá chân thành nói: “Trước đây tiểu bối nhà ta đều nhờ Chiêu Tín Hầu để ý, ta cũng đang muốn tới cửa gửi lời cảm ơn. Nghe nói Hầu gia bị cảm lạnh ở lại trong cung nghỉ ngơi, hôm nay có thể được gặp Hầu gia quả thật là may mắn. Mong Hầu gia có thể bớt chút thì giờ nghe tại hạ nói mấy câu.”
Vân Trinh thấy Thừa Ân Bá là trưởng bối của Hoàng Thượng mà lại nói chuyện khiêm tốn khác hẳn với đám cháu nhà họ Đàm kia. Sao hắn có thể nói ra chữ “không” được, đành phải nhìn về phía Cơ Hoài Thịnh. Cơ Hoài Thịnh lại là người thông suốt lanh lợi, đã sớm chắp tay cười nói: “Nếu Vân hầu gia không ngại thì mời Bá gia vào trong phòng nói chuyện đi. Tiểu vương còn có chút chuyện đi trước.”
Vân Trinh nói: “Mời Bá gia ngồi.”
Hạ nhân vội vàng đi lên thay mới đống ấm chén, lại rót trà xong xuôi, Thừa Ân Bá mới nói: “Mong Hầu gia cho người lui ra ngoài để tránh nhiều người nhiều miệng.”
Vân Trinh phất tay cho người xuống dưới, trong lòng lại nghĩ có lẽ Thừa Ân Bá sợ mình nói lung tung ra ngoài, bởi vậy muốn cảnh cáo mình. Haiz, phải làm thế nào để ông ta tin tưởng mình tuyệt đối sẽ không nói lung tung đây? Hắn âm thầm phiền não.
Thừa Ân Bá nhìn tất cả mọi người đi xuống rồi mới nói với Vân Trinh: “Hôm qua ta tiến cung thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã nói với ta đã sớm sắc phong Hầu gia làm nam Hậu.”
Vân Trinh đỏ mặt lên, hơi quay đầu sang không nói lời nào, trong lòng lại thầm oán trách Cơ Băng Nguyên. Thừa Ân Bá lại nói: “Vốn dĩ ta không suy nghĩ kỹ, muốn đề nghị với Hoàng Thượng lập nữ nhi Đàm gia làm hậu. Người trong nhà cũng dễ che giấu thay y. Cho dù y có thích nam sủng cũng không sao, trên sử sách có không ít Hoàng đế nuôi nam sủng. Huống chi người trong nhà ắt sẽ che giấu thay y, nhất định có thể để Hoàng Thượng vẫn luôn anh minh lưu danh trên sách sử.”
Vân Trinh ngạc nhiên nhìn về phía ông ta, Thừa Ân Bá chán nản nói: “Hoàng Thượng vô cùng thất vọng, nói cho ta đã sớm lập ngươi làm hậu, không cần hy sinh nữ nhi Đàm gia nữa. Còn cho rằng Đàm gia vì vinh hoa phú quý mà không từ thủ đoạn, bán nữ cầu vinh, lão phu phải giải thích như thế nào đây? Chỉ có thể hổ thẹn rời cung.”
Thừa Ân Bá nói: “Hôm nay nhìn thấy Chiêu Tín Hầu, ta mới biết được hóa ra là Chu tiểu công tử hào hùng nghĩa khí, quan tâm lương thiện hôm đó, càng cảm thấy hổ thẹn hơn. Khó trách Hoàng Thượng coi trọng ngươi như thế, người như ngươi không lo không có người yêu. Đúng là lão phu đã làm sai, không thể biện bạch trước mặt Hoàng Thượng được. Dù sao trong lòng lão phu cũng có mục đích riêng, hy vọng Đàm phủ có thể có thêm một Hoàng hậu kéo dài vinh quang ngày xưa.”
Thừa Ân Bá nhìn về phía Vân Trinh, trong mắt mang theo chút thương tiếc: “Hôm nay Chiêu Tín Hầu mua tranh này cũng là để tặng Hoàng Thượng đi? Từ nhỏ Hoàng Thượng đã thích tranh của Tằng Đình Vân, lúc nào cũng vẽ lại. Hôm nay lão phu cũng muốn mua lại tặng Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng có thể bớt giận. Bây giờ xem ra ta và Hầu gia rất có duyên phận, đang nghĩ không biết bộc bạch trước mặt Hoàng Thượng thế nào lại gặp được Hầu gia.”
Ông ta thở dài nhìn Vân Trinh: “Hầu gia, ngài cũng từng đọc sách sử. Trong lịch sử có không ít Hoàng đế thích long dương, nhưng lại không có một ai lập nam hậu. Tuy chỉ có một Hàn Tử Cao suýt nữa được lập làm nam Hậu, nhưng cuối cùng lại bị đám đại thần liều chết can gián phản đối. Tương truyền trước lăng mộ của Trần Văn Đế có xây hai con kỳ lân đực, nguyện sống cùng chăn chết chung huyệt với Hàn Tử Cao. Nhưng cho dù ân ái như thế, cuối cùng kết cục của Hàn Tử Cao lại thế nào? Binh quyền quá lớn làm tân đế kiêng kị, bị vu oan tạo phản, xử tử trong đêm, tuổi chưa qua ba mươi.”
“Lúc hắn ta gặp Trần Văn Đế vẫn còn để tóc chỏm. Bây giờ Vân hầu gia mới mười tám, Hoàng Thượng lớn hơn ngươi mười tám tuổi, sủng hạnh ngươi cũng giống như Trần Văn Đế sủng hạnh Hàn Tử Cao lúc trước. Nắm chắc binh quyền, như hình với bóng, thậm chí còn làm nhục Hà Gian quận vương trước triều thần. Bây giờ còn suy nghĩ lâu dài vì ngươi mà muốn chọn con thừa tự trên danh nghĩa của ngươi. Nhưng ngươi cũng đã biết, sau khi Trần Văn Đế chết, người kế vị chính là con ruột vẫn không có cách nào chấp nhận Hàn Tử Cao, cho nên mới vu khống tạo phản, xử tử tại chỗ. Có con thừa tự thì sao chứ? Đến lúc đó ngươi sẽ xử lý như thế nào? Ngươi có bao giờ nghĩ tới tương lai không?”
Sắc mặt Vân Trinh trầm xuống, trong lòng đã vô cùng giận dữ, nhưng lại ngại Thừa Ân Bá là trưởng bối nên không dễ trở mặt. Thừa Ân Bá biết hắn không vui nhưng vẫn ân cần nói: “Lại nói chuyện đồng tính hết đẹp là hết yêu, huống chi bây giờ Quân đại phu kia cũng đã vào kinh. Ta từng gặp Quân đại phu kia rồi, tính cách hắn ta kiêu ngạo, không phải loại người dễ dàng chấp nhận. Hắn ta và Hoàng Thượng lại có tình cũ, Vân hầu gia mềm lòng thiện lương, sợ là khó địch lại bọn họ…”
Vân Trinh bỗng nhiên nói: “Có phải lão Bá gia muốn nói ta và Hoàng Thượng không thể lâu dài, lại sẽ hại Hoàng Thượng có vết nhơ trên sách sử, không bằng mời Đàm tiểu thư tiến cung giúp ta một tay. Hoàng Thượng vừa được tiếng anh minh thần võ, lưu danh muôn đời, ta lại có thể được Đàm gia giúp đỡ nhận được độc sủng của Hoàng Thượng?”
Thừa Ân Bá thấy Vân Trinh nói thẳng như vậy, đành phải hòa hoãn uyển chuyển nói: “Đàm gia chúng ta kiểu gì cũng sẽ ủng hộ Hầu gia.”
Vân Trinh cười lạnh nói: “Nhưng ta đã được đưa vào kim sách, Đàm tiểu thư tiến cung sẽ làm hậu? Hay là làm phi?”
Thừa Ân Bá yên lặng, trong lòng ông ta cảm thấy nam Hậu là làm loạn, đương nhiên phải lập nữ tử làm Hậu mới thỏa đáng. Nhưng thấy Vân Trinh có vẻ không vui, dù sao vẫn phải lôi kéo hắn, đành uyển chuyển nói: “Ngươi ở phía trước, đương nhiên ngươi làm Hậu, nàng làm phi.”
Vân Trinh hỏi ông ta: “Như thế, nàng sẽ đến thỉnh an với nam Hậu như ta sao? Chúng ta hầu chung một chồng, sắp xếp thời gian nhận sủng như thế nào đây. Ta mùng một mười lăm còn nàng là ngày khác? Đồng sử(*) sẽ ghi chép như thế nào? Sau này đám đại thần biết, có thể hoài nghi ta dâʍ ɭσạи hậu cung, Đàm phi khó giữ được trong sạch không?”
(*) Đồng sử là nữ quan chuyên ghi chép chuyện phòng the của Hoàng đế
Thừa Ân Bá hoàn toàn dừng lại.
Vân Trinh cười lạnh nói: “Bá gia, nếu không phải nể ngài là trưởng bối, ta thật sự rất muốn đánh ngài. Ngài đã quá xem nhẹ Hoàng Thượng rồi, khó trách Hoàng Thượng lại thất vọng. Đúng là già mà không đứng đắn, già mà không biết xấu hổ. Ta còn thấy buồn lòng thay Hoàng Thượng!”
“Ngài cũng không cần lo lắng kết cục của ta, Hoàng Thượng chết rồi, ta sẽ tuẫn táng theo y! Không đến lượt người bên ngoài đến quyết định thay ta.”
“Ngài đoán nếu ta đánh ngài ở đây, Hoàng Thượng có thể hỏi tội ta không?”
“Ngài cũng biết kết cục của Hà Gian quận vương chứ?”
“Cút đi! Thứ gì đâu không. Khó trách con cháu nhà họ Đàm lại ngu xuẩn như thế, hóa ra là thượng bất chính hạ tắc loạn(*). Bọn họ không nói cho ngươi ta là người tùy hứng kiêu ngạo cỡ nào sao? Lại còn muốn dụ dỗ ta nữa, nghĩ ta dễ bị lừa?”
(*) Thượng bất chính hạ tắc loạn: Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được
“Khuyên ngươi cũng đừng tặng tranh làm gì nữa, Hoàng Thượng sẽ không nhận đâu. Tranh thủ thời gian mà về Giang Nam đi thôi.”
Khuôn mặt Thừa Ân Bá xanh trắng đan xen, vô cùng khó xử. Vân Trinh đứng dậy rời đi, trước khi đi còn phủi bụi trên người: “Xúi quẩy!”
Đợi đến khi vào cung, Vân Trinh vẫn còn nổi giận đùng đùng. Lại nhìn thấy Quân Duật Bạch đang ngồi trong phòng ấm đánh cờ với Cơ Băng Nguyên, hai người đều có tướng mạo tuấn mỹ, cảnh đẹp ý vui. Hắn không nhịn được dựa vào cửa sổ ngơ ngác nhìn bọn họ, trong lòng nghĩ khó trách từ xưa thánh hiền đều cô đơn. Hoàng Thượng làm chuyện gì cũng có người ác ý phỏng đoán, vì sao không có ai tin Hoàng Thượng là một người anh minh hòa nhã, rộng lượng khoan dung thế nào chứ?
Nếu Hoàng Thượng thật sự chán ghét mà vứt bỏ ta, ta tuyệt đối sẽ không bám lấy Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cũng tuyệt đối sẽ không khiến ta phải khó chịu.
Cơ Băng Nguyên giương mắt nhìn thấy hắn, Vân Trinh vội vàng cười một tiếng với y. Cơ Băng Nguyên lại nghi hoặc: “Lại tức giận ở đâu vậy?”
Vân Trinh cười nói: “Không có, hôm nay nhìn thấy một bức tranh của Tằng Đình Vân, muốn lấy về cho Hoàng Thượng, kết quả không lấy được thôi.”
Quân Duật Bạch cười nói: “Nói là về phủ xử lý công chuyện, sao lại đi xem tranh rồi? Đến đây để ta khám xem ngươi có vụиɠ ŧяộʍ uống rượu không.”
Vân Trinh thành thật đi qua đưa tay cho hắn ta bắt mạch, lấy lòng nói: “Thật sự không uống rượu. Chỉ là gặp được Cơ Hoài Thịnh, hắn ta có chuyện tìm ta, không tiện từ chối nên mới đến Kim Quỳ Viên.”
Quân Duật Bạch bắt mạch trong chốc lát, nói: “Đúng là không uống rượu, nhưng bức tranh nào lại khiến ngươi giận dữ như thế? Ta nghĩ không phải là ngươi chưa nhìn thấy đồ tốt bao giờ đấy chứ? Tối nay ta lại châm cứu bốc thuốc lưu thông khí huyết cho ngươi vậy.”
Cơ Băng Nguyên nhìn về phía hắn. Vân Trinh thấy không thể gạt được, không thể làm gì khác hơn nói: “Chỉ là gặp Thừa Ân Bá, ông ta bảo ta đừng làm Hàn Tử Cao. Ta hơi tức giận, nhưng cũng không để ông ta được yên, đã mắng lại rồi.”
Cơ Băng Nguyên ném quân cờ trong tay vào hộp, trong đôi mắt toàn là lửa giận, nhưng vẻ mặt vẫn còn kiềm chế được. Quân Duật Bạch lại nói: “Hoàng Thượng, ta lại mong ngài có thể xả ra được giống Vân hầu gia. Ngài cứ kiềm chế cơn giận như vậy, cái gọi là đạo quân tử cũng chỉ là tự mình chịu tội thôi, sao phải khổ như thế chứ.”
Cơ Băng Nguyên im lặng nhìn hắn ta một cái, sau đó quay đầu kêu Mặc Cúc đến: “Thông báo cho Cao Tín dẫn người lập tức đến Thừa Ân Bá phủ, bảo Thừa Ân Bá dẫn đám cháu lên đường về Giang Nam ngay.”
Quân Duật Bạch cười khúc khích: “Sắp đến tết rồi mà Thừa Ân Bá lại bị đuổi về Giang Nam, đúng là mất hết cả mặt già.”
Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: “Lão Bá gia già rồi, lúc trước trẫm nhỏ, ông ta thay mặt mẫu hậu dạy dỗ trẫm. Cho nên dần dần mới cho rằng có tư cách dạy trẫm làm việc.”
“Nên để bọn họ biết cái gì gọi là nổi giận lôi đình. Đàm Văn Úy, Đàm Văn Bảo hủy chức giám sinh, lập tức thôi học.”
Quân Duật Bạch nói: “Đó chính là cắt đứt con đường vươn lên từ Quốc Tử Giám, sau này nếu bọn họ muốn vào triều sẽ khó khăn hơn.”
Vân Trinh ranh mãnh nói: “Có thể tham gia khoa cử mà. Có rất nhiều con cháu nhà nghèo đều có thể thi cử để vào triều, rồi được phong hầu bái tướng. Đàm gia xuất thân sĩ tộc, gia cảnh hùng hậu, dòng dõi thư hương muốn thi kiếm chức Trạng nguyên hay Thám hoa còn không thừa sức sao?”
Quân Duật Bạch nói: “Khoa khảo ở Giang Nam vẫn luôn khó nhằn. Hơn nửa anh tài trong thiên hạ đều xuất thân từ Giang Nam, nếu bọn họ có thể thi thì đã sớm thi rồi, sao phải chờ đến bây giờ xám xịt đi cầu Hoàng Thượng chứ. Vốn dĩ vào Quốc Tử Giám cũng rất tốt, đáng tiếc lại làm mất.”
Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: “Dùng bữa đi.”
Buổi chiều, Cơ Băng Nguyên ngủ trưa với Vân Trinh. Vân Trinh chú ý tới Cơ Băng Nguyên ít nói hơn bình thường, biết y cũng bị Thừa Ân Bá chọc giận, liền đưa tay nhẹ nhàng xoa l*иg ngực y nói: “Hoàng Thượng còn đang giận sao? Đều do thần, không nên nói chọc giận ngươi.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Không phải, trẫm chỉ đang nghĩ đến trẫm là Trần Văn Vương, trẫm sẽ làm thế nào để bảo vệ Hàn Tử Cao bình yên lâu dài đây. Tuy hắn ta nắm binh quyền trong tay, nhưng vẫn không thể tự vệ được.”
Vân Trinh tự nhủ không cần quan tâm, ta đi cùng ngài là được, nhưng hắn vẫn cười hì hì: “Nếu lúc ấy Hàn Tử Cao quả quyết mai danh ẩn tích, mang theo tiền của trốn xa trong giang hồ, ai có thể tìm được hắn ta chứ? Đến lúc đó chèo thuyền du ngoạn không vui sao, thiên hạ rộng lớn có chỗ nào mà không thể đi? Làm gì phải lưu luyến quyền lực rồi gây nên tai họa?”
Cơ Băng Nguyên vuốt tóc hắn, nghĩ thầm: Không bằng để Hàn Tử Cao làm Hoàng đế luôn cho rồi.
(*) Câu chuyện về Hàn Tử Cao như sau (tham khảo gg):
Hàn Tử Cao (538-567), dã sử còn gọi là Trần Tử Cao, vốn tên thật là Man Tử, xuất thân trong một gia đình nghèo khó, tổ tiên nhiều đời làm nghề khâu giày kiếm sống. Mặc dù xuất thân nghèo hèn nhưng Hàn Tử Cao lại được trời phú cho gương mặt vô cùng tuấn tú.
Vào một ngày họ Hàn tới phủ thái thú để xin giấy thông hành về quê. Lúc bấy giờ, quan thái thú là Trần Tây – người sau này trở thành Trần Văn Đế (522-566). Sau khi gặp Hàn Tử Cao, Trần Tây biết rằng mình sẽ chung sống cả đời cùng người đàn ông này. Trần Tây cho rằng tên Man Tử quá tầm thường, liền đổi thành Tử Cao. Trần Tây còn hứa hẹn với Tử Cao rằng: “Nếu sau này ta làm vua, sẽ lập ngươi làm hoàng hậu, giang sơn này là của riêng đôi ta”.
Xuất thân hàn vi nhưng Hàn Tử Cao lại rất thông minh. Chỉ trong thời gian ngắn đi theo Trần Văn Đế, ông đã đọc thông viết thạo và sử dụng thành thục các loại vũ khí. Hàn Tử Cao cũng là người có công rất lớn khi vào sinh ra tử giúp Trần Văn Đế dẹp loạn, xây dựng triều đại nhà Trần. Chính vì vậy mà khi vừa lên ngôi, việc đầu tiên Trần Văn Đế muốn làm là phong Hàn Tử Cao làm hoàng hậu như lời hứa năm xưa. Tuy nhiên bá quan văn võ trong triều đều lấy lý do Hàn Tử Cao là nam giới để ra sức ngăn cản. Trần Văn Đế đành phải nhượng bộ phong Hàn Tử Cao làm Hữu Quân tướng quân và không cho ông được rời mình nửa bước.
Tuy không phong Hàn Tử Cao làm hoàng hậu nhưng Trần Văn Đế cũng không sủng ái hay gần gũi bất cứ phi tần nào, kể cả hoàng hậu của mình. Trước khi băng hà, Trần Văn Đế đuổi toàn bộ mọi người ra ngoài, chỉ cho một mình Hàn Tử Cao được phép ngủ lại trong cung của mình để hầu hạ thuốc thang. Chính vì vậy dù Hàn Tử Cao không được phong làm hoàng hậu nhưng dân gian đã coi và tôn thờ ông như bậc “mẫu nghi thiên hạ”.
Vì không thể hoàn thành lời hứa khi còn sống nên Trần Văn Đế quyết định thực hiện sau khi chết. Thông thường các vị vua chúa khi dựng lăng mộ đều đúc tượng 1 cặp kỳ lân đực và cái để tượng trưng cho hoàng đế và hoàng hậu, hay âm dương hòa hợp. Còn Trần Văn Đế lại sai người đúc 2 con kỳ lân đực đặt trước lăng mộ của mình như tuyên bố chỉ có Hàn Tử Cao mới xứng làm hoàng hậu của ông.
Về phía Hàn Tử Cao, sau khi Trần Văn Đế qua đời thì em họ của hoàng đế là Trần Húc làm Nhϊếp Chính Vương đã lợi dụng quyền lực để ép ông làm nam sủng của mình. Hàn Tử Cao vì chung tình với hoàng đế nên nhất quyết không theo, cuối cùng bị Trần Húc vu oan phản loạn. Nắm binh quyền trong tay nhưng Hàn Tử Cao lại không phản kháng mà chấp nhận giao lại binh quyền và bị xử tử ở tuổi 30 để bảo vệ gia tộc cùng tấm lòng trung trinh của mình.