Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 113



“Hầu gia đi theo thương đội Chu thị về kinh. Vốn là Khánh Dương quận vương trùng hợp đi qua đó xử lý chút chuyện nhà, nghe nói Hầu gia ở đó huấn luyện mùa đông liền mời hắn ăn cơm. Hầu gia biết hắn ta muốn về kinh nên mới đi theo. Tuy thương đội có hộ vệ nhưng Quận vương sợ không an toàn nên đã cố ý mời thêm tiêu cục giương oai hộ tống, trên đường đi đều rất bình an.”

“Nghe nói trên đường Hầu gia nhìn thấy đội xe nhà khác vận chuyển cá tươi nên còn cố ý trả giá cao muốn mua cho bệ hạ, kết quả người ta không bán.”

“Nếu nói cả quãng đường có cái gì không đúng thì Tư Mặc bên cạnh Hầu gia nói chiếc áo lông chồn Hầu gia vốn đang mặc đã biến mất. Đó là áo mà phủ Nội vụ mới làm mùa đông năm nay. Hỏi Hầu gia chỉ bảo là đã cho người khác nên hắn ta cũng không dám hỏi kỹ hơn, chỉ đoán rằng bình thường Hầu gia không thích mặc ngoại bào ngại vướng víu, có lẽ để quên trên xe của Khánh Dương quận vương mất rồi. Còn thiếu mất một bình Bảo Hòa Hoàn, Hầu gia cũng chỉ nói là đã cho người khác. Điều kiện trạm dịch trên đường không tốt, đúng là Hầu gia không được nghỉ ngơi tốt, hôm sau mới chợp mắt trên xe của Khánh Dương quận vương cả một đường.”
Mặc Cúc buông thõng tay bẩm báo tỉ mỉ với Cơ Băng Nguyên. Lúc trước hắn ta đi theo Đinh Đại lâu rồi, biết Hoàng Thượng không bao giờ sợ bị người khác làm phiền trong chuyện về Chiêu Tín Hầu, lúc báo cáo cần phải nói rõ chi tiết, tuyệt đối không được tự cho rằng là chuyện nhỏ liền không báo. Chuyện có nhỏ hơn nữa, nếu biết vẫn phải bẩm báo với Hoàng Thượng.

Cơ Băng Nguyên không thay đổi sắc mặt: “Ta đã biết.” Y cầm sổ gấp chưa phê trên bàn lên xem, đây là sổ con mà Thừa Ân Bá thỉnh an. Hôm nay ông ta vừa đến kinh thành liền vội vàng đưa sổ con thỉnh an cho Hoàng Thượng, lại thỉnh tội thay hai đứa cháu trai, tự nhận là quản lý không nghiêm, không đốc thúc đủ. Mặt khác — còn mang theo cá vược vằn năm đó Hoàng Thượng thích ăn nhất đến, hy vọng có thể đưa tới Quang Lộc Tự cho Hoàng Thượng nếm thử.
Cơ Băng Nguyên tính toán thời gian, lại quay đầu hỏi Mặc Cúc: “Hôm nay Tây Ninh Hầu mời khách ở nhà mình sao? Trẫm nhớ ông ta ở hẻm Liên Hoa đúng không.”

Mặc Cúc vội vàng nói: “Vâng.”

Cơ Băng Nguyên gật đầu phê lên sổ gấp kia, sau đó quay đầu nói: “Truyền khẩu dụ đến Thừa Ân Bá phủ, đêm nay trẫm sẽ đến Bá phủ dùng cơm, tâm ý ngàn dặm đưa cá của quốc cữu gia không thể coi nhẹ.”

Mặc Cúc vội vàng đáp lời, Cơ Băng Nguyên hời hợt nói: “Tiệc nhà thì không cần gióng trống khua chiêng, cải trang là được. Bảo Cao Tín dẫn mấy người đi theo, dùng xong cơm thì tiện đường đến Tây Ninh Hầu phủ đón Chiêu Tín Hầu về cung.”

Trong lòng Mặc Cúc biết rõ việc ăn cá mới là tiện đường, đón Hầu gia về cung mới là việc chính, nhưng vẫn lưu loát đáp: “Vâng.”

Thừa Ân Bá ngồi trong khách sảnh hỏi quản gia: “Đã đưa sổ con vào cung chưa?”
Quản gia cười: “Sáng sớm đã sai người đứng canh ở cửa cung rồi, thái giám thu sổ vừa ra chúng ta liền đi lên.”

Thừa Ân Bá gật đầu, lại nói với ba huynh muội Đàm Văn Úy, Đàm Văn Bảo và Đàm Trăn ở trước mặt: “Những chuyện xảy ra từ khi các ngươi vào kinh đến nay, bắt đầu từ lúc thọ lễ bị mất, hãy nói rõ một năm một mười cho ta.”

Trên mặt Đàm Văn Úy tràn đầy vẻ xấu hổ, đứng dậy bắt đầu nói từ chuyện cứu được nữ tử kia ra rõ ràng rành mạch.

Lúc nói đến Chiêu Tín Hầu dẫn Long Tương Doanh đến tra án, ông ta bỗng nhiên ngắt lời: “Các ngươi nói là trước đây Chiêu Tín Hầu vẫn rất khách khí với các ngươi, cùng giải quyết việc chung với Cao thống lĩnh. Về sau các ngươi sốt ruột chất vấn mới khiến Chiêu Tín Hầu lạnh mặt, Cao thống lĩnh vẫn luôn đứng giữa hoà giải rồi?”

Đàm Văn Úy nói: “Vâng, là trước đó chúng ta nghĩ sai, cho rằng Cao thống lĩnh mới là người đến phá án chân chính… Chiêu Tín Hầu chỉ tới tọa trấn, con em thế gia cũng chỉ cần kiếm công lao thôi.”

Thừa Ân Bá không đổi sắc: “Các ngươi nghĩ sai rồi, Long Tương Doanh vệ chỉ nghe hiệu lệnh của Thánh thượng, từ lúc Chiêu Tín Hầu có thể chỉ huy bọn họ đã chứng tỏ Chiêu Tín Hầu mới là người phá án chính.”

Đàm Văn Úy hổ thẹn lại nói vài câu, Thừa Ân Bá hỏi: “Thừa Ân Bá không có người kế tục, đây là nguyên văn của Chiêu Tín Hầu?”

Đàm Văn Úy gật đầu.

Thừa Ân Bá khẽ gật đầu: “Đây là đứng ở góc độ của Hoàng Thượng để nói chuyện. Đáng tiếc các ngươi thân là mẫu tộc Hoàng Thượng, vốn dĩ nên là người giúp đỡ tốt nhất, thủ hạ đáng tín nhiệm nhất của Hoàng Thượng, không ngờ các ngươi lại thiếu hiểu biết như thế, sau này sẽ không thể giúp đỡ cho Hoàng Thượng được. Các ngươi lại cho rằng hắn cố ý gây khó xử châm chọc các ngươi, đúng là lòng dạ hẹp hòi.”

Trên mặt ba huynh muội lúc đỏ lúc trắng, vô cùng khó xử. Thừa Ân Bá lại bảo Đàm Văn Úy nói tiếp.

Đợi đến khi nói tới việc phá án về kinh, Hoàng Thượng ban thưởng tiệc, cuối cùng lại không tới.

Thừa Ân Bá nói: “Việc này sao các ngươi không nói với ta, Hoàng Thượng không phải người tùy ý. Cho dù y không đến thì ít nhất cũng sẽ bảo Cao thống lĩnh, Chiêu Tín Hầu ra. Nếu bọn họ cũng không rảnh thì phải điều tông thất Quang Lộc Tự đến tiếp khách, đều không phải là việc khó.”

Đàm Văn Úy nói: “Sau đó có thưởng chút đền bù.” Tiếp theo lại nói đến việc tham gia hội văn bị khiển trách, tìm Hà Gian quận vương và Chiêu Tín Hầu hỏi thăm.

Thừa Ân Bá nói: “Việc này Hà Gian quận vương cũng không sai, đúng là phong cách của Hoàng Thượng. Tuy rằng trách cứ nhưng thật ra là che chở các ngươi, lập uy với những người muốn lợi dụng các ngươi. Chiêu Tín Hầu cũng không mắng sai các ngươi, sau khi Lỗ Quốc Công bị xét nhà ta đã lệnh cho các ngươi an phận khiêm tốn một chút, các ngươi lại không nghe ta.”

Đàm Văn Úy thấp giọng giải thích: “Lúc ấy chúng ta mới kinh mấy ngày, còn chưa được gặp cả Thánh thượng, cũng không thấy được phân công cho việc gì nên mới cảm thấy nóng vội, không biết bước kế tiếp nên làm cái gì.”

Thừa Ân Bá nói: “Thánh thượng khẩu dụ rất rõ ràng rồi, bảo các ngươi đi học cho giỏi. Đáng tiếc các ngươi vẫn dính vào việc không tốt.”

Đàm Văn Úy hổ thẹn: “Là chúng ta không phải. Việc tặng thơ văn sau hội văn là lệ cũ, không ngờ rằng bọn họ lại vô ý như thế, vậy mà không biết tị húy. Dưới chân Thiên tử mà vẫn có thể phạm sai lầm như vậy…”

Thừa Ân Bá trách mắng: “Đã như vậy rồi mà các ngươi vẫn còn cho rằng đây chỉ là việc nhỏ không tị húy thôi sao? Toàn bộ quá trình đều được thẩm vấn bí mật, không giữ lại khẩu cung, ba ngàn cuốn sách bị tiêu hủy toàn bộ, hai mươi ba người chủ mưu treo cổ, hơn ba mươi người lưu vong, tất cả công tượng đều bị nhập nô tịch. Tần Vương vì thế mà còn dâng tấu tước bỏ thuộc địa rút quân, phế đi một tước Quận vương, các ngươi vẫn còn cho rằng chỉ bởi vì không biết tị huý?

Các ngươi coi lão hồ ly Tần Vương kia là kẻ ngu sao? Vô duyên vô cớ tự bẻ cánh chim của mình? Chắc chắn tập thơ kia có thứ gì đó khó lường muốn mạng người! Còn là tiết Vạn Thọ tập trung đông đủ sứ thần các quốc gia, Tần Vương đang tự bẻ đuôi để cầu được sống! Các ngươi có thể may mắn tránh thoát thì phản biết ơn Hoàng Thượng, biết ơn Chiêu Tín Hầu!”

Sắc mặt ba huynh muội đều biến hóa.

Thừa Ân Bá lại đột nhiên hỏi: “Năm nay Chiêu Tín Hầu mười tám đi? Đã có hôn phối chưa?”

Đàm Văn Úy lắc đầu: “Chưa từng có hôn phối.”

Đàm Trăn tiến lên phía trước nói: “Trước đo tôn nữ có nghe cháu gái của Lỗ Quốc Công gia nói qua, hình như Khuất thái phó cố ý gả cháu gái mình cho Chiêu Tín Hầu. Nhưng sau khi vào cung diện thánh trở về lại không hề đề cập tới, chỉ nói đứa trẻ còn nhỏ.”

Thừa Ân Bá hơi ngạc nhiên: “Khuất thái phó? Đây chính là đế sư, thế mà Hoàng Thượng còn không đồng ý?”

Đàm Trăn nói: “Ta cũng từng gặp qua cháu gái của Khuất thái phó rồi, tài hoa hơn người, dung mạo cũng cực tốt. Nghe nói được Khuất thái phó yêu thương như con gái, bởi vì việc này mà một vài người nghe loáng thoáng được đều không còn dám cầu hôn Chiêu Tín Hầu nữa.”

Thừa Ân Bá như có điều suy nghĩ, lại nói: “Án con gái Tây Ninh Hầu mất tích ban đầu là Chiêu Tín Hầu làm, cuối cùng thẩm tra xử lí lại là Đinh Đại bên người Hoàng Thượng tọa trấn để Đại Lý Tự tự thẩm tra. Các ngươi có hiểu được điều này không?”

Đàm Văn Bảo nói: “Bởi vì là tuyệt mật, Hoàng Thượng tín nhiệm Đinh công công hơn?”

Thừa Ân Bá lắc đầu: “Các ngươi sai rồi, triều đại nào mà chả có án văn học, nhưng đều không có chữ nhân từ. Hoàng Thượng không chịu để Chiêu Tín Hầu dính vào vào tội danh tàn khốc nên mới để nội thị tọa trấn chủ trì, gánh lấy cái tiếng bẩn này. Về sau lại để Chiêu Tín Hầu dâng tấu chương xin nể tình cho các huân quý, các văn thần có liên quan đến vụ án, đây cũng là muốn để Chiêu Tín Hầu làm người tốt.”

Ông ta đưa mắt nhìn ba đứa cháu, sâu xa nói: “Bao gồm cả việc Trăn nhi mất tích trước đó, Hoàng Thượng thông minh, tất nhiên sẽ đoán được các ngươi không chỉ gặp mỗi việc nhỏ là thọ lễ bị mất. Chuyện này liên quan đến mẫu tộc, y phái Chiêu Tín Hầu cầm Thiên Tử Kiếm đi xử lý là bởi vì tín nhiệm hắn nhất. Quả nhiên hắn đã làm rất tốt, một đám thổ phỉ không cần thẩm vấn đã trực tiếp gϊếŧ chết, triều đình có chỉ trích thì cũng không làm gì được hắn. Bởi vì ai nấy đều biết người đứng phía sau chính là Hoàng Thượng.”

“Vụ án mà Chiêu Tín Hầu tùy tiện xử lý là có thể để Tần Vương rút phiên, Tuần Dương quận vương bị phế. Hà Gian quận vương chính là người được chọn cho vị trí Thái tử có tiếng hô cao nhất lại bị hắn đá ngất, tỉnh lại còn phải dâng tấu nhận hết tội lỗi. Các ngươi cũng đã biết Chiêu Tín Hầu không dễ chọc mà còn coi thường hắn hết lần này đến lần khác.”

“Hoàng Thượng cũng coi như có tình thâm nghĩa nặng với chúng ta, nhưng mỗi tiếng nói hành động của Chiêu Tín Hầu mới chính là cảnh cáo của Hoàng Thượng dành cho các ngươi. Vậy mà các ngươi còn không nhận ra, lại tưởng rằng Chiêu Tín Hầu kiêu ngạo, thật sự là quá ngu xuẩn.”

Đàm Trăn bỗng nhiên tiến lên phía trước nói: “Tổ phụ, tôn nữ có một chuyện muốn nói.”

Đàm Trăn tiến lên nói lại chuyện đã nói với hai huynh trước đó một lần, lại nói: “Cháu gái nghĩ thầm, bây giờ chúng ta đã bắt đầu suy sụp, sao phải đánh cược vào mấy chục năm sau? Ta thấy bây giờ dường như Thánh thượng cũng không đặc biệt quan tâm đến Hà Gian quận vương lắm, chắc hẳn y vẫn còn trẻ, vốn sẽ có chèn ép nghi ngờ với Thái tử. Nếu chúng ta nếu thật sự vội vã gả sẽ khiến Thánh thượng càng thêm xa lạ với chúng ta. Hôm nay nghe tổ phụ nói vậy mới biết được hóa ra từ khi chúng ta vào kinh đến nay, Hoàng Thượng đối với chúng ta là thương cho roi cho vọt. Nếu đã còn thánh quyến thì tại sao không mưu tính nhiều hơn?”

Thừa Ân Bá đánh giá Đàm Trăn một hồi, không ngờ được nàng ta lại có dã tâm như thế. Ánh mắt Đàm Trăn sáng rực nhìn tổ phụ, kể từ khi biết thất trinh sẽ bị chết bệnh, nàng ta đã mất đi ảo tưởng về sự ôn nhu ngày xưa của tổ phụ rồi. Tất cả chỉ vì lợi ích, nếu như nàng ta không bỏ ra đủ lợi ích, nếu Hà Gian quận vương không thể thành Thái tử, tổ phụ cũng chỉ là tiếc hận gả đi một thẻ đánh bạc tốt, về phần mình sau này sẽ như thế nào, ai thèm để ý chứ?

Nàng ta không thể không giành lợi ích lớn hơn nữa cho mình, để cái thẻ đánh bạc là mình càng thêm nặng hơn.

Thừa Ân Bá trầm tư một hồi rồi nói: “Để xem Hoàng Thượng trả lời sổ con thỉnh an thế nào đã.”

Ông cháu mới nói đến một nửa, quản gia bỗng nhiên chạy từ bên ngoài vào, sắc mặt vui mừng: “Bá gia, trong cung truyền tin đêm nay Hoàng Thượng sẽ cải trang đích thân tới Bá phủ, dùng tiệc nhà với Bá phủ.”

Thừa Ân Bá và huynh muội Đàm gia vui mừng quá đỗi. Vành mắt Thừa Ân Bá hơi đỏ lên, lại cố gắng kiềm chế xuống, giọng nói hơi run rẩy: “Nhanh, đi dặn dò đầu bếp nấu cá, phải đưa danh sách món ăn cho ta xem trước.”

“Còn phải dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, tí nữa ắt sẽ có nội thị và nội vệ tới xem xét, phải chuẩn bị sẵn tiền bạc khen thưởng, phối hợp toàn lực.”

Thừa Ân Bá quay đầu lặng lẽ lau nước mắt, quả nhiên Hoàng Thượng vẫn quyến luyến mẫu tộc!

Tất cả mọi người trong Bá phủ đều vui mừng như được hưởng vinh quang theo, ai nấy đều vô cùng bận rộn.

Quả nhiên không lâu sau Cao Tín đã dẫn thị vệ tới sớm để kiểm tra, bố trí canh phòng. Thừa Ân Bá tự mình ra đón: “Cao thống lĩnh.”

Cao Tín vội vàng cười thỉnh an, Thừa Ân Bá nắm tay Cao Tín nói: “Chuyện cháu gái ta lần trước đều nhờ Cao thống lĩnh giải cứu chu toàn. Ta lại chưa thể tự mình cảm tạ, hôm nay lại phải làm phiền ngài tự mình tới đây.”

Cao Tín cười nói: “Không cần cảm ơn chuyện đương nhiên này, ta chỉ phụng chỉ làm việc, hơn nữa đều là công lao của Chiêu Tín Hầu.”

Thừa Ân Bá nói: “Ta cũng đang muốn cảm tạ Chiêu Tín Hầu đây, chỉ là mấy đứa cháu của ta ngu dốt, tuổi trẻ chưa trải sự đời, lúc ấy hỗn loạn đã va chạm Chiêu Tín Hầu. Bây giờ đang thấp thỏm muốn hỏi thăm Cao thống lĩnh một chút, nếu như ta thành tâm xin Chiêu Tín Hầu tha thứ, không biết làm như thế nào mới là tốt nhất, hắn có yêu thích cái gì không.”

Ông ta là cậu của Hoàng Thượng, lại còn lớn tuổi, vậy mà lại ăn nói khép nép như thế. Cao Tín cười nói: “Tính tình Chiêu Tín Hầu ngay thẳng, thật ra trong lòng cực mềm, nói vài câu dỗ dành là được. Da mặt hắn mỏng, lại nể mặt Hoàng Thượng sẽ không khiến ngài khó chịu đâu.” Giọng điệu lại cứ như cảm thấy Thừa Ân Bá hạ thấp mình với Chiêu Tín Hầu là điều đương nhiên.

Thừa Ân Bá đã hiểu ra, lại gọi người cầm quà đến thưởng cho Cao Tín. Cao Tín rất khách khí không chịu nhận, Thừa Ân Bá thuyết phục nhiều lần mới miễn cưỡng nhận, còn cười nói: “Cảm ơn Bá gia.”

Đến buổi chiều, quả nhiên Cơ Băng Nguyên đã mặc một bộ áo bào xanh ngọc, áo choàng lông hồ trắng tới. Thừa Ân Bá dẫn ba đứa cháu ra quỳ đón, Cơ Băng Nguyên cười tiến lên tự mình đỡ ông ta đứng dậy: “Cữu cữu không cần đa lễ, ngài đi ngàn dặm mà đến, phong trần mệt mỏi, vốn dĩ trẫm nên tổ chức tiệc trong cung mới đúng. Nhưng nghĩ đến tuổi tác ngài đã cao, trong cung nhiều quy củ, sức khỏe ngài lại không tiện. Dạ dày ngài còn không tốt, sợ rằng ăn đồ trong cung về nhà không thoải mái, cho nên mới tự mình tới. Dù sao đều không phải người ngoài, cứ coi như tiệc nhà thôi, không cần giữ lễ tiết.”

Thừa Ân Bá nhìn thần thái Cơ Băng Nguyên sáng láng, dung mạo có mấy phần giống ấu muội lúc trước, cách nói chuyện lại khiêm tốn, còn quan tâm đến bệnh dạ dày của mình. Bỗng chốc ông ta cảm thấy trăm mối ngổn ngang, vậy mà lại nơi nước mắt: “Lão thần đa tạ Hoàng Thượng nhớ thương… Lão thần… Lão thần không ngờ được đời này còn có thể được Hoàng Thượng đối xử tốt như thế, thật sự là hổ thẹn…”

Ông ta đã già, lại vừa mới mắc bệnh, vừa rơi nước mắt Cơ Băng Nguyên liền có chút mềm lòng. Y lệnh cho Mặc Cúc tiến lên vịn lão bá gia vào chỗ, mình cũng ngồi vào vị trí cười nói: “Cữu cữu nói vậy thì xa lạ quá, lúc trước trẫm viết chữ học thơ đều là cữu cữu dạy vỡ lòng, sao trẫm có không nhớ được. Trên đường ngài về kinh có thuận lợi chứ?”

Thừa Ân Bá lau nước mắt, hổ thẹn nói: “Hoàng Thượng chê cười, cảm ơn Hoàng Thượng đã nhớ tới. Thần vào kinh bằng đường thủy cũng coi như suôn sẻ, đến Tân Hải thành chuyển sang đường bộ, một đường cũng coi như an khang thuận lợi.”

Cơ Băng Nguyên đưa mắt nhìn bữa tiệc, quả nhiên thấy một đĩa cá hấp nóng hổi, lại cười nói: “Làm phiền cữu cữu ngàn dặm bôn ba, còn nhớ đến ta thích cá vược vằn này. Thời tiết đang rất lạnh, đưa vào kinh không dễ, cũng quá mức lãng phí rồi.”

Thừa Ân Bá nói: “Hoàng Thượng dạy rất đúng, ngày thường không dám như thế, chỉ là lão thần hiếm khi được vào kinh một lần, cũng không có gì hiếm có mang đến cho Hoàng Thượng. Nghĩ đến chỉ có cá vược vằn nhà mình nuôi là thứ lúc trước Hoàng Thượng ngài thích ăn nhất, bởi vậy mới mang vào kinh, dùng than để tăng nhiệt độ bảo đảm tươi sống. Chỉ hy vọng Hoàng Thượng thích ăn.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Tâm ý của cữu cữu, trẫm vô cùng cảm kích.”

Thừa Ân Bá nói: “Nói đến cá này, trên đường thần gặp được hai vị thiếu công tử của thương đội Chu gia, nhìn thấy con cá này còn chuyên môn đến năn nỉ, muốn ra giá cao để mua. Lão thần nghĩ đến Hoàng Thượng rời Giang Nam nhiều năm như vậy chưa được ăn lại nên vẫn không nỡ bán.”

Cơ Băng Nguyên lại cười nói: “Thương đội Chu gia? Chính là Chu thị đất Tấn có thông gia với Tấn vương kia?”

Thừa Ân Bá cười nói: “Đúng vậy, nghe nói Chu thị đất Tấn giàu có nhất nhì thiên hạ, quả nhiên là thế. Hai vị công tử kia còn trẻ mà cử chỉ lại hữu lễ, đối nhân xử thế cực kỳ hào phóng. Tuy xuất thân thương nhân, nhưng ta thấy một vài gia đình vương hầu còn không nuôi ra được khí chất kia đâu.”

Cơ Băng Nguyên gật đầu: “Khánh Dương quận vương được sinh ra ở Chu thị đất Tấn, tính cách cũng thông minh lanh lợi, trầm ổn lão luyện.”

Thừa Ân Bá nói: “Hoàng Thượng nói vậy thì chắc chắn là tốt rồi. Tiểu thiếu gia kia ở phòng bên cạnh ta trong dịch trạm, lúc ấy nửa đêm ta đau dạ dày, nghĩ đến dịch trạm đêm lạnh phiền phức nên cũng không gọi người. Không ngờ vị tiểu thiếu gia kia nghe được, tới đút thuốc đút nước trấn an, còn châm cứu cho ta. Trong lòng ta vô cùng yêu thích, còn nghĩ sau khi vào kinh phải tìm Khánh Dương quận vương hỏi thăm tên tuổi của vị tiểu thiếu gia này, đến lúc đó cũng tiện cảm ơn.”

Ông ta nhìn áo lông chồn Hoàng Thượng mặc trên người, cười nói: “Tiểu thiếu gia kia còn cầm áo lông chồn của hắn đến đắp cho ta, nhìn có vẻ vô cùng đắt đỏ, hắn lại không thèm để ý lấy ra tặng người. Tuổi còn nhỏ mà đã biết cẩn thận quan tâm, phần hào hùng nghĩa khí này cũng rất hiếm có, đúng là phong thái phi phàm. Áo lông chồn kia vẫn còn ở chỗ ta, đang nghĩ sau khi tìm hiểu xong sẽ trả lại cho hắn một cái khác.”

Cơ Băng Nguyên hơi nhếch khóe môi lên: “Tiểu thiếu gia tốt bụng như thế, trẫm cũng nên thưởng mới được.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv