Sáng sớm hôm sau, Vân Trinh liền chui ra khỏi chăn đến võ đài rèn luyện thân thể. Lúc Cơ Băng Nguyên mặc triều phục muốn lên triều, thấy Vân Trinh đang vác đá tạ đứng lên ngồi xuống, đôi chân dài gập xuống để lộ ra đường cong mông eo căng chặt.
Cơ Băng Nguyên mỉm cười nhớ tới sự vui vẻ đêm qua, liền dứt khoát đứng ở bên cạnh xem một hồi. Thấy Vân Trinh thở ra khí trắng, đứng lên ngồi xuống chín mươi cái lại cầm cung tới luyện lực cánh tay.
Trời đông giá rét, Cơ Băng Nguyên không ngờ hắn lại chăm chỉ như thế. Y có chút đau lòng, nhưng vẫn đi đến bên cạnh hắn chỉ dạy hắn mấy lần. Vân Trinh lại luôn không nhịn được mà nhìn về phía cánh trái của y.
Cơ Băng Nguyên thấy hắn vẫn luôn nhìn mình thì cười nói: “Cứ nhìn trẫm làm gì? Không tập trung.”
Vân Trinh nói: “Hình như chưa từng thấy Hoàng Thượng bắn tên bao giờ.”
Cơ Băng Nguyên xoa nhẹ tóc hắn: “Nói mò cái gì, khi còn bé toàn là trẫm dạy ngươi cung ngựa, quên rồi sao?” Nói xong liền cầm một cây cung đến, cài tên lên kéo căng rồi bắn ra một mũi dễ dàng trúng ngay hồng tâm.
Khuôn mặt Vân Trinh giãn ra, vỗ tay: “Hoàng Thượng giỏi quá!”
Cơ Băng Nguyên mỉm cười nhìn hắn một cái, lại ném cung cho thị vệ đứng một bên: “Trẫm đi vào triều, ngươi luyện một chút nữa thôi, trưa nay muốn ăn cái gì thì cứ dặn bọn họ.”
Vân Trinh nói: “Tây Ninh Hầu nghe nói ta về kinh, hôm qua đã gửi thiệp mời nói cho dù thế nào cũng phải đến cảm ơn. Nghe nói còn mời được cả lão An vương, không đi không tốt lắm. Đêm nay ta không về cung nữa, ta về Hầu phủ nghỉ một đêm.”
Cơ Băng Nguyên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu cười nói: “Ông ta phái người canh giữ trước phủ ngươi sao? Thấy ngươi một lần liền bắt ngươi. La Tùng Hạc kia đã được tiến sĩ nhị giáp, trẫm nể mặt Tây Ninh Hầu cho hắn ta giữ chức Hàn Lâm Viện trong kinh. Tây Ninh Hầu đã bắt đầu bàn chuyện cưới xin với nhà hắn ta rồi, đúng là ông ta cũng nên cảm ơn ngươi cho tốt.”
Vân Trinh nói nhỏ: “Chỉ là, lão An vương… Ta rất sợ ông ấy.”
Cơ Băng Nguyên cười sờ lên mái tóc ẩm ướt mồ hôi của hắn: “Sợ cái gì, ông ấy là một trưởng bối hiền hòa, ngươi cứ coi như trưởng bối nhà mình mà hiếu kính là được. Tây Ninh hầu rất thân với lão An vương, chắc là sợ ngươi không đến nên mới mời lão An vương ra mặt.”
Vân Trinh nói: “Đã tặng rất nhiều quà rồi mầ…”
Cơ Băng Nguyên nói: “Mấy ngày này không chỉ có mỗi Tây Ninh Hầu đi, người trong kinh vừa qua được một kiếp được thả về nhà, nhà nào mà không tặng quà cho ngươi đâu? Chỉ sợ chỗ ở của ngươi đã bị thiệp mời lấp kín, chính vì trẫm lo lắng ngươi không chịu nổi nên mới đuổi ngươi ra ngoài huấn luyện mùa đông, tất cả cứ để Chương Diễm làm là được. Chờ ba tháng sau trở lại cũng đã đỡ bớt đi rồi. Ai biết ngươi lại trộm trở về, quả nhiên liền bị Tây Ninh Hầu bắt tại trận đúng không?”
Vân Trinh ngây người: “Hóa ra Hoàng Thượng phái ta đi huấn luyện mùa đông là có ý này.”
Cơ Băng Nguyên buồn cười: “Không thì sao? Ngươi cho rằng trẫm nỡ chắc?”
Vân Trinh đỏ mặt: “Sao Hoàng Thượng không nói rõ với ta, ta cũng không phải người không hiểu đạo lý.”
Cơ Băng Nguyên trêu tức: “Chẳng lẽ trẫm nói rõ ràng, ngươi có thể nhịn được không trở lại ư?”
Vân Trinh suy nghĩ một chút, hai tai nóng lên. Cơ Băng Nguyên nhéo nhéo vành tai của hắn, tâm trạng rất tốt nói: “Trẫm lên triều đây.” Vân Trinh cười hì hì hành lễ: “Cung tiễn thánh giá.”
Cơ Băng Nguyên lên kiệu đi về hướng Phụng Thiên Điện. Đến khi xuống kiệu, y gọi Mặc Cúc tới dặn dò: “Đi thăm dò xem tại sao Chiêu Tín Hầu lại đột nhiên về kinh, về thế nào.”
Từ sau khi Đinh Đại đến cửu biên, Mặc Cúc liền biến thành nội thị theo hầu bên cạnh y, hắn ta vội vàng khoanh tay đáp lời rồi rời đi.
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn ta một cái, đưa tay vén ống tay áo dài lên, hơi lướt qua vết sẹo trên cánh tay trái mình. Cảm xúc ấm áp mềm mại vừa nóng vừa ướt tràn ngập thương tiếc kia dường như vẫn còn đọng lại. Tâm tư thiếu niên luôn luôn trong sáng đến mức có thể nhìn thấy đáy như thế. Cảm giác mình được người khác yêu quý trâm trọng đúng là không tệ.
Y sửa sang lại ống tay áo, tiến vào Phụng Thiên Điện, nội thị đang trực kêu lên thật dài: “Hoàng Thượng giá lâm!”
Đám đại thần hô to vạn tuế.
Bên kia Vân Trinh lại ra hỏi cung, trước tiên đến Đại Lý Tự điểm danh, xử lý một chút công văn còn lưu trữ, lại lật xem tiến độ mấy vụ án gần đây, hỏi thăm vài vị Thôi quan. Sau khi thấy tất cả đều như thường, mà cũng đã đến buổi trưa, hắn liền đứng lên về Hầu phủ.
Lúc đi ra phố nhìn thấy tấm biển Cửu Châm Đường, hắn lại không nhịn được đi vào.
Bên trong Cửu Châm Đường ngay ngắn chỉnh tề. Các bệnh nhân được dược đồng dẫn tới dẫn đi, đại phu ngồi trước bàn hành nghề hoặc ở bên trong xem bệnh, thi châm, lấy thuốc. Bên ngoài còn có rất nhiều nước trà miễn phí, lại bán rất nhiều thuốc men.
Rất nhiều người.
Có y đồng chạy tới cười hỏi hắn: “Xin hỏi công tử đến khám bệnh hay là bốc thuốc?”
Vân Trinh nói: “Ta tìm Quân cốc chủ của các ngươi…”
Y đồng khẽ giật mình, lại vẫn tươi cười hỏi: “Xin hỏi tục danh của công tử? Để chúng ta đi vào thông báo một tiếng, nhưng chưa chắc cốc chủ đã có thể gặp ngài, bây giờ hắn đang khám cho bệnh nhân.”
Vân Trinh nói: “Ta họ Vân, Vân Trinh. Ngươi cứ nói với Quân đại phu là ta không có việc gì, chỉ ghé thăm xem bây giờ các ngươi thế nào thôi. Hắn ta cứ chữa bệnh của hắn ta đi, ta không quấy rầy nữa.”
Y đồng kia lại vô cùng mừng rỡ nói: “Hóa ra là Vân hầu gia, Quân cốc chủ của chúng ta đã nói bao giờ Hầu gia đến thì cứ mời vào. Cốc chủ đang ở bên trong khám bệnh, mời ngài vào.”
Vân Trinh liền theo kia y đồng kia đến một phòng bệnh gần đó, nhìn thấy Quân Duật Bạch đang bắt mạch cho một ông lão. Mi dài khẽ buông, khuôn mặt tập trung lạnh như băng, bất động một lúc lâu. Vân Trinh cũng không quấy rầy hắn ta, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên nhìn hắn ta bắt mạch hồi lâu mới đổi một bên khác, lại bắt mạch một lúc nữa mới nói: “Tốt lên rất nhiều rồi, nhưng gần đây lại có uống rượu, ta nói qua nếu còn uống rượu thì không cần đến khám nữa mà.”
Ông lão kia xấu hổ nói: “Quân đại phu… Xin lỗi, là nhà ta có thêm một đứa cháu. Hôm đó vui quá, lại thấy bây giờ đã khỏe hơn nhiều rồi, nghĩ chắc không có việc gì đâu. Cho nên liền uống một chén nhỏ, thật sự chỉ có một chén nhỏ thôi.”
Quân Duật Bạch không nói gì, chỉ hơi vươn tay: “Đưa vị lão trượng này ra ngoài, lần này khám bệnh phí miễn, về sau không được nhận vào nữa.”
Ông lão kia vô cùng sụp đổ: “Quân đại phu! Ngài đã chữa bệnh cho ta lâu như vậy rồi, y quán khác đều không chữa được, đại phu! Lần sau ta không dám nữa, chắc chắn sẽ không dám uống rượu nữa! Xin ngài hãy cho ta thêm một cơ hội.”
Quân Duật Bạch không nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt. Đột nhiên có hai hộ vệ đi từ bên cạnh đến, không nói hai lời trực tiếp mời ông lão kia ra ngoài.
Quân Duật Bạch giương mắt nhìn thấy hắn, vẻ lạnh lùng trước đó đột nhiên hòa tan, ý cười nhiễm đầy đôi mắt: “Sao hôm nay Vân hầu gia lại rảnh rỗi đến đây vậy? Là không thoải mái chỗ nào sao? Để ta châm cho ngươi một lát nhé?”
Vân Trinh nhanh chóng từ chối: “Không có! Cả người ta rất dễ chịu! Không có chỗ nào không khỏe! Chỉ là hôm nọ ta mới đến thành Tân Hải huấn luyện mùa đông, hôm nay rảnh rỗi mới nhớ tới không biết chỗ các ngươi làm ăn thế nào rồi, có tên côn đồ mù mắt nào tới quấy rầy hay không?”
Quân Duật Bạch cười nói: “Có tấm biển Hoàng Thượng tự mình viết, lại có Hầu gia phân phó Đại Lý Tự, cấm quân trông nom, làm gì còn có ai không có mắt như thế?” Hắn ta quay đầu gọi đồng tử dâng trà.
Vân Trinh thở dài một hơi, cầm chén trà lên ngoan ngoãn uống, lại tìm được chủ đề: “Bệnh nhân kia uống rượu thì không chữa được sao?”
Quân Duật Bạch nói: “Không phải uống rượu là không chữa được, mà không tuân theo lời dặn của y sĩ mới không chữa được. Có đôi phương thuốc cũng không chữa được, đổi đại phu khác càng không chữa được.”
Vân Trinh có chút chột dạ, liền cầm chén trà lên uống ừng ực. Quân Duật Bạch cười nói: “Quy củ ở chỗ ta hơi nhiều, chỉ là lâu rồi ta không gặp được mấy người không nghe theo lời dặn. Anh hùng chỉ sợ bệnh đến, bệnh tới như núi sập, đa số mọi người đều rất ngoan ngoãn.”
Vân Trinh căn bản không dám nhìn hắn ta, chuyển mắt đi: “Vậy lúc trước Hoàng Thượng cũng rất nghe ngươi nói sao?”
Quân Duật Bạch nói: “Nghe, y là chủ soái, nếu y đầu têu không nghe lời y sĩ thì sao ta còn chữa được cho những binh sĩ khác nữa?”
Vân Trinh xoay chén trà trong tay: “Ta nghe Chương tiên sinh nói lúc trước Quân tiên sinh và Hoàng Thượng ý hợp tâm đầu, cùng ra cùng vào, cực kỳ hợp ý.”
Quân Duật Bạch nói: “Cũng tàm tạm thôi, thật ra bởi vì chúng ta là cùng một loại người.”
Vân Trinh hiếu kỳ nói: “Người nào?”
Quân Duật Bạch nhìn hắn một cái, lại cười nói: “Chuyện mình để ý thì nhất định phải làm theo ý mình.”
Vân Trinh càng mờ mịt.
Quân Duật Bạch nhìn hắn như vậy thì chỉ muốn cười: “Đầu tiên là về cái nhỏ, ví dụ như đồ đạc phải đặt ở nơi mà mình muốn, người bên ngoài không được chạm vào. Hay ví dụ như cấp dưới phải nghe lời mình, nếu làm trái sẽ bị đuổi đi. Còn về cái lớn, ví dụ như bệnh nhân nhất định phải làm theo lời mình nói. Hay như phương bắc chắc chắn phải bị thu phục, kẻ địch nhất định phải đánh bại. Nếu làm không được thì sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Cho dù như thế nào, dù có phải dùng trăm phương ngàn kế thì nhất định cũng phải làm chuyện đó theo ý mình. Một ngày chưa làm xong thì sẽ không có cách nào yên tâm.”
Vân Trinh trợn mắt há hốc mồm: “Không phải là mệt lắm sao?”
Quân Duật Bạch nhẹ nhàng cười: “Nếu ngươi chú ý một chút sẽ biết, trước kia Hoàng Thượng từng mặc đồ màu sáng, về sau chỉ cần làm bẩn một tí là y sẽ khó mà bình tĩnh nổi, sẽ không chịu mặc tiếp nữa. Nhưng trên chiến trường nào có đồ để thay, về sau y liền đổi sang đồ màu sẫm hết.”
Vân Trinh: …
Hình như đúng thế thật.
Quân Duật Bạch nói: “Trong phạm vi xung quanh y, mùi trên người ai khó ngửi một chút là y hận không thể lập tức đuổi người đó đi.”
“Lúc ăn cá nhất định phải ăn một mặt trước rồi mới ăn mặt còn lại. Ai mà lật lại sớm thì chắc chắn y sẽ không động vào đĩa cá kia nữa.”
“Ăn quýt nhất định phải lột hết xơ ra mới ăn.”
“Lú pha trà, mỗi một lá trà đều phải hoàn chỉnh.”
“Lúc viết chữ, nếu tờ giấy kia dính một giọt mực, y tuyệt đối sẽ không dùng lại tờ giấy đó nữa.”
Vân Trinh nghẹn họng nhìn Quân Duật Bạch trân trối. Quân Duật Bạch gật đầu cười nói: “Bây giờ y đã đứng đầu thiên hạ, sống an nhàn sung sướиɠ, cái gì cũng có người phục vụ, người bên ngoài sẽ không phát hiện ra những tật xấu này của y. Lúc trước y ở trong quân đội, đa số thời gian đều phải cùng ăn cùng ngủ với chúng ta, lúc đó mới thấy rất rõ. Cho dù xưa nay y đều không nói, cũng chưa từng nổi giận, nhưng người đến gần y đều sẽ dần dần phát hiện ra tính tình này của y, sau đó bất tri bất giác lẩn tránh mất.”
“Thuở nhỏ ta ở trong cốc, ai nấy cũng nói tính tình ta kỳ quái. Về sau ra ngoài mới phát hiện trên đời này còn có người giống ta, cảm thấy rất lạ lẫm, bởi vậy mới có quan hệ không tồi.”
Vân Trinh bỗng nhiên bật cười ha ha ha. Hắn nhớ lại những lúc ở chung với Hoàng Thượng, phát hiện hình như Quân Duật Bạch nói đúng! Hắn nhớ ra: “Có phải cái chặn giấy nhất định phải đặt ở bên tay trái, nếu không ở nơi đó thì y sẽ nhìn chằm chằm vào cái chặn giấy kia không.”
Có lần Định Tương trưởng công chúa nghị sự với Hoàng Thượng, hắn ở một bên cầm lấy cái chặn giấy hình con hổ chơi, sau đó cứ nhìn thấy thi thoảng Hoàng Thượng lại liếc hắn một cái, thi thoảng lại liếc hắn một cái.
Lúc ấy hắn không hiểu, về sau vẫn là Đinh gia gia cầm một quả cầu thủy tinh đến đổi với hắn rồi đặt lại trên mặt bàn.
Sau đó về nhà Định Tương trưởng công chúa dạy hắn không được động vào đồ trên bàn của Hoàng Thượng, hắn mới nhớ rất rõ.
Quân Duật Bạch vỗ tay cười to: “Không sai, lúc hành quân một binh sĩ bên cạnh y bị lệch chùm lông đỏ trên mũ binh. Ta thấy y cứ nhìn chằm chằm vào binh sĩ kia, làm hắn ta bị dọa đến mức cứng ngắc cả người, căn bản không biết vì sao hôm đó Thái tử cứ nhìn mình không thuận mắt.”
Vân Trinh cười ầm ĩ, một hồi lâu sau hắn mới lau khóe mắt nói với Quân Duật Bạch: “Vậy tại sao lúc ấy ngươi lại về cốc mà không ở lại kinh thành.”
Quân Duật Bạch nói: “Lúc ấy trong cốc có trưởng bối bị bệnh nặng, cần ta trở về làm chủ. Huống hồ tâm ta thuộc y đạo, không đóng cửa dốc lòng nghiên cứu thì sao có thể có đại thành?”
Vân Trinh ngạc nhiên, nhìn sắc mặt hắn ta đứng đắn, đột nhiên có chút nửa tin nửa ngờ: “Vậy bây giờ ngươi đã thành công chưa?”
Quân Duật Bạch nghiêm mặt nói: “Hoàng Thượng bị bệnh nguy hiểm, y liên quan đến vận mệnh của cả thiên hạ, đương nhiên ta không thể ngồi xem, cho nên mới đến.”
Vân Trinh gật đầu tán thưởng: “Đúng là như thế, có Quân thần y tọa trấn, ta cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều.”
Quân Duật Bạch mỉm cười nhìn hắn: “Ta thấy ngươi đường xá mệt mỏi, thận khí không đủ. Vừa vặn bây giờ ta có chút thời gian, không bằng để ta châm cho ngươi một chút?”
Vân Trinh sợ hãi nói: “Không cần, đa tạ Quân thần y. Ta thấy ngươi đang bận, mà đêm nay ta còn phải tham gia một bữa tiệc nữa, cáo từ trước.”
Quân Duật Bạch thấy hắn chạy mất dép thì lắc đầu bật cười.