Tàu điện tới rồi, đám đông túm tụm bước lên. Lúc Mạc Đồng lên xe bị người ta đẩy tới đẩy lui, y phải nắm quai đeo balo của Lý Thư Hàng để đứng vững. Đây là trạm trung chuyển nên đông khách lắm, cả hai không còn chỗ ngồi.
Mạc Đồng đang đứng sát rạt sau lưng Lý Thư Hàng thì bị cậu nhường chỗ để bước lên trước. Mạc Đồng đứng ngay trước cửa, Lý Thư Hàng đứng đằng sau, nắm tay trên lan can cửa tạo cho y một không gian trống xung quanh.
Không còn bị ai chen lấn nữa nên Mạc Đồng dựa hẳn người vào cửa, y ngẩng đầu nhìn Lý Thư Hàng. Cún con hẵng còn đang ngái ngủ, đôi mắt hai mí sưng húp thành mắt híp, người cũng kém tỉnh táo hẳn, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
"Chị đi đâu thế ạ?" Lý Thư Hàng cúi đầu nhìn y, cất giọng hỏi còn vương âm mũi.
Hôm nay chị đẹp không trang điểm, chỉ để mặt mộc và mang đôi kính gọng bạc mà thôi. Trông hơi dữ.
Ban đầu Mạc Đồng định đến công ty thảo luận với người đại diện một số chuyện liên quan đến việc chụp ảnh. Nhưng giờ chuyến tàu y đi ngược hẳn với đường đến công ty, giờ có xuống chỗ nào cũng chẳng quan trọng. Thôi đã đi theo người ta đến đây thì đi cho trót vậy.
Thế là y hỏi Lý Thư Hàng: "Hôm nay cậu đi đâu đấy?"
Lý Thư Hàng dụi mắt: "Em đi phỏng vấn, xong rồi đi tìm nhà trọ."
Mạc Đồng gật đầu đáp: "Được."
Đến lúc xuống tàu Lý Thư Hàng mới hiểu chữ "được" của Mạc Đồng mang ý nghĩa gì. Y đi theo cậu đến chỗ phỏng vấn, ghé một tiệm nước dưới lầu rồi bảo: "Tôi ngồi đây đợi, cậu đi đi."
"Dạ? Vâng... Vâng ạ." Lý Thư Hàng cũng ù ù cạc cạc, trong phút chốc cậu còn tưởng mình đã bảo Mạc Đồng đến phỏng vấn cùng mình. Cậu vội cất bước, sợ đối phương ngồi chờ mình lâu.
Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ, công ty bảo cậu về nhà đợi thông báo, trực giác cho Lý Thư Hàng biết kết quả lần này sẽ tốt thôi. Cậu nhanh chóng chạy xuống lầu tìm chị đẹp.
Mạc Đồng đang đứng hút thuốc ngoài cửa, tay cầm ly nước giải khát lạnh. Thấy Lý Thư Hàng chạy tới, y dập điếu thuốc. Y không hỏi Lý Thư Hàng phỏng vấn ra sao, chỉ đưa ly nước cho cậu. Thấy Lý Thư Hàng nóng nực, y phẩy tay quạt mát cho cậu dù cũng chẳng có tác dụng gì mấy.
Lý Thư Hàng vén tóc mái lên để lộ vầng trán khiến cậu trông không ngoan hiền như mọi khi, gương mặt bất giác trở nên sắc sảo và lạnh lùng hơn. Mạc Đồng ngạc nhiên trong thoáng chốc.
Hai người đi xem phòng ở một khu dân cư khá cũ, không có thang máy. Cũng may điều kiện vật chất không quá tệ, giá thuê cũng rẻ, Lý Thư Hàng thích lắm. Cậu ở chung với một bạn nam nữa nhưng người đó chưa chuyển đến.
Chuyến tàu về chẳng có mấy người, Lý Thư Hàng ngồi bên cạnh Mạc Đồng, hai tay ôm balo, đầu gục gà gục gặc. Lúc giật mình tỉnh giấc, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh. Mạc Đồng không ngủ, y đang nhìn tàu điện ngầm chui ra khỏi mặt đất, bầu trời tươi đẹp biết bao.
Hai người rời khỏi ga tàu điện ngầm lúc chạng vạng, hoàng hôn đang đổ hồng cả bầu trời, ngập đầy trong đôi mắt người đi đường. Thế nhưng trừ Lý Thư Hàng ra ai nấy đều đang bận rộn cúi đầu di chuyển trong ga tàu, chẳng rỗi mà thưởng thức cảnh đẹp.
Trông thấy hoàng hôn như thế, Lý Thư Hàng trưng ra dáng vẻ chẳng khác gì em chó cỏ chưa trải sự đời: "Đẹp quá đi mất." Hoàng hôn phản chiếu sắc dịu dàng trên đôi mắt cậu.
Mạc Đồng đứng cùng Lý Thư Hàng trên bậc thang ở lối ra vào trạm, tìm một chỗ không gây cản đường rồi đứng ngắm. Dòng người vội vàng lướt qua, chỉ có hai người bọn họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lý Thư Hàng lén nhìn góc nghiêng của Mạc Đồng. Tàn dư của ráng chiều phủ một tầng sáng lên người y, mái tóc dài cũng trở nên bồng bềnh óng ả.
Thật kì lạ, xung quanh vẫn tấp nập ồn ào nhưng người bên cạnh cậu vẫn yên lặng như thế, lòng cậu cũng theo đó mà lắng lại. Công việc, nhà trọ, chuyển phòng, mấy thứ ấy cậu cứ tạm thời bỏ qua một bên để tận hưởng vài phút ít ỏi này.
Xa xa là những tòa nhà cao tầng, trên đường là từng dòng xe cộ kẹt cứng. Vài mét vuông đất trống tại đây bỗng thành vật sở hữu của Lý Thư Hàng trong thoáng chốc, mối quan hệ giữa cậu và người bên cạnh cũng trở nên khắng khít hơn.
Ngắm hoàng hôn một lúc thì trời cũng sập tối, hai người lại chuẩn bị ai về nhà nấy. Lý Thư Hàng cố ý đi chậm lại, cậu bước tới gần một cô gái đang chờ xe buýt rồi nhờ vả: "Chào bạn, bạn có thể giúp mình chụp một tấm ảnh chung không?"
Cô gái nhiệt tình đáp: "Được chứ, người chụp chung với cậu đang đứng đâu?"
Lý Thư Hàng chỉ bóng lưng của Mạc Đồng. Y không đeo túi xách, chân đi giày thể thao, tay đeo một chuỗi hạt màu đen – chính là người ăn mặc tùy hứng nhất ở đằng kia: "Là chị ấy đó, bạn chụp cho mình một tấm chung với chị và bầu trời được không?"
"Chỉ chụp bóng lưng của chị ấy thôi hả?" Cô gái nhận điện thoại, trêu chọc Lý Thư Hàng.
"Ừa, bóng lưng thôi là được rồi." Lý Thư Hàng đứng phía trước Mạc Đồng, lưng thẳng băng, đôi mắt khẽ cong. Đúng lúc này cô gái chụp hình bỗng gọi to một tiếng: "Chị gì ơi!"
Cả hai người trong khung ảnh đều quay đầu lại. Mạc Đồng đang thèm thuốc, y ngậm điếu thuốc trên môi nhưng không châm lửa. Thấy Lý Thư Hàng chưa đi đến bên cạnh mình nên quay đầu lại nhìn, khoảnh khắc ấy được cô gái kia bắt được và chụp lại.
Bóng hồng trong ảnh chỉ thấy được mỗi góc nghiêng, y đeo mắt kính màu bạc, trên môi là điếu thuốc chưa bắt lửa. Cậu chàng bên cạnh mặc sơ mi trắng, vai đeo balo. Phía sau hai người là ráng chiều nhuộm hồng. Truyện Bách Hợp
Mạc Đồng vẫy tay ra hiệu đang đợi cậu, Lý Thư Hàng vội nhận lại điện thoại. Cô gái kia thầm thì cổ vũ "Cố lên", cậu giơ tay làm biểu tượng ok đáp lại.
Đôi bên lại cùng nhau sóng bước.
"Đêm nay ăn gì?" Mạc Đồng ngáp dài, uể oải hỏi.
"Em mời chị ăn đồ nướng nhé, chị thích không?" Lý Thư Hàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết chị đẹp thích ăn gì, nhưng cậu nghĩ đồ nướng và rượu bia là thứ mà ai cũng thích.
Mạc Đồng lắc đầu: "Không thèm."
"Thế đồ xào ạ?"
"Không thích."
"Hay hamburger?"
"Không ưng."
"Nhà em ở gần đây nè, hay là em nấu đồ cho chị ăn nha?" Lý Thư Hàng dè dặt đề nghị.