Nàng nghe xong liền gật đầu xúc động hỏi: “Thiên Bình, sao anh lại chịu yêu “con bệnh” như em vậy? Em sẽ là gánh nặng của anh.”
Dương Thiên Bình liền xoa xoa hai má ửng hồng mịn màng của nàng nhẹ giọng nói: “Không cho em nói như vậy. Minh Minh của anh là tốt nhất, hoàn mĩ nhất. Chỉ cần được ở bên em, anh đã mãn nguyện.”
...
Lại một ly rượu nóng rát, chát ngắt trút vào cổ họng. Lưu Viễn mong muốn bản thân say mèm rồi ngất lịm đi cho bớt nỗi khổ tương tư nhưng càng uống thì ông lại càng tỉnh ra. Ở vào cái tuổi “ngoại tứ tuần” như ông, có sóng gió nào chưa gặp, có chuyện gì chưa nhìn thông? Ở tuổi này nếu còn nhắc đến chữ yêu và đau khổ vì tình thì đến bản thân ông còn thấy buồn cười chứ nói gì người khác. Nhưng biết làm sao được, ông cũng có trái tim. Trái tim này luôn hướng về một người mà mãi không sao chạm đến được. Ai có thể cấm trái tim già nua này của ông yêu? Ai có thể cấm ông không thể tương tư Minh Minh của ông? Ai? Ai có quyền bắt ông xa người phụ nữ mà ông ngày đêm thương nhớ?
Nghĩ đoạn, Lưu Viễn lại lẩm bẩm: “Người đàn bà không hoàn chỉnh sao?”. Rồi tự bản thân ông lại cười khẩy, lắc đầu rồi thêm một ly rượu nữa.
“Minh Minh, em là người hoàn mĩ nhất mà anh gặp trong cuộc đời này.” - Nghĩ đến đây, ông lại xót xa nở nụ cười chát ngắt.
Chẳng mấy chốc, chai rượu trên bàn đã cạn. Đầy vơi trong lòng càng chất chứa nhiều hơn. Lưu Viễn nóc tiếp một chai nữa nhưng vẫn không khiến ông sáng ra mà ngược lại còn khiến ông tăm tối nhiều hơn. Sầu thương càng nặng hơn.
Cùng lúc đó, con gái ông Lưu Uyển Linh cũng đang ở một góc khác trên con tàu Nebula sang trọng để mượn rượu giải sầu. Chỉ tiếc, càng uống lại càng sầu và bản thân lại càng thê thảm hơn.
Rượu không khiến tâm tình con người vui lên nhưng lại có một tác dụng rất hiệu quả đó là khiến người ta đánh mất tự chủ cơ bản của lý trí. Lưu Viễn sau khi uống xong hai chai rượu mạnh thì bước đi bắt đầu loạng choạng, ánh mắt cũng lúc mờ lúc tỏ. Bản thân ông không hiểu làm cách nào mà mình lại có thể đẩy ngã hai vệ sĩ to khỏe đang canh trước cửa phòng của bà Minh để dũng cảm đập cửa làm ồn trước cửa phòng của bà.
Tiếng đập cửa điên loạn cùng tiếng kêu gào thảm thiết: “Minh Minh, mở cửa ra. Tôi là chồng của em đó... Ực... Em có biết hay không?... Tôi mới chính là chồng của em...”
“Minh Minh... tại sao em không cho tôi vào? Có phải em đang ngủ cùng người khác hay không?... Ợ... Em dám cấm sừng tôi hả?... Ợ...”
Bà Minh bị tiếng gõ cửa ầm ĩ bên ngoài làm cho đinh tai nhức óc, bà nhíu mày, thở dài mở cửa phòng ra thì đã thấy Lưu Viễn bị hai vệ sĩ giữ chặt hai cánh tay. Gương mặt điển trai của ông lúc này đỏ au vì tác dụng của rượu. Quần áo xộc xệch, chân đông đá chân tây, mắt lúc nhắm lúc hé, còn miệng thì làu bàu những câu vô nghĩa. Bà Minh nhìn Lưu Viễn trong bộ dạng này thì có đến chín phần không nỡ. Bà ra hiệu cho hai vệ sĩ buông tay ông ra. Đôi tay ông vừa được giải thoát thì liền nhào đến ôm chầm lấy bà Minh. Sóng mũi cao ngất bắt đầu lướt từ đầu vai bà cho đến cổ rồi lại từ cổ trở ngược về đầu vai. Hương thơm hoa hồng thanh khiết từ trên người bà nhè nhẹ thoảng ra khiến Lưu Viễn ngây ngất. Ông nhắm mắt tận hưởng rồi khóe miệng khẽ nhếch môi cười. Chẳng mấy chốc mùi rượu nồng nặc trên người ông lan sang người bà u ám. Đầu mày của bà Minh càng đan lại chặt hơn, lắc đầu nhìn Lưu Viễn. Ông lại thuận thế buông ra vài câu nói ngắt quãng lè nhè của người say: “Cuối cùng cũng... đã gặp... được em. Minh Minh... tôi ngày nhớ... đêm mong... em. Tại sao... em lại... cắm... sừng tôi.”
Bà Minh nghe tiếng được tiếng mất thì vô cùng khó chịu. Bà đưa tay cương quyết đẩy ông ra, nghiêm giọng nói: “Lưu Tổng, ông mau đi về phòng của ông, đừng ở đây làm om lên nữa. Người ta cười vào mặt ông bây giờ.”
Lưu Viễn nghe xong không biết hiểu được mấy phần mà liền cười lớn, ngón tay chỉ ngược vào mặt mình, lè nhè nói: “Cười sao?”, “ Cười tôi chuyện gì?”, “Cười tôi bị vợ... cho... cắm sừng... còn ngoảnh mặt... không nhận chồng.”, “ Đúng rồi... chính là... như... ợ... thế...”
Nghe đến đây thì bà Minh không nhịn được nữa liền lên giọng mắng lại: “Lưu Viễn, ông đủ rồi đó. Ai là vợ ông? Ông muốn tìm vợ thì cút về Los Angeles cho tôi. Đừng lè nhè ở đây.”
Nói xong bà Minh liền dứt khoát quay đi vì bà không chấp kẻ say càng không muốn đôi co cùng “kẻ phản bội”. Nhưng ngay khi bà vừa quay đi thì bàn tay rắn chắc của Lưu Viễn đã giữ cánh tay bà lại. Hắn lại lè nhè nhưng giọng gay gắt hơn: “Em muốn đi đâu? Có phải hắn đang chờ em không?”
Bà Minh mắt tròn mắt dẹp nhìn người đàn ông uống rượu say mất hết lí trí trước mặt liền thấy buồn cười tự hỏi: “Không biết tên điên này đang lấy cái quyền gì?”
Đoạn, bà lại gắt: “Dương Thiên Bình, ba mươi năm trước ông là thằng ngốc, ba mươi năm sau tôi còn biết thêm ông là thằng điên. Ông lấy quyền gì hỏi tôi đang ở cùng ai? Ai đang chờ tôi hay tôi chờ ai thì liên quan gì đến ông?”