Con tàu vẫn băng băng chuẩn bị qua khỏi khu vực hồ Huron và đang đi vào đoạn rẽ hẹp để đến hồ thánh Clair ảo diệu bậc nhất Thế Giới. Trong góc khuất hẹp của quán bar Galaxy trên tàu Nebula, một người đàn ông trung niên ăn mặc thanh lịch có dáng người cao ráo đang ngồi uống rượu sầu. Từng ly lại từng ly, ông uống như không biết say. Cảm giác say do rượu dần dà đã chai sạn, chỉ còn cảm giác đau ở tim mà thôi. Người ta thường nói: “mượn rượu giải sầu” nhưng khi biết được sầu không thể giải, nghịch cảnh không thể thay đổi thì bao nhiêu rượu sẽ vơi được sầu? Câu trả lời vẫn là không có rượu nào có thể vơi được nỗi đau tận xương tủy suốt hai mươi mấy năm qua, dù rượu có làm cho các tế bào tê liệt thì trái tim của người đàn ông vẫn từng hồi nhói đau. Ông biết người phụ nữ kiêu ngạo như Minh Minh sẽ không bao giờ chịu chấp nhận con riêng của ông chứ đừng nói là gia đình riêng của ông. Dù ông có ly hôn với Fancy thì sao? Minh Minh cũng sẽ không nhìn ông lấy một cái chứ đừng nói niệm tình cũ mà nghe ông giải bày. Còn quay lại ư? Chuyện không thể nào!
Nghĩ đến đây, Lưu Viễn đau lòng lắm. Tim thót lại, muốn khóc không thể khóc, muốn nghĩ không thể nghĩ, muốn buồn cũng không có tư cách để buồn. Chẳng biết trách ai, chỉ có thể trách số phận trêu người.
Ông nhắm mắt, ngửa cổ nóc rượu. Tiếng nhạc trong quán bar Galaxy vẫn dồn dập nhưng không lọt được vào tai ông. Bên tai ông chỉ có giọng nói của Minh Minh.
“Á...Thiên Bình, chậm chút...em không chịu nổi.”
“Minh Minh... tim em thế nào rồi, có khó chịu không? Có cần uống thuốc không?” Dương Thiên Bình lo lắng hỏi. Sau đó hắn nhanh chóng đi ra khỏi người nàng.
Nhiều khi nàng cứ nghĩ vì sao hắn lại chịu thương một “con bệnh” như nàng? Nếu hắn nói nàng yêu một kẻ nghèo như hắn là thiệt thòi của nàng thì nàng lại nghĩ hắn yêu phải một “con bệnh” như nàng chính là thiệt thòi của hắn. Tiền bạc có thể từ từ kiếm nhưng căn bệnh bẩm sinh này của nàng thì không biết phải làm khổ hắn bao nhiêu đây.
“Thiên Bình, anh tiếp tục đi. ” Hoàng Kim Minh đưa hai mắt ngây dại nhìn hắn. Nhưng Dương Thiên Bình đã lắc đầu nói: “Không được, sức khỏe của em quan trọng hơn.”
Sau đó hắn quay ra một góc giường “tự xử”. Hoàng Kim Minh nhìn thấy mà tự ái trong lòng. Nàng quay mặt vào tường không thèm nhìn hắn nữa. Cho đến khi hắn quay lại ôm nàng hỏi: “Minh Minh, em ngủ rồi sao?”
Nhưng hắn lại nhìn thấy vai nàng rung lên, hắn để ý một chút thì nghe tiếng nấc, hình như là nàng đang khóc. Hắn liền sợ xanh mặt nói: “Minh Minh, em không sao chứ?”
Nàng không trả lời chỉ lắc đầu. Hắn liền nói: “Anh đã làm gì sai, em cứ đánh anh, mắng anh chứ xin em đừng khóc.”
Nhưng nàng vẫn rưng rức ôm mặt khóc. Dương Thiên Bình không hiểu chuyện gì, tay chân lúng túng rung rung. Trái tim hắn đau đớn như ai bóp nghẹt khi thấy nước mắt nàng từng dòng từng dòng chảy xuống tay mình.
Hắn liền không chịu nổi kéo nàng vào lòng vuốt ve: “Minh Minh đừng khóc nữa. Khóc nhiều em sẽ bị mệt. Có chuyện gì mau nói với anh.”
“Thiên Bình, có phải em không phải là người đàn bà hoàn chỉnh không?” - Nàng nũng nịu trong lòng hắn nói tiếng được tiếng mất.
Dương Thiên Bình nhíu mày khó hiểu hỏi lại: “Minh Minh, em nói gì vậy?”
“Em không thể thỏa mãn anh. Anh sẽ nhanh chóng chán em. Chi bằng chúng ta chia tay luôn đi. Anh không cần chịu đựng em nữa.” - Hoàng Kim Minh cao ngạo chưa bao giờ thấy tự ti về bản thân mình như vậy.
Dương Thiên Bình cốc nhẹ vào trán nàng nói: “Minh Minh, em nói linh tinh cái gì vậy? Ai nói em không thỏa mãn được anh. Anh rất thích thậm chí nghiện quan hệ với em. Anh không dám tưởng tượng cuộc đời này của anh còn có thể có lạc thú nào hơn việc được ở bên em. Anh không cho em có suy nghĩ tự ti ngốc nghếch đó.”
“Anh nói có thật không?” - Hoàng Kim Minh ngẩng mặt lên, lí nhí hỏi lại. Lúc này trong mắt Thiên Bình, nàng như một con mèo nhỏ đáng yêu.
Dương Thiên Bình liền mỉm cười nói ngay: “Thật! Em là tuyệt nhất. Anh vô cùng hài lòng. Được chưa tiểu thư mít ướt?”.
Hoàng Kim Minh lại băn khoăn: “Vậy sao anh lại kết thúc sớm như vậy?”
Dương Thiên Bình liền nói: “Thứ nhất là hôm nay em vừa phát bệnh, thứ hai là anh lo em mang thai.”
Hoàng Kim Minh tròn mắt nói: “Em vẫn uống thuốc mà.”
Dương Thiên Bình lắc đầu giải thích: “Thuốc tránh thai chỉ mới đưa vào sử dụng thhời gian vài chục năm, không chắc an toàn. Anh không muốn sức khoẻ em bị tổn hại. Hơn nữa, em có bệnh tim, không hỏi bác sĩ mà tự ý uống thuốc như vậy rất là nguy hiểm. Sau này đừng dùng nữa.”
Hoàng Kim Minh ấp úng nói: “Nhưng em không dám đi hỏi bác sĩ, lỡ ba em biết được.”
Dương Thiên Bình ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Anh biết, anh biết, cho nên anh không muốn để em tiếp tục dùng nữa. Sau này anh sẽ cẩn thận kiềm chế hoặc dùng cách bảo vệ khác. Được không?!”
Hoàng Kim Minh liền vui vẻ trở lại ngẩng mặt lên nhìn tên ngốc đang ôm mình, rồi cười thút thít thì ra hắn cũng không quá ngốc như nàng nghĩ.
“Minh Minh, hứa với anh, sau này đừng khóc nữa được không. Anh không chịu nổi khi thấy em khóc. Anh đau lòng lắm!”