Hoàng Gia Khiêm quay sang hỏi Tinh Vân: “Em làm sao mà lại có quan hệ với người phục vụ đó vậy?”
“Cũng chỉ tình cờ thôi, em gặp anh ta trên tàu.” - Tinh Vân thành thật trả lời.
“Thân phận của em bây giờ không nên tiếp xúc với quá nhiều người, không phải anh muốn em cao ngạo mà là lo em gặp nguy hiểm.” - Hoàng Gia Khiêm lo lắng căn dặn Tinh Vân.
Lâm Thiên Vũ đi cạnh cũng bồi thêm vô: “Không phải là bọn anh cao ngạo nhưng đây là nguyên tắc mà từ nhỏ người lớn đều dạy. Với thân phận của chúng ta nếu chỉ bị bắt cóc tống tiền cũng coi như là may mắn.”
Tinh Vân nghe xong hơi ớn lạnh, đưa mắt nhìn hai người một trái một phải đi bên cạnh cô.
“Có thể em không biết, để bảo vệ con tàu này cũng như các khách mời trên tàu, ông đã phái tám chiến hạm ở khoảng cách an toàn xung quanh con tàu. Chưa kể hệ thống an ninh chặt chẽ trên tàu. Nếu không phải địa vị của ông ngoại lớn thì nhiều nhân vật quan trọng sẽ không đến đây đâu. Cho nên chúng ta cần cẩn trọng bảo đảm an toàn cho tất cả khách mời. Chỉ một chút sơ suất thôi, nhiều khi có thể thay đổi cả đại cục. Mà em là nhân vật quan trọng số một trên tàu. Chỉ cần em hô lên một tiếng, sẽ có rất nhiều người đến bảo vệ em.” - Hoàng Gia Khiêm giảng giải.
Bây giờ thì Tinh Vân đã hiểu vì sao Đoàn Nam Phong toàn phải dùng kế bịt miệng túm cô áp vào tường, thì ra là hắn sợ cô la lên sẽ lớn chuyện. “Lại nhớ đến hắn nữa rồi. Tinh Vân à Tinh Vân, đến khi nào mới cho hắn ra khỏi đầu được đây?” - Tinh Vân bất giác than thầm trong lòng.
“Chưa hết, trong phòng của em có gắn thiết bị cực kỳ tinh nhạy, nếu có chất nổ, vũ khí hay thứ gì nguy hiểm thì trước khi em bước vào thì cả phòng sẽ kêu lên để cảnh báo cho em.” - Hoàng Gia Khiêm kiên nhẫn giảng giải.
“Vậy trong phòng em có máy quay giám sát không?” - Tinh Vân sợ hãi chuyện hôm trước của cô và Đoàn Nam Phong bị ghi lại nên liền lo lắng hỏi.
Hoàng Gia Khiêm cười nói: “Không có. Bởi vì bảo đảm tính riêng tư cho em nên anh không đặt thiết bị đó trong phòng em. Nhưng anh đã cho lắp đặt hệ thống cảm biến âm thanh. Chỉ cần em hét lên quá tần số thông thường, thiết bị báo động khẩn của cả con tàu sẽ bị kêu lên. Cho nên, nếu có ai động vào em, hãy la lên, mọi người sẽ đến cứu em.”
Tinh Vân gật gù rồi cùng Hoàng Gia Khiêm và Lâm Thiên Vũ tiến về phòng họp kín. Trước khi bước vào Hoàng Gia Khiêm nói thêm: “Lưu Viễn, ông ấy cũng có mặt trên tàu.”
Tinh Vân ngẩng lên nhìn Hoàng Gia Khiêm, hai mắt mở to nghi hoặc. Hoàng Gia Khiêm điềm tĩnh nói: “Sáng nay ông ấy cùng Lưu Uyển Linh đã báo cho trực thăng của chúng ta ra đảo Mackinac đón. Với tư cách là gia quyến của Đoàn Nam Phong, họ có vé mời lên tàu. Anh nghĩ tối qua ông ấy nhìn thấy em và mẹ nuôi trên chương trình trực tiếp. Cho nên sáng nay tức tốc đến đây.” - Hoàng Gia Khiêm điềm tĩnh giải thích.
Lâm Thiên Vũ lúc này mới nói: “Không cần lo lắng, ông ta không dám làm gì em đâu.”
“Em không phải sợ, em chỉ không muốn gặp ông ấy.” - Tinh Vân nhớ lại lần gặp mặt Lưu Viễn với bà Fancy vào hai năm trước khiến trong lòng cô đầy bài xích với hai bậc song thân của Lưu Uyển Linh. Mặc dù trong lòng biết rõ Lưu Viễn là ba mình nhưng với Tinh Vân mà nói quan hệ này chỉ là về mặt danh phận, còn thực tế cô vốn không có ba. Nghĩ đến đây lòng cô như chùn xuống, có cái gì đó chan chát trong lòng.
Hoàng Gia Khiêm nhìn ra được cảm xúc trong lòng cô thay đổi liền vỗ vai Tinh Vân động viên: “Ông ấy đang nói chuyện với mẹ nuôi, anh nghĩ là vì chuyện của em. Mẹ nuôi là người thông minh, bà sẽ biết cách ứng phó. Em đừng quá lo lắng.”
Tinh Vân vỗ trán chán nản nói: “Cuối cùng cũng phải đối mặt rồi.”
Lâm Thiên Vũ bồi thêm: “Con dâu xấu lắm cũng phải gặp mẹ chồng. Huống hồ ông ta lại là ba ruột của em.”
“Thiên Vũ, tôi không muốn chấp nhận sự thật này. Ông ấy tuy là cha ruột của tôi nhưng ông ấy rõ ràng là đã bỏ rơi mẹ con tôi. Bây giờ ông ấy cũng đã có gia đình riêng. Chưa kể lần trước vợ chồng ông ấy đến văn phòng The News sỉ nhục tôi, hôm nay lại thêm con gái ông ta kiếm chuyện gây sự với tôi nữa. Tôi làm sao có thể làm người nhà với bọn họ đây?” - Tinh Vân nhăn mặt, buồn bã nói.
“Tinh Vân ngoan nào, không cần sợ. Em bây giờ là chủ tịch tập đoàn Hoàng Thiên, có quyền uy rất cao. Em không thích sẽ không ai ép em được. Hơn nữa, ông rất thương yêu em, cho nên sẽ làm theo ý em.” - Hoàng Gia Khiêm ra sức an ủi cô.
“Anh Khiêm, vấn đề này không phải là vấn đề tiền bạc địa vị ở tập đoàn. Nó là vấn đề gia đình, máu mủ. Em không thể đem tiền ra xoá sạch quan hệ huyết thống được.” - Tinh Vân nói trong tiếng thở dài.
“Mẹ nuôi lần này chịu xuất hiện trên truyền thông chắc cũng đã nắm chắc được tình hình và lo liệu mọi thứ. Em không cần phải lo lắng. Việc bây giờ mà em cần đối mặt là đối phó với Lưu Uyển Linh và nhà họ Đoàn để giành lại con trai. Không phải em rất muốn sống cùng Tinh Nhật hay sao?” - Hoàng Gia Khiêm chỉ tay về hướng cửa phòng họp kín ra nói.
Tinh Vân khẽ gật đầu, hít một hơi dài rồi tiến lại phía phòng họp. Trước khi bước vào, Lâm Thiên Vũ liền thở dài lên tiếng bất mãn: “Có đứa em mất dạy như vậy, không nhận thì hơn.”
“Em không có ý định nhận cô ta mà có lẽ cô ta cũng chưa biết chuyện này. Cho nên tốt nhất không nên đề cập đến.” - Tinh Vân nhún vai nói.
Sau khi ba người họ bước vào phòng thì Đoàn Nam Phong và Vương Minh Kỳ cũng bước vào theo sự hướng dẫn của trợ lý của Hoàng Gia Khiêm. Phục vụ lịch sự mời họ ngồi về một phía. Còn Tinh Vân, Hoàng Gia Khiêm và Lâm Thiên Vũ cũng ngồi về phía đối diện. Sau đó mẹ và bà của Đoàn Nam Phong cũng bước vào. Họ được mời ngồi ở hàng ghế giữa phía trên vị trí thượng tọa. Sau đó tất cả vệ sĩ đều được cho ra ngoài.