“Minh, em uống chút nước cam đi!” - David mỉm cười đẩy ly nước cam về phía bà Minh. Bà Minh mỉm cười đón lấy ly nước nhẹ nhàng hút từng ngụm. Hương vị cam tươi giữa ngày hè nóng bức len vào từng ngóc ngách trong cơ thể khiến bà thấy dễ chịu. David thấy gương mặt bà Minh giãn ra thì bắt đầu hỏi chuyện. Ông nhẹ nhàng lịch sự khơi gợi chuyện: “Nhìn em có vẻ không vui?”
Bà Minh khẽ gật đầu, sau lại lắc đầu. David thấy vậy liền nói: “Có lẽ gặp lại người cũ cho nên có nhiều cảm xúc.”
Bà Minh ngẩng người nhìn người đàn ông da trắng trước mặt, nghĩ thầm: “Sao anh ấy có thể nắm bắt được vấn đề và đoán định chính xác như vậy?”
Như hiểu được ý bà, David liền cười nói: “Em là người phụ nữ kín đáo giống như hầu hết phụ nữ Á Đông cho nên việc em ngồi thẩn người ra như vậy khiến anh đoán được em không vui. Dựa vào tình huống vừa rồi, anh biết là vì người đó. Tay anh ta lúc nắm tay em đã cho anh biết anh ta đã kết hôn. Xâu chuỗi hai chuyện này, anh đoán em là vì người cũ như anh ta mà không vui.”
Bà Minh thở dài, nhẹ nói ra mấy lời tâm sự: “Anh ta đã nói sẽ quay lại đón tôi và Tinh Vân nhưng đã không làm. Tôi đã ở đó đợi, đợi suốt hai mươi ba năm. Thì ra anh ta đã có vợ khác. Anh nói xem tôi có phải rất đáng buồn cười hay không?”
Đôi mắt David khẽ chớp động, hai cánh tay nắm vào nhau tì nhẹ trên bàn lắng nghe bà Minh tâm sự. Sau mới hỏi lại: “Em có hỏi anh ta vì sao không?”
Bà Minh khẽ lắc đầu. David có vẻ khó hiểu vì theo biểu hiện vừa rồi của người đàn ông đó thì không giống với người phụ bạc trốn tránh trách nhiệm. Bà Minh thấy David có vẻ không hiểu liền nói thêm: “Anh ta đã có gia đình, dù lý do gì cũng đã không thay đổi được nữa rồi. Hai mươi năm thanh xuân của tôi cứ như vậy tan nát.”
David nghe xong liền hỏi: “Minh, em còn mong có sự thay đổi trong mối quan hệ với anh ta sao?”
Bà Minh cười nhạt, đáp lời: “Anh ta là người đàn ông duy nhất tôi yêu.”
“Vậy còn anh?” - David buộc miệng hỏi, dù rằng ông vẫn cố cẩn trọng trong giao tiếp với bà để tránh suồng sã nhưng vẫn không ngăn được tình cảm của mình nên bật ra lời thẳng thắn.
Bà Minh ngẩng lên, tránh né ánh mắt ông, bối rối trả lời: “David, chúng ta chỉ là bạn. Tôi chưa từng nghĩ đến việc vượt quá giới hạn này với anh.”
Nhìn thấy đôi mắt David thoáng buồn, bà Minh liền nói: “Tôi thấy mệt, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi.” - Sau đó bà liền đứng lên, rảo bước đi nhanh ra khỏi khu vực nhà hàng. David cũng nhanh chóng đứng lên đuổi theo bà. Lúc hai người bước ra đến phía hành lang có cửa sổ lớn nhìn ra phía hồ Huron thì David bất ngờ nắm tay bà kéo lại. Khi bà Minh quay sang thì đã thấy mặt của mình đập vào khuôn ngực to rộng của người đàn ông cao to này. Bà hơi hoảng liền lùi ra xa, nhăn mặt nói: “David, buông tôi ra, ở đây có rất nhiều người qua lại.”
Nhưng người đàn ông da trắng điển trai này nhất định không bỏ tay bà ra, ông nghiêm túc cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt bà, nói ra từng tiếng kiên quyết: “Minh, tôi thích em. Từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã muốn được ở bên em trong quãng đời còn lại. Tôi đã chờ em hai năm để em nhận ra tình cảm của tôi nhưng em vẫn không đoái hoài đến cảm giác của tôi. Đến nay tôi không thể chờ hơn được nữa. Tôi muốn ở nơi này, nghiêm túc nói cho em biết rằng tôi muốn cưới em. Chúng ta đã không còn trẻ nữa để hẹn hò yêu đương và chờ đợi. Chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ đến nói chuyện với ba của em. Tôi tin con gái em và con trai tôi cũng sẽ tán thành chuyện này...”
David vẫn còn muốn nói gì nữa nhưng bà Minh đã chặn lại: “David, anh năm nay chỉ mới bốn mươi lăm tuổi, với điều kiện của anh thì có thể tìm được rất nhiều cô gái trẻ đẹp, không cần phải vì một bà già đau yếu bệnh tật như tôi mà quyết định vội vàng. Ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của anh.”
David thấy bà Minh lãng tránh quay mặt đi thì liền chắn trước mặt bà, nghiêm nghị nói: “Minh, tôi biết em có bệnh tim. Tôi yêu em và sẽ chăm sóc em cả đời. Trong mắt tôi em rất đẹp, tính tình cũng rất tốt. Tôi thích em. Em thích gì tôi cũng chiều theo em.”
Bà Minh nghe qua như không phải David đang nói mình. “Tính tình của bà rất tốt sao?” - Bà Minh thầm nghĩ: “Trước nay người có thể chịu đựng được tính tiểu thư đành hanh quậy phá của bà chắc chỉ có gã khờ Dương Thiên Bình đó. Nhưng đến ông ấy còn bỏ rơi bà thì làm sao bà có thể tin ai là thật lòng.” - Nghĩ vậy cho nên bà Minh liền đáp lại: “Tôi không cần ai chiều chuộng tôi, tôi cũng không cần ai chăm sóc tôi, tôi đã không còn tin vào những lời “có cánh” như vậy nữa rồi. Anh đừng phí công sức vào tôi có được hay không?”
David nghe lời từ chối của bà Minh thì liền buồn bã nhưng ông vẫn cố gắng thuyết phục bà: “Anh biết là em bị ám ảnh bóng đêm của cuộc tình trước nhưng không phải ai cũng như vậy. Anh đã chọn sống cùng em thì sẽ không bao giờ phản bội hay lừa dối em. Anh sẽ không như người đó, anh sẽ...”
“Á!...” - Khi David tỉnh ra thì đã nhìn thấy người đàn ông châu Á lúc nảy ở phòng tiếp khách. Người đàn ông ấy hai mắt long sòng sọc nhìn ông như muốn ăn tươi nuốt sống ông.
Bà Minh nhìn thấy Lưu Viễn ra tay đánh người thì liền chạy đến chỗ David, ngồi xuống hỏi han ông: “David, anh không sao chứ?”
Người qua lại hiếu kỳ lúc đầu còn e dè kín đáo nhìn họ, giờ đã thêm mấy tiếng xì xào bàn tán. Bà Minh thấy mặt David sưng lên thì thấy áy náy vô cùng, bà liền quay sang trừng mắt nhìn Lưu Viễn như không thể tin được ông lại ra tay đánh người. Trong mắt bà, người đàn ông này tuy cứng nhắc nhưng lại ôn hòa và nhút nhát, bị ức hiếp đến mấy cũng không phản kháng lại chứ nói gì là dám xông đến gây chuyện với người khác. Không hiểu vì sao mà ông lại hành động như vậy? Có lẽ nhiều năm qua ông đã thay đổi, không còn là người xưa cũ của bà nữa rồi. Bà Minh đang mải suy nghĩ thì David lúc này đã đứng dậy phản đòn.
Bà Minh nhìn thấy liền sợ hãi lấy tay che miệng, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn. Rất may, cú đấm của David đã bị vệ sĩ của bà Minh chặn lại nên Lưu Viễn bình an vô sự. Gương mặt lạnh lùng của người vệ sĩ nhìn David rồi quay sang nhìn bà Minh chờ lệnh. Bà Minh khẽ ra hiệu cho người vệ sĩ thả tay của David ra rồi cũng đứng dậy bước về hướng Lưu Viễn, ra lệnh: “Xóa hết hình ảnh và phim trong điện thoại của những người ở đây và đưa ngài David vào phòng y tế của Nebula.”
Nói xong bà liền quay sang David nhẹ giọng nói: “Anh hãy theo trợ lý của tôi để bác sĩ xem qua vết thương. Tôi rất tiếc vì chuyện xảy ra hôm nay.”
Bà Minh nhẹ mỉm cười nhìn David rồi quay đi. David muốn gọi bà lại nhưng một bên má bị sưng to khiến anh không sao mở miệng được. Trong khi vệ sĩ và trợ lý của bà bận làm việc thì Lưu Viễn liền đi theo bà. Từ phía sau ông nắm lấy khuỷu tay bà, gọi lớn: “Minh Minh!”