Nhìn thấy ba đứa con của mình khỏe mạnh lành lặn, ông Nhất Phương mừng rơi nước mắt. Đoàn Nam Phong tiến lại trước tiên, anh cầm tay ông rồi nửa ngồi nửa quỳ trước mặt ông, lễ phép nói: “Ba, ba đỡ bệnh chưa? Chúng con về rồi đây.”
Ông Nhất Phương gật đầu vuốt tóc con rồi ú ớ nói mấy câu rất khó nghe. Bà Dora ở bên cạnh nói đỡ cho ông: “Ông ấy vừa tỉnh lại chừng nửa tháng nay. Bác sĩ nói ông ấy phải tập vật lý trị liệu thường xuyên thì khả năng ngôn ngữ mới trở lại như cũ.”
Đoàn Nam Phong xót xa nhìn ba mình một đời tuấn kiệt nay lại bị bệnh tật dày vò ra nông nỗi này. Anh trầm tư nghĩ ngợi: “Đúng là con người không sao thoát khỏi sinh lão bệnh tử.”
Ông Nhất Phương khó khăn đưa tay về phía Nam Phương và Nam Giao. Hai người họ cũng nửa ngồi nửa quỳ trước chiếc xe lăn của ông rồi khóc.
Đoàn Nam Phương ngậm ngùi nói: “Lỗi là do con. Ba vì con mới ra nông nỗi này.”
Ông Nhất Phương lắc đầu nói ra mấy câu khuyên cô không nên tự trách. Tất cả đều là mệnh.
Đoàn Nam Phương cố gắng nghe hiểu rồi hứa với ông: “Con nhất định sẽ mời bác sĩ giỏi để chữa trị cho ba. Con sẽ cùng ba đi tập vật lý trị liệu đêể ba sớm ngà`y đi đứng và nói chuyện lại bình thường.”
Amy nhìn thấy ba mình như vậy thì cũng ngã vào lòng ông mà khóc. Bàn tay cô cầm chặt tay ông rồi nói trong tiếng nấc: “Con đã mang được chị quay về rồi đây ba ơi. Con nhớ ba lắm!”
Ông Nhất Phương gật đầu vuốt tóc hai đứa con gái của mình rồi ra hiệu để bà Dora đưa ông vào bên trong nhà. Bà Dora thấy vậy liền nói: “Vào trong ăn cơm đi các con.”
Bà nhìn Dorothy rồi khẽ cầm bàn tay cô, cố gắng để những giọt nước mắt không rơi xuống. Amy cũng nói ngay cho bà an tâm: Mẹ, con không sao, da của con vẫn tốt.”
Bà Dora có rất nhiều điều muốn nói với Dorothy nhưng trong nhất thời không biết phải nói từ đâu cho nên chỉ cố gượng cười gật đầu đưa con gái vào nhà. Tinh Nhật cũng theo ba chạy lại chỗ ông nội rồi tíu tít nói ra rất nhiều điều.
Đoàn lão phu nhân lúc này cũng được phụ tá dìu xuống xe và dìu bà bước vào nhà. Vừa nhìn thấy bà, quản gia liền cung kính nói: “Thưa bà, cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi. Có tất cả hai mươi món gồm những món cậu chủ, cô hai và cô ba thích ăn.”
Đoàn lão phu nhân liền hỏi thêm: “Có đùi vịt cho Tinh Nhật và chè bưởi cho cháu dâu hay không?”
Quản gia cung kính đáp: “Thưa có nhưng chắc đầu bếp không nấu ngon bằng mợ Tinh Vân.”
Tinh Vân nghe xong liền giật mình, cô không biết vì sao bà nội của Nam Phong lại biết được món ruột của mình. Cô liền đưa mắt nhìn Đoàn Nam Phong. Gương mặt phớ lớ của anh đã cho Tinh Vân câu trả lời chính xác rồi.
“Được lắm Nam Phong, chờ xem tối nay em làm gì anh.” - Tinh Vân dùng mắt bắn sang cho Đoàn Nam Phong một tin nhắn khiêu chiến.
Đoàn Nam Phong nháy mắt nhếch môi cười tỏ vẻ bản thân anh đang rất muốn thách đấu với cô nên càng khiến Tinh Vân tức điên. Hai người trao đổi tín hiệu bằng mắt với nhau một lúc thì liền bị Đoàn Nam Phương và Lâm Cát Vũ phát hiện ra. Họ nhạy lại động tác của hai người rồi cùng nhau phá lên cười. Đoàn Nam Phong và Tinh Vân bị trêu chọc tuy ngượng nhưng cũng cười theo. Tiếng cười sum vầy của anh chị em con cháu ngày cuối năm thật đắt giá biết bao.
Sau bữa cơm tối, ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi sau chuyến bay dài. Amy nằm trên chiếc giường sang trọng nghĩ ngợi về tình huống ngày hôm nay ở sân bay. Lúc cô định nói thật cho bà nội biết mình không phải là Dorothy thì lại đúng lúc Nam Phương xen vào. Điều này chỉ là trùng hợp thôi sao?
Nghĩ ngợi một lúc liền không chịu nổi cho nên cô bước xuống giường chạy nhanh qua phòng của Đoàn Nam Phương. Tiếng gõ cửa phòng làm Lâm Cát Vũ phải nhanh buông Nam Phương ra.