Sáng hôm sau, Tinh Vân và Amy chưa mở mắt dậy thì bà Doja đã đứng bên ngoài gõ cửa phòng. Tinh Vân bị đánh thức liền vươn vai dụi mắt bước ra mở cửa. Bà Doja vừa nhìn thấy cô liền nở nụ cười rất tươi, nhẹ giọng cung kính nói: “Chào buổi sáng thưa bà!”
Tinh Vân che miệng lí nhí chào lại: “Chào buổi sáng dì Doja.”
Bà Doja mỉm cười bắt đầu câu chuyện: “Sáng nay nắng đẹp, chủ nhân muốn cùng phu nhân ra ngoài chụp ảnh cưới để có hình đặt ở sảnh vào hôn lễ ngày mai. Thợ trang điểm và làm tóc đã được đưa đến đây để giúp người.”
Tinh Vân nghe xong thì liền giật mình hỏi lại: “Chụp ảnh cưới sao?”
Bà Doja mỉm cười nói: “Dạ phải.”
Tinh Vân lại lầm bẩm hỏi: “Ngày mai đã phải kết hôn rồi sao?”
Bà Doja nghe được nhưng không trả lời mà chỉ mỉm cười.
Một tiếng sau đó, Tinh Vân xinh đẹp mặc váy cưới trắng được thêu bằng sợi vàng lấp lánh bước ra khỏi phòng. Sau khi cùng Oda dùng bữa sáng thì cô được đưa lên một chiếc xe hơi cao cấp để ra khỏi tòa thành.
Đi cùng họ ngoại trừ thợ chụp ảnh, phụ tá chụp ảnh, thợ trang điểm, vệ sĩ, bà Doja thì còn có cả Amy cũng được cho theo. Đoàn xe băng băng về phía ốc đảo của sa mạc mà theo Oda nói thì nơi này rất đẹp thích hợp để lưu lại khoảnh khắc lứa đôi.
Tinh Vân không nói gì mà chỉ nghĩ thầm: “Dù sao thì chụp hình lần thứ mười một đương nhiên phải có kinh nghiệm đầy mình rồi. Có khen khung cảnh đẹp thích hợp chụp ảnh cưới thì cũng là dư thừa.”
Tinh Vân nghĩ đến đây thì lòng lại chán nản. Cô đưa mắt nhìn ra sa mạc Sahara rộng lớn phủ một màu vàng óng không có lấy một bóng người. Cảnh vật một màu buồn chán đến mức nhìn mỏi mắt cũng không có gì khác hơn.
Tinh Vân không nhìn ra cửa sổ nữa mà quay vào trong nhắm mắt định thần. Chiếc xe đi được một đoạn qua sa mạc thì đến phía bìa rừng gần biên giới Ai Cập. Lúc này đã không còn cát vàng nữa mà thay vào đó là rất nhiều người dân đang bồng bế dắt díu nhau đi sơ tán. Nam phụ lão ấu, kẻ đi kẻ dìu xếp thành một hàng dài trên đường khiến chiếc xe phải đi chậm lại và chuyển hướng.
Lúc chiếc xe vừa vội rẽ sang một hướng khác thì Tinh Vân bị giật người lại cho nên cô liền mở mắt ra. Lọt vào tầm mắt cô lúc này là hình ảnh một đứa trẻ mới sinh đang khóc róng lên vì đói. Âm thanh tiếng khóc không thể lọt vào chiếc xe hạng sang của Oda nhưng nhìn qua biểu cảm của hai mẹ con họ thì Tinh Vân đoán biết được người mẹ cũng đang thiếu sữa cho con.
Hình ảnh bà mẹ đang cố nhỏ từng giọt nước cuối cùng trong bình nước cho đứa bé uống khiến Tinh Vân không sao chịu nổi. Cô lắc đầu che mặt quay đi.
Oda thấy vậy liền nói: “Phía Tripoli có bạo động cho nên những vùng lân cận khác cũng thừa cơ nổi dậy làm cho dân tị nạn ngày một đông.”
Nói đến đây, hắn liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tinh Vân trấn an: “Em đừng lo, tình hình sẽ sớm tốt trở lại thôi.”
Chiếc xe rẽ hướng đang bon bon về khu ốc đảo xinh đẹp thì Tinh Vân liền lên tiếng: “Dừng xe lại đi.”
Tài xế nghe không hiểu cho nên vẫn không dừng xe. Tinh Vân liền kêu lớn: “Dừng lại.”
Tài xế giật mình đạp thắng dừng xe lại khiến cho mấy xe khác phía sau cũng theo đó dừng lại. Oda quay sang nhìn cô, cố giữ vẻ n hòa, khẽ hỏi: “Em bị say xe sao?”
Tinh Vân không thèm trả lời hắn, liền cầm lấy chai nước rồi mở cửa xe chạy trở về con đường đất nơi có hai mẹ con nhà nọ mà cô vừa nhìn thấy. Oda thấy vậy cũng liền đuổi theo cô. Hắn vừa đi vừa hét lớn: “Tinh Vân, em muốn làm gì? Mau lên xe đi. Nguy hiểm lắm!”
Những người khác ở trong đoàn thấy vậy cũng liền xuống xe để chạy theo Tinh Vân và Oda. Tinh Vân tiến về chỗ của hai mẹ con nhà nọ và đưa cho họ một chai nước đầy. Người mẹ da đen rối rít nói lời cám ơn cô nhưng cô không hiểu.
Cô chỉ mỉm cười rồi quay đi. Sự việc có lẽ sẽ chỉ dừng lại ở đó nếu như một trong số dân tị nạn kia không nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương xanh sáng chói trên tay cô và nảy sinh lòng tham nhào đến tấn công Tinh Vân để hòng cướp đi chiếc nhẫn quý.