Nói đến đây bà Minh liền không cầm được nước mắt. Tình huống xấu nhất bà cũng đã nghĩ đến để chuẩn bị tâm lý nhưng chuẩn bị tâm lý rồi thì sao? Sẽ không đau đớn ư?
Lúc này, Uyển Linh cũng đã đến biết thự nhà họ Phan. Cô kéo theo hành lý và mang theo ba con thỏ của mình đến giao cho ông Cao Hiển Minh.
Sau khi cúi đầu chào mọi ngươi thì cô liền quay sang ông Minh nhẹ giọng nói: “Ba, con sắp phải đi xa, không biết bao giờ sẽ về. Chỉ mong trong thời gian con đi vắng thì ba giúp con chăm sóc mấy con thỏ. Con đi rồi con sợ nó sẽ bị đói. Nhất là lúc này khi thỏ mẹ vừa mới sinh thỏ con thì cần nhiều dinh dưỡng hơn bình thường. Cho nên con xin ba giúp con cho tụi nó ăn ngày ba bữa và uống nước sạch. Mùa đông rất lạnh, ba nhớ lấy thêm rơm khô ủ ấm cho nó. Phân thỏ rất hôi cho nên ngày nào ba cũng phải nhớ đi đổ phân cho nó để tránh cho thỏ con khó chịu.”
Ông Cao Hiển Minh nghe xong thì đầu đầy vạch đen không biết đây có phải là Uyển Linh con mình hay không? Ông nuôi Lưu Uyển Linh từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy cô chăm sóc ông tận tình như chăm mấy con thỏ này. Hóa ra, con của ông cũng đã học được cách chăm sóc rồi.
Sau khi nói xong một tràng dặn dò các thứ ăn uống sinh hoạt tiểu tiện của thỏ thì Lưu Uyển Linh mới an tâm nói lời tạm biệt ông: “Con biết con rất bất hiếu. Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì con cũng không nghe lời ba. Nếu như chuyến này con có thể quay về thì chuyện gì con cũng nghe theo ba.”
Ông Minh nghe xong mà lòng như thắt lại. Đứa con gái ruột hiện không biết tình hình thế nào, giờ lại thêm đứa con gái nuôi nói lời trăng trối thì sao ông có thể chịu nổi. Ông đặt chiếc lồng thỏ xuống đất rồi quay mặt đi để tránh cho bản thân mình ứa nước mắt trước mặt mọi người.
Nói lời tạm biệt với ông xong, cô lại quay sang bà Minh rồi cúi đầu nói: “Dì Minh, con... con đi đây. Dì ở lại giữ gìn sức khỏe.”
Lưu Uyển Linh vừa nói xong thì bà Minh liền không nghĩ gì nữa mà ôm chầm cô vào lòng: “Uyển Linh, con nhất định phải quay trở về. Dì và ba đợi con quay về đón Giáng Sinh và năm mới như năm ngoái. Con có nhớ chưa?”
Lưu Uyển Linh nghe xong thì hai mắt đỏ hoe, cô khẽ gật đầu nói trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Dạ... con... nhớ rồi.”
Sau khi chia tay mọi người, hai người phụ nữ trẻ chậm rãi bước lên xe. Con đường dài hun hút không biết sẽ đi đâu về đâu. Hành lý đáng giá nhất của họ lúc này chỉ là trái tim dành cho người đàn ông mình yêu thương.
“Ưng Túc, anh nhất định không sao.”
“Lâm Thanh, chờ em.”
Bảo Vy và Uyển Linh vừa lên máy bay thì đúng lúc Ưng Túc mượn được máy tính của Đoàn Nam Phong gọi về nhà để nhìn mặt An Khê. Lúc này anh mới biết Bảo Vy đã mua vé máy bay đi Ai Cập để tìm anh.
Ưng Túc nghe xong liền rụng rời tay chân. Bảo Vy của anh xưa nay có chuyện gì không dám làm?
Nghĩ đến đây anh chỉ có thể lắc đầu tắt máy tính rồi quay sang nói với Đoàn Nam Phong: “Bảo Vy và Lưu Uyển Linh đang trên đường đến đây. Có lẽ họ còn đến trước cả Lâm Thanh nữa.”
Đoàn Nam Phong nghe xong cũng há hốc mồm nói: “Lần trước lúc Tinh Vân đến đây tìm tôi thì tôi đã lo lắng lắm rồi. Lần này Bảo Vy đến tìm cậu thì không biết còn có chuyện gi xảy ra nữa.”
Ưng Túc lắc đầu nói: “Cũng may cô ấy không mang An Khê và Tinh Nhật đi cùng, nếu không thì tôi không biết phải xoay sở cách nào nữa.”
Nói xong, Ưng Túc liền đứng lên quay về phòng mình. Trước khi đi anh còn nói: “Tôi phải canh giờ đi đón vợ. Các cậu bàn kế hoạch tác chiến thì nhớ chừa cái giờ đó ra.”
Đoàn Nam Phong nhướng mày đáp: “Biết rồi. Đằng nào chúng ta cũng phải chờ Lâm Thanh và người của Lập Thế Khang mang vũ khí đến đây mới có thể hành động.”
Ưng Túc gật đầu rồi đóng cửa quay đi để lại Đoan Nam Phong một mình ngồi im lặng trong phòng suy nghĩ. Không phải anh không muốn gọi về nhà để nhìn thấy mặt con mà chỉ sợ khi gọi về thì không biết nên trả lời thế nào với ba mẹ của Tinh Vân.
- ---