Đến lúc này anh không trêu đùa cô nữa mà liền lấy chiếc nhẫn đính viên kim cương xanh lơ sáng chói đẹp đẽ ra, chậm rãi đeo vào tay cô, từ tốn nói: “Chiếc nhẫn này là của mẹ tôi, năm xưa dù nghèo khó đến mức nào bà cũng không bán nó đi. Bởi vì nó là món quà khi kết hôn ba tôi mua tặng bà. Trước lúc mất bà đã đưa nó cho tôi và mong tôi sớm tìm được người mình yêu thương để lập gia đình. Bây giờ tôi nhờ thợ chế tác lại và đính thêm viên kim cương xanh quý giá này lên trên để tặng cho người phụ nữ tôi yêu thương. Đó chính là em.”
Tinh Vân nghe đến đây, toàn thân như chấn động. Cô có cảm giác có cái gì đó rất lạ rất lạ xoẹt qua tim mình. Cô biết không một người phụ nữ bình thường nào mà không bị lây động trước sự tin tưởng và phó thác tình cảm của người đàn ông điển trai giàu có như Oda. Nhưng cô lại chỉ có thể từ chối tình cảm của anh mà thôi.
Bàn tay của Tinh Vân cứng đờ. Nửa muốn rút tay về, nửa lại không dám. Tinh Vân vốn là người trọng danh dự, trọng lời hứa. Cô đã đồng ý kết hôn với anh thì sẽ không nuốt lời. Những chuyện tương lai, cô thật không muốn nghĩ đến nữa.
Oda nhìn bàn tay đẹp đẽ của Tinh Vân đeo chiếc nhẫn sáng chói thì vô cùng hài lòng. Anh nở nụ cười mãn nguyện ôm lấy cô vào lòng, khẽ nói: “Tinh Vân, em có biết khi nghe em đồng ý kết hôn với anh, anh đã vui đến mức nào hay không?”
Tinh Vân im lặng không đáp. Nếu cô không nghe nhầm thì trái tim của Oda hiện đang đập loạn nhịp. Những thanh âm rộn ràng phát ra từ lòng ngực của anh khiến cho Tinh Vân có phần sợ hãi.
“Tinh Vân à Tinh Vân, như vậy khác nào là lừa dối tình cảm của người khác?” - Đầu óc Tinh Vân rối bời nhủ thầm.
Sau một lúc ôm cô vào lòng, Oda mới chậm rãi nhẹ giọng nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai hy vọng bọn họ sẽ hoàn tất việc trang hoàng phòng tân hôn của chúng ta. Lúc đó anh sẽ nói bà Doja mang đồ đạc của em lên đó.”
Tinh Vân nghe xong liền nghĩ đến những ngôi nhà mà Oda cấp phát cho mấy người vợ của hắn. Cô vốn không định ở đây lâu cho nên liền nói: “Ý anh là tôi sẽ có một ngôi nhà riêng giống mấy người vợ của anh sao? Thật sự là không cần bởi vì...”
Tinh Vân chưa biết phải nói thế nào thì Oda liền tiếp lời cô: “Đúng thật là không cần, bởi vì em sẽ sống cùng anh tại ngôi nhà chính này. Anh đã nói, sau này sé không quan hệ với phụ nữ khác cũng không cho ngươi phụ nữ nào vào phòng của chúng ta. Em là duy nhất.”
Mấy chữ cuối, Oda nói rất chậm và cũng rất rõ ràng. Tinh Vân nghe xong liền nghĩ: “Tôi thực sự là duy nhất của ba mẹ tôi. Cũng là duy nhất của Tinh Nhật. Còn là duy nhất của Nam Phong. Giờ anh cũng coi tôi là duy nhất thì tôi phải làm sao?”
Tối hôm đó, Tinh Vân lại có thêm một đêm mất ngủ. Nếu như hắn đối xử tệ bạc với cô thì cô nhất định sẽ cùng Amy nội ứng ngoại hợp cầm dao đả thương hắn. Giờ thì hay rồi, cả kim cương xanh lơ cũng cho không mà chẳng cần một xu nào của cô.
Tinh Vân vừa nghĩ vừa đưa tay nhìn chiếc nhẫn trên tay mình. Lòng cô lại thểu não nghĩ tiếp: “Cả chiếc nhẫn di vật của mẹ người ta cũng mang ra tặng cho mày luôn rồi. Mày còn muốn sao đây?”
“Ôi, tôi điên đầu chết mất thôi!”
Amy nằm ở giường bên cạnh, nghe tiếng Tinh Vân đánh vào đầu thì liền cất tiếng quan tâm: “Chị ơi, chị ổn không?”
Tinh Vân thẩn thờ vô thức lắc đầu khiến cho lòng dạ Amy cũng không yên. Cô nhẹ giọng than thở: “Tên Oda này thật sự rất giàu có. Hắn có rất nhiều mỏ khai thác kim cương trên khắp cả nước. Chưa kể còn lan qua cả mấy vùng lân cận như Ai Cập và thậm chí xuống tận Nam Phi nữa.”
Không cần Amy nói, Tinh Vân cũng có thể hình dung được thế lực hùng mạnh của tên Oda này. Nếu hắn không có nhiều mỏ khai thác kim cương thì sao kim cương xanh lơ quý hiếm này lại có thể nằm trong tay hắn.
Amy lại nói tiếp: “Trước đây, em cứ nghĩ chủ nhân của em đã là vô cùng giàu có rồi. Không ngờ bên ngoài vòm trời còn có một vòm trời khác. Nhân tài chỉ có hơn chứ không hề kém.”
Tinh Vân buồn bã đáp lời cô: “Ở Mĩ thì có thể thế lực của dượng Khang và anh Phong là mạnh mẽ nhưng đến khu này chưa chắc họ có đủ sức để cứu chúng ta ra.”
Amy gật đầu nói: “Sức của một người dù thế nào cũng không thể địch lại cả quốc gia. Anh ấy không thể nào mang quá nhiều người và vũ khí đi xa như vậy được. Chưa qua được Libya để đánh bại Oda thì đã bị hải quan của Ai Cập tóm gọn rồi.”