Tinh Vân nghe xong mấy lời chân tình này thì liền thở dài trong lòng: “Oda, tôi thực sự không muốn làm anh thất vọng nhưng quả thật tôi chưa từng có ý định ở đây lâu dài. Trước sau tôi cũng phải quay về cuộc sống của chính mình. Anh ấy vẫn đang chờ tôi.”
Sau khi nói xong, Oda không thấy Tinh Vân trả lời nên cho rằng cô đã hiểu tâm ý của anh. Đoạn, anh lại quay mặt sang nhìn Tinh Vân nhíu mày thắc mắc hỏi: “Vì sao em có thể nhìn ra tôi đeo kim cương giả trong khi từ đầu đến cuối ánh mắt của em chưa từng chú tâm đặt vào chiếc nhẫn của tôi?”
Tinh Vân nghe xong liền cười cười, thành thật nói: “Gia đình tôi làm nghề buôn châu báu cho nên ông ngoại tôi không chỉ muốn tôi học quản lý kinh doanh mà còn phải biết nhìn các loại đá quý. Tôi tập nhìn, nhìn nhiều rồi thành quen. Cho nên chỉ liếc mắt thì đã biết rồi. ”
Oda nghe xong liền gật gù hỏi lại: “Em biết tôi đeo kim cương giả tại sao lại không nói cho tôi biết?”
Tinh Vân bình thản đáp: “Tôi cũng không để ý lắm chuyện ai đeo cái gì.”
Oda lại mỉm cười nói: “Xét cho cùng vẫn là em vốn không quan tâm đến bề ngoài và vật chất của người khác.”
Tinh Vân nghe câu nhận xét này thì chỉ biết gật đầu xác nhận. Đúng là cô không quan tâm đến những cái bên ngoài của người khác càng không tự nhiên đi vạch trần người ta đeo kim cương giả trong lần gặp đầu tiên ở cương vị chủ tớ như vậy.
Oda nghĩ ngợi một lúc rồi liền mỉm cười cầm tay cô sảng khoái nói: “Thật hay! Không ngờ em lại xuất thân trong gia đình buôn châu báu. Sau này tôi có thể an tâm giao lại việc thẩm định kim cương và chuyện làm ăn cho em quản lý rồi.”
Tinh Vân nghe xong liền lắp bắp hỏi lại: “Tôi... sao?”
Oda mỉm cười kéo cô vào lòng mình, nhẹ giọng nhưng kiên định nói: “Phải! Sau khi chúng ta cưới nhau, anh sẽ giao hết mọi quyền hành và công việc làm ăn cho em quản. Chúng ta sẽ đồng tâm hiệp lực xây dựng gia đình, có được không?”
Tinh Vân nghe xong liền đẩy hắn ra, nghiêm túc nói: “Oda, anh không biết gì về con người của tôi cả. Tôi đã có chồng và có con. Tôi còn ba mẹ và ông bà. Tôi có bạn bè ở Mĩ. Tôi không thể ở đây cùng anh được.”
Oda nghe xong liền mỉm cười bình thản nói: “Anh biết em đã kết hôn. Anh cũng đã từng có vợ nên anh không quan tâm chuyện đó. Em có thể đưa con của em và ba mẹ ông bà đến đây sống. Em muốn làm gì cũng được, anh không có ý kiến. Chỉ cần em đừng từ chối anh là được.”
Tinh Vân nghe xong những lời chân tình của Oda thì lại càng khó xử. Cô không muốn ở lại đây nhưng cũng không muốn làm hắn hụt hẫng.
“Oda, tôi phải làm sao anh mới hiểu đây?” - Tinh Vân tự nhủ thầm trong lòng.
Sau khi nói chuyện xong với Tinh Vân thì Oda vui vẻ bước ra ngoài. Lúc rời đi hắn không quên hôn lên trán cô một cái hôn tạm biệt: “Ngày mai hơi bận rộn nhưng anh sẽ tranh thủ đến thăm em sớm.”
Oda rời đi rồi, Tinh Vân vẫn như pho tượng cứng đờ người ngồi lặng yên trên giường nghĩ ngợi về những lời Oda nói: “Thì ra cái tên này cũng không phải là quá xấu. Chẳng qua chuyện vợ chồng người ta mình chưa hiểu rõ thôi. Bây giờ thì lại còn khiến hắn hiểu lầm và ôm mộng nữa. Tinh Vân à Tinh Vân. Mày làm như vậy thì có phải rất xấu hay không?”
Đêm đó, cô cứ trằn trọc không sao ngủ được. Cô thật lòng không muốn làm tổn thương ai nhưng mà... làm sao cô có thể lấy hắn được? Chưa bao giờ cô muốn bản thân mình có chị em sinh đôi như lúc này để không phụ lòng người đàn ông nhiều vợ mà không có ai thật lòng đối với hắn. Hơn nữa nếu có chị em sinh đôi thì có thể thay cô ở lại đây để cô đi về Mĩ thăm con trai của mình. Tinh Vân nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến nát óc vẫn không có cách nào giải quyết chuyện này êm đẹp.
Amy nằm ở giường bên cạnh mà cũng không sao ngủ ngon. Trước nay cô đều ra sức bảo vệ Lập Thế Khang nhưng chưa bao giờ cô lại mong anh đến cứu cô như lúc này. Tuy hai ngày nữa cô không phải là người bị gả đi nhưng lòng cô nóng còn hơn lửa đốt. Cả đêm trằn trọc nghĩ cách rồi lại gọi tên anh: “Thế Khang, bây giờ anh ở đâu. Mau đến cứu em!”
- --
Chương cuối của bão 7 chương đây cả nhà ạ. Hy vọng mọi người còn thức. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! <3