Tinh Vân nghe xong liền nói: “Tôi thực sự không có làm gì để cho anh phải động lòng. Làm ơn thả tôi đi có được không?”
Oda nghe xong liền nhếch môi cười nói: “Thả em đi sao? Cô ta thả em ra không phải là vì em đâu mà là vì cô ta nhìn ra được trong lòng tôi em khác với chín người phụ nữ kia. Cho nên, cô ta đáng bị đánh.”
Tinh Vân nghe xong lần nữa dùng bộ mặt “không nói nên lời” nhìn Oda. Hắn lại nhìn cô, tiếp tục nói: “Tinh Vân, đó là điểm em thu hút tôi. Chính là lương thiện đến khờ khạo khiến cho tôi cảm thấy muốn giang tay ra ôm ấp em cả đời.”
Tinh Vân chớp chớp mắt hai cái rồi nghĩ thầm: “Hóa ra lý do đàn ông bị thu hút bởi một người phụ nữ chỉ vì lý do đơn giản như vậy sao? Vậy mà mình cứ nghĩ do mình xinh đẹp cơ đấy.”
Như đọc được ý nghĩ của Tinh Vân, Oda liền nói: “Đương nhiên phần nhiều là do em xinh đẹp. Vẻ đẹp bên ngoài bao bọc sự lương thiện bên trong cho nên khiến người khác muốn nhào đến hung hăng mà bắt nạt em để rồi lại được dỗ dành em. Cảm giác đó thật mĩ mãn biết bao.”
Nghe xong những lời trong lòng của Oda, Tinh Vân liền há hốc mồm thầm nghĩ: “Trên đời còn có kiểu người có suy nghĩ biến thái như vậy sao? Vừa muốn bắt nạt lại vừa muốn dỗ dành. Khó hiểu quá!”
Oda đưa mắt nhìn Tinh Vân, mỉm cười nói thêm: “Hơn nữa là em không có lòng tham. Hôm em mang khây thức ăn đến cho tôi, mắt em trước sau chỉ nhìn xuống sàn, chưa từng đặt ánh mắt vào nhẫn kim cương trên tay tôi, càng không dùng ánh mắt để ra ám hiệu ngầm cho tôi. Kiểu phụ nữ giống như em khiến tôi thấy tin tưởng.”
Nghe đến đây, Tinh Vân liền nhớ lại hoàn cảnh lúc đó. Sau một lúc nghĩ ngợi, cô lại nói: “Oda, anh có nhầm không? Chiếc nhẫn kim cương của anh là giả thì tôi nhìn làm chi. Thực chất thì tôi rất thích kim cương đấy.”
Oda nghe Tinh Vân nói xong liền nhíu mày hỏi lại: “Giả sao? Em dám nói tôi đeo đồ giả sao?”
Nói xong, Oda liền đưa bàn tay lên gần mặt để nhìn cho thật kỹ. Ba phần nghi ngờ bảy phần ngờ vực cho đến khi anh lấy trong túi áo ra chiếc bút kim cương dí vào để kiểm tra thì không còn gì nghi ngờ nữa.
Anh lấy tay vỗ mạnh vào trán mình, nghiến răng kêu lên: “Khốn nạn thật! Toàn là nuôi ong tay áo.”
Tinh Vân nghe thấy tiếng than của Oda thì e dè hỏi lại: “Đã có chuyện gì sao?”
Oda lắc đều nói: “Cô ta đã lén đổi chiếc nhẫn trong lúc tôi ngủ khiến tôi đeo kim cương giả mấy hôm rồi mà không biết. Thật quá mất mặt!”
“Cô ta là bà mươi sao?” - Tinh Vân mạnh dạn phỏng đoán.
Oda nghiến răng nói: “Còn ai khác dám làm chuyện động trời như vậy nữa? Thật là tức chết mà.”
Tinh Vân nghe xong thì tinh thần cũng xao động theo: “Xem ra hắn cũng thật đáng thương. Bị người đầu ấp tay gối chơi đểu như vậy thì còn biết tin vào ai nữa.”
Tinh Vân nghĩ đến đây liền đưa tay vỗ vai Oda an ủi: “Anh đừng buồn nữa. Của mất rồi thì thôi coi như một bài học.”
Oda nghe xong lắc đầu nói: “Chiếc nhẫn kim cương thông thường có xá gì. Tôi chỉ tức là mình bị con nhóc đó chơi thảm thôi.”
Tinh Vân nghe xong liền lẩm bẩm: “Đáng đời lắm! Ai bảo con nhóc mà anh cũng không tha. Có ăn có chịu.”
“Tinh Vân, em nói gì đó?” - Lời lẩm bẩm vừa kết thúc thì Tinh Vân nghe giọng Oda ở bên cạnh mình phát ra.
Cô liền ngẩng lên lắc đầu chối đây đẩy: “Không, tôi có nói gì đâu.”
Oda nhìn Tinh Vân rồi mím môi cương quyết nói: “Từ giờ tôi không mở nhà từ thiện nữa. Phụ nữ có trèo lên giường của tôi thì tôi sẽ cho một số tiền rồi đuổi đi. Không cưới sinh gì nữa. Phiền phức.”
Tinh Vân nghe xong thì hai mắt sáng rỡ, nhanh miệng tán đồng nói: “Đúng đó, phụ nữ rất phiền. Tụ lại với nhau thì lại càng phiền. Cho nên, anh tốt nhất đừng kết hôn nữa. Hủy hôn lễ với tôi đi. Tôi sẽ mãi ghi khắc ân này của anh.”
Oda nghe Tinh Vân nói xong liền nhướng đôi mày rậm của mình, chậm rãi nói: “Em đừng vọng tưởng.”
Tinh Vân nghe xong liền thấy bản thân như quả bóng xẹp. Cô rũ vai giương đôi mắt tội nghiệp nhìn hắn. Oda thấy vậy liền nói thêm: “Từ giờ tôi không cưới thêm ai nữa, cũng không ngủ cùng ai ngoài em. Tôi chỉ mong em có thể xem tôi là chồng để chúng ta có được cuộc sống gia đình hạnh phúc mà thôi.”