Trong mắt đứa bé gần bốn tuổi có lẽ trưởng thành la cái gì đó quá xa vời nhưng Tinh Nhật biết khi không có mẹ bên cạnh thì cậu phải nghe lời người lớn bên nhà đó và không được cầm cây chọc vào mông An Khê.
Tinh Nhật nghĩ đến cái dáng bò nhanh thật nhanh của An Khê mỗi khi bị đuổi thì liền bật cười ra tiếng. Khi Tinh Vân thấy lạ hỏi lại thì Tinh Nhật liền nói: “Con biết rồi, trưởng thành là không cầm cây dí vào mông An Khê bắt em ấy bò nữa. Con cũng sẽ không lấy bóng ném ra xa bắt An Khê bò đi nhặt như chó con nữa. Haha... vui quá!”
Tinh Vân nghe xong liền lắc đầu không nói nổi lời nào. Con nít đúng là con nít, vui buồn thoáng qua nhanh như một cơn gió. Giá mà người lớn cũng có thể như vậy, xem mọi phiền não chỉ là cơn gió thì hay biết mấy.
Tinh Vân hôn tạm biệt con trai rồi bước lên xe rời khỏi cổng biệt thự Nebula, đi cùng cô là vài vệ sĩ thân cận và một người trợ lý. Lúc chiếc xe ra đến vành ngoài của biệt thự, trợ lý của Lập Thế Khang liền thông báo cho anh để xin ý kiến.
“Thưa, “thiên kim bạc tỉ” đã rời khỏi Nebula bây giờ chúng ta phải làm sao?” - Người trợ lý nói xong thì hồi hộp chờ đợi mệnh lệnh mới.
Đầu dây bên kia, Lập Thế Khang cũng đang ngồ`i trên xe đi ra sân bay. Anh ngắn gọn phán vài chữ: “Theo dõi cô ta.”
Người trợ lý thấy Lập Thế Khang tắt máy thì cũng cho xe đuổi theo Tinh Vân. Khi đi được một đoạn anh liền nhắn tin cho Lập Thế Khang: “Cô ấy đi về phía sân bay Los Angeles.”
Lập Thế Khang nheo mày nghĩ: “Cô ta đi đâu mà không dùng chuyên cơ ở sân bay tư nhân Nebula mà lại phải đi đến sân bay Los Angeles?”
“Tiếp tục theo dõi.” - Lập Thế Khang nhắn lại vài chữ.
Lúc này thì xe của anh cũng đã dừng lại trước cổng sân bay Los Angeles. Tinh Vân cũng vừa đúng lúc bước vào bên trong. Lập Thế Khang muốn đuổi theo cô nhưng nhìn thấy vệ sĩ đi bên cạnh cô khá nhiều cho nên anh cũng không manh động. Một tốp vệ sĩ khác cũng đi theo phía sau Lập Thế Khang để bảo vệ an toàn cho anh. Cả hai nhóm người lần lượt làm thủ tục lên máy bay như những công dân lương thiện.
Lúc ngồi trong phòng nghỉ của khu vực chờ hạng thương gia của sân bay, Lập Thế Khang từ bên sofa bàn của mình nói vọng qua chỗ của Tinh Vân: “ Hóa ra cô cũng bay đến Ai Cập sao?”
Tinh Vân nhếch môi cười đáp lại: “Tôi bay đến Siwa tìm chồng tôi trước khi có người ra tay bắt cóc tôi mang đi.”
Lập Thế Khang nghe Tinh Vân ám chỉ mình nhưng anh không hề tỏ ra vẻ chột dạ, vẫn thản nhiên đáp lại lời cô như bản thân mình chưa từng làm chuyện xấu: “Kẻ nào gan to tài trời mà dám đụng đến người có chức phận có gia thế như cô vậy? Có phải vì Đoàn Nam Phong chuyên làm chuyện xấu cho nên cô nằm ngủ cũng sợ bị bắt cóc hay không?”
Tinh Vân khẽ nhếch mi cười đáp lại: “Kẻ muốn bắt cóc tôi đương nhiên không phải loại tốt đẹp gì, là loại thích lấy ân báo oán.”
Lập Thế Khang biết Tinh Vân đang muốn ngầm nhắc cho anh chuyện ở đầm cá sấu. Như vậy thì đã sao? Anh cần phải báo ân cô ta à. Lúc đó nếu không có anh dùng thuốc phiện làm mê lũ quái vật đó thì có khi bây giờ cô ta và đám người của Đoàn Nam Phong đã ra bã rồi. Nghĩ đến đây, Lập Thế Khang liền thản nhiên nhấp một ngụm rượu rồi thong thả bước lên máy bay sau lời mời của cô tiếp viên xinh đẹp.
Một tiếp viên khác cũng bước đến chỗ của Tinh Vân đang ngồi, nhẹ giọng cúi đầu mời cô bước lên khoang hạng nhất của máy bay. Tinh Vân mỉm cười ôn hòa rồi xách túi xách bước đi theo cô tiếp viên. Sau khi ổn định chỗ ngồi, chiếc máy bay liền cất cánh băng qua màn đêm của thành phố Los Angeles và tiến về Cairo, thủ đô của Ai Cập. Đến Cairo, hai người họ lại phải chờ lên một chuyến bay khác để đến được Siwa. Hành trình đi lại vất vả không thua gì lúc Lâm Cát Vũ đến tìm Nam Phương. Thậm chí hơn, bởi vì hiện tại Siwa đang gặp bão cho nên chuyến bay liên tục bị hoãn chuyến, thách thức sự kiên nhẫn của cả Tinh Vân và Lập Thế Khang.
- --
Hi các tình yêu, chúng ta sắp đủ 200.000 likes chưa vậy? HIhi... cố cán mốc sớm để lấy bão nhé.
Mỗi chương đủ 200 likes sẽ có chương mới cả nhà nhé. Đưng quên bấm like sau khi đọc xong nha.
Chúc cả nhà đầu tuần may mắn nè.