Ngay khi Dorothy rời khỏi phòng bệnh, bà Dora liền lấy điện thoại gọi ngay cho Lập Thế Khang. Chỉ tiếc anh đang bận họp cho nên không thể nghe điện thoại của bà. Bà Dora liền nhắn gọn một cái tin có nội dung thông báo cho anh: “Nam Phương bị mất tích ở sa mạc, ba của Dorothy phải nhập viện vì bị tai biến. Nam Phong muốn con bé cùng đi đến sa mạc ở châu Phi để tìm Nam Phương. Da con bé không chịu được ánh sáng mạnh, phải làm sao đây?”
Đến khi tan họp, Lập Thế Khang mới mở điện thoại ra xem. Đọc được tin nhắn anh tức tốc gọi cho Dorothy nhưng số điện thoại đã không thể liên lạc được nữa. Anh liền nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Bà Dora vừa nhìn thấy anh thì liền vội vã nói: “Dorothy đã đi cùng Nam Phong rồi. Mẹ phải làm sao đây?”
Lập Thế Khang cầm tay dỗ dành bà: “Mẹ đừng lo, con nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này, đem Dorothy nguyên vẹn trả về cho mẹ.”
Nói đến đây, anh liền nhìn sang ông Nhất Phương đang nằm thở maáy trên giường bệnh rồi nhẹ giọng thăm hỏi: “Tình hình của ba thế nào rồi mẹ?”
Bà Dora lắc đầu ngán ngẩm nói: “Nửa ngày rồi mà ông ấy vẫn chưa tỉnh. Mẹ lo quá đi.”
Lập Thế Khang chậm rãi bước qua chỗ ông, nhẹ nhàng cầm bàn tay của ông lên nắn bóp, rồi dịu giọng nói: “Ba ơi, mau tỉnh lại. Mẹ đang ngồi đợi ba đây.”
Bà Dora thở dài, buồn bã nói: “Dorothy của mẹ đúng là mệnh khổ. Lúc nó mới thay da, nửa bước ra ngoài nắng mẹ cũng không cho. Vừa mới được chạy nhảy ra ngoài thì phải đến sa mạc. Lần này lành ít dữ nhiều rồi.”
Lập Thế Khang nhắm mắt nghĩ ngợi một lúc rồi chậm rãi hỏi lại bà: “Tinh Vân có đi cùng Nam Phong hay không?”
Bà Dora lắc đầu nói: “Không có, Tinh Vân vừa ở đây về. Còn Nam Phong và Dorothy thì đi đến Ai Cập từ trưa rồi.”
Nghe bà Dora nói vậy, Lập Thế Khang liền chào bà rồi đứng lên cầm áo khoát rời đi. Chừng một tiếng sau, anh đã có mặt trước cổng biệt thự Nebula. Đi theo Lập Thế Khang là rất nhiều người. Hàng xe dài ngoằng xếp hàng rọi đền sáng cả khu vườn rộng lớn của biệt thự. Hàng ngô đồng đang độ thay lá trơ trụi cũng bất ngờ được chiếu sáng.
Tinh Vân ở trong nhà, dù còi xe có lớn hơn nữa cô cũng không hay biết nhưng chỉ trong chốc lát bà Maya đã đến báo với cô chuyện này. Tinh Vân vội vã kêu bà Maya bấm nút mở cổng.
Đoàn xe của Lập Thế Khang từng chiếc một nghênh ngang chạy vào bên trong biệt thự. Tinh Vân không e dè gì cả, vẫn mỉm cười điềm tĩnh tay không bước xuống lầu.
Vừa nhìn thấy Lập Thế Khang, cô liền lên tiếng: “Dượng đến chơi sao cần mang theo nhiều người như vậy?”
Lập Thế Khang ngẩng mặt nhìn Tinh Vân, lạnh lùng nói: “Đừng giả vờ với tôi nữa. Chồng của cô dám bắt cóc vợ tôi thì tôi đến đây bắt cô để trao đổi.”
Tinh vân nghe xong liền lắc đầu nói: “Nam Giao là em gái của Nam Phong, hai anh em đi cùng nhau sao gọi là bắt cóc. Dượng đang trầm trọng hóa vấn đề rồi.”
Lập Thế Khang nhếch môi cười khẩy, đáp lại: “Chồng của cô biết thừa bản thân hắn đang làm gì. Nếu có gan động đến tôi thì cũng phải có gan gánh chịu hậu quả.”
Lời vừa dứt, Lập Thế Khang lập tức ra hiệu cho thủ hạ giương súng lên dọa Tinh Vân.
Gương mặt Tinh Vân vẫn bình tĩnh, cô nghiêm giọng hỏi lại: “Dượng muốn làm gì đây?”
Lập Thế Khang nhếch môi cười thong thả trả lời cô: “Thiên kim bạc tỉ, cô đúng là danh bất hư truyền. Gặp nguy cũng không sợ. Súng đã giương lên đến đầu mà vẫn bình thản hỏi lại tôi câu này sao?”
Tinh Vân nhếch môi cười đáp lại: “Đầu năm nay, cá sấu trắng nhảy lên người của dượng rồi mà tôi vẫn có thể vung kiếm chém chết nó đấy thôi.”
Lập Thế Khang đưa tay vỗ vài cái tỏ ý khen đểu Tinh Vân: “Hay lắm, hay lắm! Cô không nhắc thì tôi cũng không nhớ lúc ở đầm cá sấu chính là cô đã cứu tôi. Cho nên, tôi cũng sẽ không làm khó cô. Thay vào đó tôi sẽ bắt thằng nhóc nhà cô làm con tin. Khi nào cô liên lạc được với Đoàn Nam Phong thì hãy nói với hắn giao trả Dorothy cho tôi để maang con trai về.”
Sau khi nghe xong, Tinh Vân liền nghĩ thầm: “Nam Phong nói quả không sai. Lập Thế Khang không phải thiện nam tín nữ gì, ra tay với cả trẻ con. Thật là bỉ ổi không thua gì chồng mình.”
Tinh Vân nghĩ xong liền thở dài thườn thượt trong lòng, cô không biết từ lúc nào mà cô lại dùng toàn những từ xấu để nghĩ về người đàn ông của mình như vậy. Tuy buồn chán nhưng đại địch trước mắt cô không thể không đối phó.
Gương mặt Tinh Vân vẫn không lộ ra chút tia lo lắng nào. Cô điềm tĩnh nháy mắt với bà Maya. Bà Maya lập tức lấy ấn nút bộ đàm cho vệ sĩ ra nhà trên.
Ngay khi vệ sĩ của Nebula mang súng bao vây khắp phòng khách, Tinh vân mới nhếch môi cười, cứng miệng nói với Lập Thế Khang: “Dượng muốn đón cháu trai nhà họ Đoàn về nhà chơi sao? Chưa hỏi qua ý tôi thì xem ra thật không hợp lẽ.”
Lập Thế Khang nhìn quanh một lượt đám vệ sĩ ở Nebula rồi nhếch môi cười khẩy: “Xem ra, Đoàn Nam Phong đã chuẩn bị hết mọi thứ. Được lắm Tinh Vân! Hôm nay coi như cô ở thế thượng phong nhưng đừng nghĩ có thể mãi ở trên cơ của tôi. Hẹn cô ba ngày sau để giao trả Dorothy cho tôi. Nếu không thì hãy tận mắt nhìn tôi san bằng Nebula của các người.”
- --
Hi các tình yêu của Hạc Giấy, cám ơn các bạn đã nhiệt tình ủng hộ mình nha. Hôm nay cuối tuần nên mình hơi lười, chỉ muốn đi ngủ thôi. Cho nên đăng chậm hơn mọi hôm. Mong các bạn thong cảm và đừng buồn Hạc nha.
Yêu các bạn thật nhiều. Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ và ấm áp bên gia đình.