Bà Dora từ đầu đến cuối không nói câu nào, bản thân bà cũng không ngờ ông Nhất Phương vì Dorothy lại có thể mang cổ phần của Đoàn Thị ra làm của hồi môn cho nhà họ Lập.
Sau một lúc nghĩ ngợi, suy tính Lập Thế Khang cũng lên tiếng đáp lại lời ông: “Con hiểu thưa ba. Con sẽ về nói lại với mẹ của con chuyện này. Còn về việc con muốn cưới Dorothy thì chỉ đơn thuần là con yêu em ấy, hoàn toàn không liên quan đến thân phận hay địa vị gì của Dorothy.”
Ông Nhất Phương mỉm cười nói: “Nếu như vậy thì quá tốt. Tôi và mẹ con bé chỉ mong cả đời này cậu sẽ đối tốt với nó và yêu thương nó như những gì cậu nói ngày hôm nay.
Sau khi tiễn Lập Thế Khang ra về, ông Nhất Phương mới nói với Dorothy về hoàn cảnh gia đình hiện tại của họ: “Nếu con đã quyết định kết hôn với một người như cậu Khang thì nhất định con phải có gia thế vững chắc. Mặc dù cậu ấy nói là yêu con và không cần gì nhưng nhà họ Lập cần ngẩng mặt với thiên hạ. Đừng nói là bà mẹ ham mê quyền lực và phong kiến như mẹ của Lập Thế Khang, ngay cả ba cũng sẽ không đồng ý cho con kết hôn với một người không có địa vị. Tuy con từ nhỏ không được bà nội hứa hôn trước cho nhà nào nhưng khi lớn lên cũng phải chọn gia đình cho tương xứng. Giống như anh Phong và chị Phương của con cũng vậy. Hai đứa nó đều được gia đình hứa hôn từ nhỏ với những gia đình giàu có. Mây tầng nào sẽ có gió tầng đó. Nguyên tắc này con phải hiểu trước khi bước chân về nhà họ Đoàn hay đi làm dâu nhà họ Lập.”
Dorothy nghe xong liền cụp mắt xuống, chốc chốc cô lại đưa mắt lén nhìn thái độ của mẹ mình. Bà Dora vốn không muốn vướng vào sự phức tạp của nhà họ Đoàn cho nên nhìn thấy Dorothy không vui bà cũng lên tiếng: “Nhất Phương, chúng ta có thể bàn lại chuyện này không? Em và con thật sự không thích hợp để đến nhà anh lúc này.”
“Không được.” - Ông Nhất Phương nói ngay.
“Hiện tại Catherine đã qua đời, về mặt tình lý anh là người tự do và có thể kết hôn với em. Nếu đã như vậy thì sao em và con không về gặp mẹ anh được.” - Ông Nhất Phương kiên nhẫn giải thích.
Bà Dora ngần ngại nói: “Nhưng vợ anh vừa qua đời chưa lâu.”
Chuyện bà Catherine qua đời, Amy cũng mới biết mấy ngày trước qua lời của Lưu Uyển Linh và những mẫu tin trên báo. Về tình về lý, Amy phải đến Nebula thăm Tinh Vân và chia buồn với cô nhưng mấy ngày hôm nay Amy sống trong mật ngọt tình yêu với Lập Thế Khang cho nên cũng chưa đến thăm Tinh Vân được. Bây giờ ông Nhất Phương lại muốn mang cô về nhà họ Đoàn, tình huống phải đối mặt với Tinh Vân là chắc chắn không tránh khỏi nhưng cô lại không biết mình nên mang thái độ gì để nhận người nhà với Tinh Vân và Đoàn Nam Phong.
Nghĩ đến Đoàn Nam Phong, Amy càng thêm nẫu ruột. Ngày trước cô và hắn từng mặt đối mặt một mất một còn với nhau. Cái bản mặt của hắn khi bắt được cô mới đáang ghét làm sao. Trước đây không nhớ ra cái gì thì cô cũng chỉ xem hắn là chồng của chị gái xinh đẹp, giờ đã nhớ ra thì chỉ muốn một phát bẻ gãy cổ hắn để nhổ cái gai trong mắt Lập Thế Khang.
“Thượng đế quyền năng ơi, giờ con phải gọi kẻ thù là anh cơ đấy.” - Amy thở dài và than thầm trong lòng.
Ông Nhất Phương đối với cô tốt như vậy, sao cô có thể không lùi bước mà nhận người thân đây?
“Hay chúng ta nói với nhà trai lùi ngày cưới lại một thời gian có được không?” - Bà Dora e dè lên tiếng.
Ngoài ông Nhất Phương phản đối ra thì Dorothy cũng lên tiếng: “Mẹ à, không được đâu. Con đã...”
Cô cắn môi ngần ngại nói: “Đã... có em bé rồi.”
Bà Dora và ông Nhất Phương nghe xong đều sửng sốt nhìn đứa con gái bé nhỏ mới hơn hai mươi tuổi của mình nói là nó sắp làm mẹ.
Ông Nhất Phương vỗ đầu bóp trán tự trách: “Đúng ra ba nên đặt điều kiện với Thế Khang không để con mang thai sớm như vậy. Ba thật là thất trách mà.”
Bà Dora thì sốt sắng hỏi lại Dorothy: “Chuyện từ khi nào? Tại sao lại nhanh như vậy?”
Dorothy vừa ngại ngùng vừaa mắc cỡ cho nên chỉ cúi gầm mặt, lí nhí nói: “Hôm nay tụi con đi chơi thì con bất ngờ bị ngất đi cho nên Anh Khang đã đưa con vào bệnh viện kiểm tra. Họ nói con mang thai được mười hai ngày rồi. Em bé rất đáng yêu.”
“Mang thai mười hai ngày có thể thấy được em bé đáng yêu hả?” - Bà Dora liền tròn mắt hỏi lại.
Dorothy lật đật mở túi xách lấy ra tấm hình siêu âm đen trắng đưa cho bà xem. Ngón tay cô chỉ vào cái chấm tròn nhỏ xíu trên tấm hình rồi tự hào nói: “Mẹ nhìn xem, em bé của con đây này, tròn xoe cân đối có phải rất đáng yêu không?”
Ông Nhất Phương nghe xong cũng ráng căng mắt nhìn vào cái hình xem cháu ngoại của mình đáng yêu chỗ nào và cũng ráng nghiêng qua nghiêng lại nhìn đủ mọi góc cạnh xem có phải cái chấm tròn này nó cân đối thật như lời Dorothy nói hay không. Nhưng kết quả cái chấm vẫn là cái chấm, muốn nó méo cũng khó.
- ---
ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE!