Còn bản thân bà Dora? Bà tuy vẫn sống nhưng cảm xúc ghen tuông hờn giận với những việc ông Nhất Phương làm cũng đã sớm không còn. Có lẽ do bà an phận, có lẽ do bà vì thương con gái cho nên nhẫn nhịn ông.
Đến bây giờ, bà mới chính tai nghe người đàn ông phong lưu như ông thổ lộ với mình. Hơn hai mươi năm qua đi, tình yêu đến giờ phút này còn ý nghĩa sao?
Bà Dora lắc đầu không muốn nói tiếp chuyện này nữa. Bà nhẹ giọng lên tiếng: “Anh lên tắm rồi xuống ăn tối.”
Đúng lúc này, điện thoại của người tài xế taxi gọi cho bà báo là đã đưa con gái bà đến nơi và cô ta đã đi vô nhà. Bà Dora nói cám ơn rồi yên tâm cúp máy.
Dorothy che ô đi theo quản gia bước vào biệt thự nhà họ Lập. Người quản gia vừa đi vừa kể cho cô nghe rằng suốt từ trưa đến giờ cậu chủ của ông đã nhốt mình trong hầm rượu và uống không ngưng. Dorothy nghe xong liền xót xa, cô rảo bước thật nhanh tiến vào trong nhà.
Quản gia liền nói: “Hầm rượu nhà họ Lập không nằm ở đó. Phải đi lối này.”
Dorothy liền khựng lại, lấy tay gải đầu. Cô quay người, đi theo sau lưng quản gia. Thì ra phía bên trái của biệt thự là một lô đất rộng có cả một trang viên trồng nho. Cô gấp ô lại, treo tạm bên ngoài rồi theo ông bước vào trong một căn nhà gỗ, rồi đi theo cầu thang bước xuống hầm rượu.
Hai người họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ. Quản gia chậm rãi nói: “Cậu chủ ngồi uống rượu ở quầy bar bên trong và không cho phép chúng tôi vào. Cho nên tôi chỉ đưa cô đến đây thôi.”
Người quản gia nói rồi liền quay lưng đi ra. Dorothy nhìn theo bóng lưng ông rồi quay lại nhìn vào cánh cửa gỗ, cân nhắc xem có nên gõ cửa trước rồi bước vào hay không?
Ngay lúc này, cô bỗng nhiên nghe tiếng một cái ly thủy tinh rơi vỡ. Cô giật mình lo Lập Thế Khang gặp chuyện cho nên không nghĩ nhiều liền đẩy cửa bước vào.
Trước mắt cô là một cảnh tượng khiến cho cổ họng cô đắng nghét. Toàn thân run rẩy không còn chút sức lực.
Trái tim chết lặng, Dorothy khẽ quay đi bỏ lại những tiếng hôn chụt chụt phía sau lưng mình. Cánh cửa ngay khi không còn ai giữ nữa cũng tự động bị đẩy vào. Tiếng đóng cửa khiến Lập Thế Khang giật mình quay lại. Anh nhíu mày, ôm đầu vỗ trán và vội buông người phụ nữ trước mặt ra.
Dorothy bước đi trong mưa, hình ảnh Lập Thế Khang đè người phụ nữ ấy trên sofa cứ lởn vởn trong đầu cô. Anh hôn cô gái ấy rất nồng nhiệt cũng rất tình cảm. Cô gái ấy cũng đáp lại anh bằng thứ tình cảm đó. Họ hôn nhau như những đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm. Rốt cuộc, vì sao anh lại lừa dối cô? Vì sao lại muốn kết hôn với cô khi đã có người khác? Rốt cuộc là tại vì sao?
Dorothy cứ như vậy, dầm mưa đi hết trang viên rộng lớn của biệt thự nhà họ Lập. Mây mù giăng kín khiến cô không biết lối về. Mỗi bước đi của mình là một bước Dorothy kiểm điểm lại quá trình quen nhau. Càng nghĩ cô càng không hiểu Lập Thế Khang yêu cô vì cái gì? Thời gian quen nhau chỉ có mấy tháng đã muốn kết hôn.
“Thì ra là trò đùa.” - Dorothy đau đớn đến phẫn uất. Trái tim cô như muốn vỡ vụn ra từng mảnh.
Nước mắt hòa cùng nước mưa. Dorothy kêu lên một tiếng lớn vang vọng khắp đất trời rồi ngã khuỵu xuống nền đất. Tiếng sấm sét cũng theo đó từng hồi giáng xuống.
Vì tiếng thét này mà Lập Thế Khang đã tìm thấy Dorothy. Mây mù giăng kín khiến anh không biết cô đã đi về phía nào. Cánh cửa gỗ vừa đóng lại thì anh đã đoán biết người vừa quay đi là cô. Chạy ra đến tận nơi này thì anh bắt đầu có linh cảm chuyện không hay sắp xảy ra.
Lập Thế Khang dầm mưa chạy vội về phía Dorothy bị té ngã. Anh vội vã bước đến trước mặt cô xem xét vết thương và ân cần hỏi: “Dorothy, em có sao không?”
Dorothy ngẩng lên nhìn anh. Ánh mắt cô sắt lạnh như hai lưỡi dao bén nhọn. Không nói nên lời.
Đôi môi anh sau nụ hôn nồng cháy kia vẫn còn sưng sưng, Dorothy nhìn thấy nhưng chuyện đó bây giờ với cô đã không còn quan trọng nữa. Lập Thế Khang nhìn cô, ái náy nói tiếng xin lỗi: “Xin lỗi em, anh say quá cho nên anh cứ tưởng Mia là em.”
Không thấy Dorothy nói gì, Lập Thế Khang liền lên tiếng tiếp tục giải thích: “Anh có thể thề, anh chỉ mới hôn cô ấy. Anh chưa làm gì cả. Quần áo anh và cô ấy vẫn còn mặc đầy đủ.”
Dorothy vẫn lặng thinh. Lập thế Khang lo lắng giữ vai cô van xin: “Dorothy, tha thứ cho anh một lần. Anh thực sự rất yêu em. Anh không thể mất em được.”
Dorothy liếc nhìn anh, lấy tay gỡ hai tay anh ra, giọng nói của cô lạnh lẽo như từ địa ngục phát ra: “Chủ nhân, vì sao lúc nào người cũng để cho Amy nhìn thấy cảnh ân ái của người và cô gái khác?”
- ---
Hi cả nhà, cám ơn những bình luận dễ thương mà các bạn gửi cho Hạc Giấy nha. Hạc hy vọng các bạn sẽ chăm chỉ bấm like để nhận ngay chương mới nhé. Trước khi đón bão, mong các bạn hãy cho mình chút mưa nha. Chương này 200 likes thì 10 chương nữa sẽ tự nhiên ào đến.
Nếu tổng số likes của bộ truỵên này lên đến 150k thì 15 chương nữa cũng sẽ đến nhé. Hiện giờ số likes là gần 110k rồi. 40k likes nữa thôi, nhanh tay lên nào!
Chúc các bạn buổi sáng tốt lành nhé.