Gương mặt của Dorothy trước sau vẫn là bộ dáng con nai con tội nghiệp, thế mà cô lại dám hỏi ra một câu động trời chọc giận con sói lai cáo Lập Thế Khang.
“Vì sao anh biết những điều này? Trước đây anh từng thử với người khác rồi sao?”
Mây đen bay đầy đầu Lập Thế Khang, gương mặt anh hóa thanh tướng, môi lưỡi cũng khô đắng đến mức không biết phải giải thích như thế nào với cô. Đàn ông gần ba mươi tuổi như anh nếu chưa từng trải qua chuyện này thì có phải bây giờ sẽ là lúc ngược đãi Dorothy vì thiếu kinh nghiệm hay không? Còn nếu từng trải qua rồi và dùng kinh nghiệm để chiều chuộng cô ấy thì sẽ bị nghi ngờ vặn vẹo. Làm đàn ông thật khổ!
Lập Thế Khang cảm thán trong lòng hồi lâu vẫn không nói được lời nào. Dorothy thấy vậy đành tiu nghỉu nói: “Bạn gái anh trước đây chắc là xinh đẹp lắm phải không?”
Lập Thế Khang đưa tay vuốt má cô, nhẹ nhàng nói: “Em lại nghĩ đi đâu rồi?”
Dorothy cắn môi, e dè hỏi lại: “Có phải là cô gái trong ví của anh không?”
Lúc này Lập Thế Khang mới nhíu mày nhớ đến tấm ảnh của Amy nằm trong ví của mình từ rất lâu. Hóa ra Dorothy đang ghen với chính mình.
“Giá mà em biết, em chính là cô gái trong tấm ảnh ấy. Nhưng anh thà cả đời em không nhớ được gì, cả đời em ghen tuông với chính mình còn hơn là để em vì Lâm Cát Vũ mà rời xa anh.” - Lập Thế Khang nghĩ thầm.
Anh chậc lưỡi lảng tránh: “Những cô gái trước đây của anh đều là qua đường. Anh không biết họ là ai và cũng không để tâm đến họ.”
Dorothy gật đầu hỏi lại: “Thế Khang, vậy khi nào anh sẽ quên em?”
“Khi anh chết.” - Lập Thế Khang dứt khoát nói.
Dorothy dùng môi mình chặn lại môi anh để anh không nói ra những điều gở. Dorothy không còn là Amy, cô nhút nhát và hay lo sợ mọi chuyện, đặc biệt là chuyện mất đi người mình yêu.
Lập Thế Khang vào cái lúc Dorothy khóa môi anh, đã âm thầm công thành. Dorothy cảm nhận phía dưới của mình bị xé rách thì liền trừng lớn hai mắt nhìn anh. Không gian xung quanh hai người bỗng chốc ngưng đọng. Bản thân Lập Thế Khang cũng nghĩ Dorothy còn nguyên vẹn nhưng đến giờ phút này anh mới dám tin đây là sự thật. Cảm giác đâm thủng cô khiến lòng anh vui thích và mán nguyện biết bao. Chỉ có Dorothy đáng thương là chảy ra hai giọt nước mắt vì đau đớn.
“Đừng sợ, một chút sẽ hết đau.” - Lập Thế Khang nhẹ nhàng an ủi cô, ngón tay cái chậm rãi lau đi ngấn lệ trên mắt cô.
Dorothy gật đầu, cố gắng để bản thân mình quen với việc tiếp nhận dị vật của người đàn ông trong cơ thể mình. Cô thút thít một chút rồi nhỏ giọng than khóc: “Chuyện này đau quá, em không làm nữa.”
Lập Thế Khang phì cười, cúi mặt xuống hôn trán cô, an ủi: “Em đã làm rồi, không còn đường lui nữa.”
Dorothy liên tục lắc đầu nói: “Không, không, em không muốn đâu.”
“Nhưng anh muốn và rất thích được ở trong em.” - Lập Thế khang nhếch môi cười, cố gắng nói chuyện để Dorothy phân tâm mà quên đi cảm giác đau.
“Chúng ta chỉ làm lần này thôi nha.” - Dorothy đặt giá với anh.
Lập Thế Khang phì cười đáp lại: “Làm gì có chuyện đó.”
Lời nói đi kèm hành động, cơ thể anh liền chuyển động. Động tác ra vào trơn mượt nhịp nhàng khiến Dorothy chỉ có thể há hốc mồm không nói được tiếng nào. Hai tay cô bấu chặt vai anh, đầu óc không còn nghĩ được gì, cơ thể giống như không còn là của mình mà từ lâu đã thuộc về người đàn ông này. Anh điều khiển cô, dẫn dắt cô, đưa cô lên xuống trong biển tình nhấp nhô và khoái lạc của tình yêu.
Nhìn thấy gương mặt lộ ra khoái lạc của Dorothy, Lập Thế Khang liền tăng tốc để đưa cô đến cực hạn của sự vui thích. Dorothy mơ mơ màng màng “á” lên một tiếng rồi rất nhanh sau đó cảm nhận được dòng nước ấm chảy vào người mình.
Sau một hồi thở dốc, Lập Thế Khang hài lòng thở phào nhẹ nhõm. Nơi đó của anh còn vương lại một ít máu của Dorothy. Drap trải giường cũng hỗn độn và lẫn lộn những dấu tích nồng nàn của hai người.
“Thật không ngờ Amy ở cạnh Lâm Cát Vũ trên đảo Avarua lâu như vậy mà không hề xảy ra chuyện gì. Đây có phải là ý trời hay không?” - Lập Thế Khang nằm xuống bên cạnh Dorothy, anh đưa tay kéo Dorothy vào lòng, vừa ve vuốt đôi vai cô vừa nghĩ thầm.
Dorothy không biết được suy nghĩ của người đàn ông bên cạnh mình. Giờ phút này đây, cô chỉ biết cô đã thuộc về anh. Tuy lúc đầu có hơi đau đớn nhưng càng về sau cô càng không khống chế được sự thích thú khi làm chuyện này với anh.
Nghĩ đến đây, Dorothy hơi mắc cỡ, cô ngại ngùng tránh khỏi người anh và quay lưng lại với anh, không quên kéo tấm chăn mỏng che lại thân mình. Lập Thế Khang thấy vậy liền quay người sang ôm lấy chiếc eo thon của cô, trêu chọc: “Em lại muốn nữa hay sao mà giả vờ hờn dỗi?”