Con sói lần nữa dụ dỗ con nai con: “Không cần em moi tim, chỉ cần em cho anh là được.”
Đến câu này thì ý đồ của con sói lai cáo đã rõ. Con nai dù ngốc đến mấy cũng đỏ ửng mặt lên, ngượng ngùng hỏi lại: “Chúng ta... chờ đến ngày kết hôn... được không?”
“Không.” - Vẫn cách trả lời ngắn gọn dứt khoát, con sói liền tạt nước cho con nai hiểu rằng: “Miễn thương lượng.”
Thất con nai xị mặt ra vẻ không muốn, con sói lai cáo lại tiếp tục cáo bằng cách khích tướng con nai con: “Hay em muốn dành cho hắn?”
“Không có, không có, không phải. Cho anh hết, cho anh hết..” - Con nai thấy con sói giận thì hoảng quá nói ra một tràng đồng ý với tình nguyện.
Con sói Lập Thế Khang lừa được con nai mất trí Amy thì mãn nguyện lắm. Nếu là lúc thường, nếu hắn dám động vào Amy thì có khi hắn đã thành tàn phế. Đó là lý do hắn du ở gần Amy hơn Lâm Cát Vũ nhưng vẫn không bao giờ dám đùa với lửa. Nhưng nay tình huống đã khác xưa.
Lập Thế Khang mỉm cười, mãn nguyện đến mức không còn mãn nguyện hơn được nữa. Anh cúi xuống hôn lên trán cô, nhẹ giọng khen ngợi: “Ngoan lắm! Ngày mai anh sẽ nói luật sư làm hồ sơ đăng ký kết hôn cho chúng ta. Em không cần sợ anh không chịu trách nhiệm.”
Dorothy gật đầu, hạnh phúc khi nghe đến hai chữ “kết hôn”. Bản thân cô biết chuyện này có hơi vội vàng nhưng dù sao thì hắn cũng đã nhắc đến chuyện này hai lần rồi, hoàn toàn không có vẻ gì là đùa cợt. Cho nên cô yên tâm nhắm mắt gật đầu nói: “Em không sợ chuyện trách nhiệm, em chỉ cảm thấy chúng ta nên để chuyện này đến sau khi cưới...”
“Không được.” - Lập Thế Khang liền cắt ngang lời cô và dứt khoát nói.
Sau đó anh liền cúi xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận như đóa hoa chúm chím của cô. Hàng mi dài cong vút khẽ chớp càng khiến cho tâm tình anh rơi vào miền hoan lạc. Anh nồng nhiệt ôm lấy cơ thể của cô thật chặt để tận hưởng giây phút hôn nhau đến tan chảy.
Cơ thể mềm mại của Dorothy được anh nâng lên, ôm ấp và hoàn toàn do anh điều khiển. Chiếc áo sơ mi rộng của cô nhanh chóng bị bàn tay anh cởi ra và vứt xuống giường lộ ra chiếc áo thu trắng mỏng thấp thoáng che đậy hai khối căng tròn phía trước.
Toàn thân Dorothy lúc này đã nhuốm màu hồng, cô co người đưa tay che lại cảnh đẹp trước mắt anh nhưng anh lại nhanh tay hơn một bước, kéo giữ hai tay cô lên đỉnh đầu.
Hơi thở của Dorothy càng lúc càng dồn dập khiến cho nơi căng tràn kia càng dao động mãnh liệt hơn. Hình ảnh quyến rũ gợi cảm này bị người đàn ông thu hết vào trong tầm mắt.
“Chúng ta có nên để ba mẹ hai bên nhà gặp nhau trước hay không?” - Dorothy rụt rè hỏi.
“Ba anh mất rồi, mẹ anh đã tái hôn.” - Lập Thế Khang ngắn gọn đáp.
Dorothy nghe xong liền cụp mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, em không biết chuyện này.”
Lập Thế Khang nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô, bàn tay khẽ vén những sợi tóc trên trán cô, trầm giọng nói: “Anh đã quyết định cưới em, cũng đã hỏi ý mẹ của em. Những người khác, ai cũng không có quyền ý kiến.”
Trước lời nói kiên quyết của Lập Thế Khang, Dorothy chỉ biết cắn môi gật đầu. Sau khi mặc cả ngã giá thương lượng không thành, Dorothy đành nhắm mắt lại chờ đón lần đầu tiên của đời mình.
Lập Thế Khang hôn nhẹ lên mi mắt của cô, lướt dần xuống sóng mũi cao cao rồi liếm láp đôi môi ngọt ngào. Cứ như thế, môi anh lần lượt chạm vào những mảng da thịt căng tràn sức sống đang lộ ra khiêu khích anh.
Từng mạch máu dưới làn da mỏng manh của Dorothy đang sôi trào, đỏ ửng lên khiến cơ thể cô chỉ sau vài phút va chạm với anh đã ửng hồng mê người. Lập Thế Khang không nhịn hơn được nữa, bàn tay thoăn thoắt rút nhanh chiếc quần jean màu bạc đang ôm trọn đôi chân ngọc ngà thẳng mượt của cô.
Dorothy có vóc người lý tưởng với đôi chân dài thẳng mượt mà là điểm trí mạng của đại đa số đàn ông. Lập Thế Khang nhìn thấy đôi chân dài miên man, không nhịn được liền nâng hai chân cô lên vai mình và cúi mặt xuống hôn hít nơi phân tách của đôi chân.
Những tiếng “chốc chốc” bắt đầu phát ra khiến Dorothy ngượng ngùng. Cô co người, cố gắng rút chân về nhưng không sao kháng cự được sự mê hoặc của người đàn ông này. Anh dịu dàng ôn nhu trong động tác nhưng lại nhiệt tình nồng cháy trong cảm xúc khiến cho mọi cảm giác của Dorothy trong giây phút ngắn ngủi đều bị thiêu cháy.
Cô nhắm mắt để cho tâm hồn phiêu tán trước sự dìu dắt của anh. Cho đến khi anh chuẩn bị đến cửa cuối, cô mới giật mình mở mắt và cắn cắn môi nhìn anh. Lập Thế Khang biết ý, liền dịu dàng hỏi cô: “Em đã sẵn sàng chưa?”
“Em sợ.” - Dorothy nhút nhát nói ra hai tiếng mềm mại.
Lập Thế Khang nghĩ thầm: “Trước đây, súng gươm em còn không sợ, giờ lại sợ chuyện này.”
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô, thỏ thẻ những lời dụ dỗ đường mật: “Không sao đâu, anh sẽ làm nhẹ nhàng. Rồi em sẽ thích thôi.”
- --
Lời tác giả: bó tay con sói