Lúc xe của anh gần đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Tinh Vân thì đã nhìn thấy phía trước có rất nhiều cảnh sát. Một vài tên sát thủ bị cảnh sát chế ngự đưa ra xe, trong đó có cà Minh Hàn.
Lập Thế Khang nhìn thấy mặt của Minh Hàn liền thở dài lắc đầu. Lần này là do Minh Hàn tự ý hành động một cách liều lĩnh và sơ suất. Có lẽ bản thân anh nghĩ đây là cơ hội tốt để có thể trả thù cho gia đình mình nhưng cuối cùng anh vẫn không qua được sự phòng hộ chắc chắn của Hoàng Thời. Lập Thế Khang mím môi suy nghĩ: “Mượn thế lực của mình để trả thù nhà họ Hoàng mới là mục đích chính của Minh Hàn khi từ bỏ Dương Duy Lân.”
Vì buổi tiệc tan tành cho nên Hoàng Gia Khiêm phải ở lại thu dọn chiến trường. Sau cơn hoảng loạn, Ông Hoàng Thời và bà Nhã Miên được Hoàng GIa Khiêm sắp xếp quay về trước. Ba mẹ của Tinh Vân vì nóng lòng nên lập tức đến bệnh viện thăm con gái.
Lập Thế Khang từ trong xe mình nhìn thấy khung cảnh chung quanh vô cùng chộn rộn, người xe đan nhau chật kín, tiếng còi từ xe cảnh sát và những chiếc xe bị mắc kẹt hòa lẫn vào nhau. Anh đảo mắt khắp nơi tìm kiếm Dorothy. Anh không biết cô gái bị nạn mà truyền thông đưa tin là ai cho nên anh sốt ruột chạy đến nơi này.
Sau một lúc tìm kiếm, ánh mắt Lập Thế Khang bỗng dừng lại ở vị trí đứng của một người đàn ông - không biết có nên gọi hắn là tình địch hay không nhưng hiện tại trên người bạn gái anh chính là áo khoác của người đàn ông đó.
Lập Thế Khang nhìn thấy Dorothy đi bên cạnh Lâm Cát Vũ thì liền lập tức mở cửa bước xuống xe và rảo bước thật nhanh về phía hai người họ.
“Dorothy!” - Lập Thế Khang gọi tên và kéo cô về phía mình.
Dorothy nhìn thấy anh thì hai mắt sáng lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Mặc dù đêm qua cô không ngủ ngon vì tấm hình của người con gái khác trong ví của anh nhưng thấy anh đã cất công đến tận nơi hỗn loạn này tìm mình thì cô không còn để tâm đến chuyện đó nữa. Cô mỉm cười vòng tay ôm lấy eo anh, khẽ hỏi: “Thế Khang, sao anh lại đến đây?”
Lập Thế Khang trìu mến nhìn cô đáp: “Lo cho em nên đến tìm.”
Dorothy mỉm cười đến ngọt ngào. Lâm Cát Vũ vẫn im lặng đứng nhìn hai người họ. Cho đến khi Dorothy giới thiệu anh với Lập Thế Khang thì anh mới giật mình đưa tay ra bắt lấy tay Lập Thế Khang.
Hai người nhàn nhạt miễn cưỡng chạm tay nhau trong sự vô tư của Dorothy.
“Thế Khang, đây là người bạn em vừa quen. Tên anh ấy là Cát Vũ.” - Dorothy niềm nở nói. Sau đó lại quay sang phía Lâm Cát Vũ nói: “Còn đây là bạn trai tôi, tên anh ấy là Thế Khang.”
“Tổng giám đốc Lâm, xin chào.” - Lập Thế Khang nhàn nhạt nói.
“Tổng giám đốc Lập, xin chào.” - Lâm Cát Vũ cũng nhàn nhạt đáp lời.
Dorothy thấy hai người gọi họ của nhau ra thì hơi kinh ngạc. Cô đưa mắt nhìn hai người thắc mắc rồi hỏi lại: “Hai anh quen nhau sao?”
Lâm Cát Vũ liếc mắt nhìn Lập Thế Khang rồi gật đầu. Lập Thế Khang cũng y như vậy nhìn Lâm Cát Vũ rồi quay qua nói với Dorothy: “Muộn rồi, chúng ta về thôi.”
Sau khi nói xong, Lập Thế Khang lấy chiếc áo khoác trên người Dorothy đưa trả lại cho Lâm Cát Vũ rồi lấy áo của mình khoác lên người cô.
“Cám ơn Lâm tổng đã cho bạn gái tôi mượn áo, không dám phiền anh thêm.” - Lập Thế Khang nhàn nhạt nói câu cảm ơn rồi đưa Dorothy quay đi. Bởi vì anh nói bằng tiếng Việt cho nên Dorothy chỉ nghe loáng thoáng mà không hiểu hết nghĩa. Thấy Lập Thế Khang đưa mình đi, cô liền quay lại vẫy tay chào Lâm Cát Vũ.
Lâm Cát Vũ dõi mắt nhìn theo bóng của họ. Mùi nước hoa của Dorothy vẫn còn vương trên áo khoác của anh. Chiếc mặt nạ màu đỏ đính hoa hồng trên tay anh vẫn chưa kịp đưa trả lại cho Dorothy.
“Bạn gái của Lập Thế Khang vì sao lại có nhiều điểm tương đồng với Amy mình như vậy? Ngoại trừ gương mặt ra thì giọng nói và ánh mắt đều rất giống. Hơn nữa, năm năm nay hắn cũng chưa từng công khai có bạn gái nhưng nay lại ở trước mặt anh thừa nhận cô gái có nhiều điểm giống Amy là bạn gái của mình.” - Lâm Cát Vũ đứng yên hồi lâu nghĩ ngợi cho đến khi Lập Thế Khang và Dorothy đi khuất. Bàn tay anh cầm chặt chiếc mặt nạ của Dorothy đưa lên nhìn thật lâu rồi mới quay đi.
Lúc đi ra xe, Dorothy tình cờ gặp được Lưu Uyển Linh. Đến lúc này cô mới biết thì ra cô gái bị thương là Tinh Vân. Cô đưa mắt nhìn Lập Thế Khang, nhẹ giọng nói: “Em muốn đến bệnh viện thăm chị ấy.”
Lập Thế Khang lắc đầu khuyên cô: “Bây giờ cô ấy chắc đang ở trong phòng cấp cứu. Em có đến cũng không được vào thăm. Muộn rồi, chúng ta về thôi. Ngày mai hãy đến.”
Lưu Uyển Linh đứng gần đó cũng lên tiếng khuyên Dorothy: “Bạn trai em nói đúng đó, em về trước đi.”
Dorothy buồn bã gật đầu rồi theo Lập Thế Khang ra về. Lưu Uyển Linh cũng đón taxi quay về nhà của mình.
Trên chiếc xe hơi sang trọng của Lập Thế Khang, Dorothy ngã đầu vào ngực anh, hai tay vòng qua eo anh, khẽ giọng nói: “Em lo cho chị Tinh Vân quá! Không biết chị ấy có làm sao không?”
- --
Dự là hôm nay bão chương cho vui cửa vui nhà nhưng không được như ý thì thôi cả nhà nha. Mọi người cũng đừng buồn. Hạc Giấy chắc là các bạn đã dốc hết sức để ủng hộ mình rồi. Cám ơn các bạn thật nhiều. Đừng quên bấm like và thả 5 sao cho truyện của mình nha. Thân ái!