Dorothy ngồi trên xe taxi, nghĩ ngợi đủ cách xem làm thế nào để mặt dày hơn một chút mà chủ động đến tìm Lập Thế Khang. Khi đang suy nghĩ vẩn vơ về chuyện câu dẫn anh thì cũng là lúc chiếc xe taxi dần giảm tốc độ và chuẩn bị dừng lại trước cửa nhà cô. Từ phía xa, Dorothy đã thấy một chiếc xe màu đen sang trọng đang đỗ trước cửa nhà mình. Vẫn vị trí ấy, vẫn dáng người tựa vào xe cầm điện thoại gọi cho cô hàng ngày ấy, nhưng hôm nay cô lại thấy anh ở một góc khác thay vì từ ban công nhà mình nhìn xuống.
Dorothy có phần kinh ngạc, cũng có phần vui vẻ bởi vì cô chưa nghĩ ra lý do để đi gặp anh thì anh đã đến tìm cô, đặc biệt là còn sớm hơn mọi ngày. Cô đưa điện thoại dí sát vào màn hình để trả tiền taxi rồi nhanh chóng xách giỏ và bung dù bước xuống xe.
“Thế Khang!” - Dorothy gọi lớn rồi chạy như bay về phía ngươi đàn ông đang cầm dù đứng tựa lưng vào xe.
Lập Thế Khang cũng theo tiếng gọi của Dorothy mà quay mặt sang. Vừa nhìn thấy cô anh liền sải bước thật nhanh đi về phía cô. Tay nhanh chóng cất điện thoại vào túi rồi cởi ra áo khoác dài của mình đặt lên vai cô.
Bàn tay đang cầm chiếc dù đen lạnh ngắt khẽ chuyển động hướng về phía của Dorothy để che cho cô. Đôi mày anh nhíu lại, gương mặt lo lắng, giọng nói có chút khẩn trương: “Không có tài xế đưa về sao em không gọi cho anh?”
Thời tiết mùa hè ở Los Angeles không quá lạnh nhưng vì là buổi tối và mưa gió đầy trời cho nên Dorothy thấy hơi ớn sống lưng. Chiếc áo khoác lông cừu cao cấp của Lập Thế Khang vừa choàng lên vai Dorothy khiến cho cả người cô chỗ nào cũng thấy ấm áp. Nhất là trái tim.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh. Trong lòng có chút cảm giác quen thuộc với việc có ai đó khoác áo lên vai mình. Chỉ là nhất thời không biết cảnh tượng này đã xảy ra vào lúc nào. Dorothy không nghĩ nữa mà chỉ khẽ đưa một bàn tay lên chạm vào chiếc áo khoác cao cấp được làm bằng chất liệu tốt cho nên sờ vào vừa êm vừa mềm.
Dù là có che dù cẩn thận nhưng nước mưa vẫn bắn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô. Hôm nay Dorothy không đeo kính sát tròng cho nên tròng mắt xám tro quen thuộc nhanh chóng đập vào mắt Thế Khang. Lập Thế Khang phút chốc xao động, anh đưa tay khẽ lau đi những giọt nước trên mặt cô. Đầu khẽ cúi, giọng trầm ấm dịu dàng cất lên lời ngọt ngào: “Có lạnh lắm không?”
Dorothy khẽ lắc đầu, hai mi mắt vì e thẹn mà nhìn xuống mũi giày dính nước mưa của anh, nhẹ giọng đáp: “Áo của anh rất ấm.”
Lập Thế Khang khẽ nhếch môi cười, lần nữa hỏi lại: “Sao không gọi anh ra cửa hàng đón?”
Dorothy im lặng giây lát mới rụt rè nói: “Em sợ anh bận nên không dám phiền. Hơn nữa, anh rất ít khi trả lời tin nhắn của em.”
Đôi con ngươi đen nhánh của Lập Thế Khang trở nên thâm trầm, thời gian qua anh đúng là có nhiều chuyện không nghĩ thông nhưng rốt cục anh vẫn không thể buông tay Amy. Nhất là khi cô nhẹ giọng, cúi đầu nói chuyện với anh như thế này thì anh càng cảm thấy giống như những ngày xưa cũ của mình đã quay lại.
“Xin lỗi em, gần đây anh gặp nhiều vấn đề phải giải quyết.” - Lập Thế Khang đều đều nói ra một lý do chung chung.
Dorothy khẽ gật đầu. Cô khá đơn thuần và trong sáng cho nên anh nói cái gì thì cô liền nghe cái đó, không dám hỏi lại.
Mưa vẫn lất phất rơi trên hai chiếc ô, Dorothy khẽ nâng mắt nhìn anh rồi lại rụt rè nói: “Chúng ta vào nhà đi.”
Cô không biết lần này Lập Thế Khang có tiếp tục cự tuyệt cô hay không nhưng sự thật thì cô không muốn tiếp tục đứng dưới mưa như vậy nữa. Nếu anh không cùng cô vào nhà thì cô sẽ ở nơi này nói tạm biệt anh, cũng không có gì là mất mặt lắm.
Lập Thế Khang nhìn vẻ e dè của Dorothy rồi đáp gọn: “Được.”
Dorothy ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt cũng theo đó mà sáng lên. Lập Thế Khang tủm tỉm cười, vươn tay ra kéo Dorothy vao trong lòng mình rồi sải bước vào nhà. Lúc đi lướt qua xe của mình, anh hất đầu ra hiệu cho trợ lý ngồi bên trong xe. Người trợ lý gật đầu như hiểuu ý của anh rồi bắt đầu bước xuống xe làm việc.
Dorothy vội lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, tra vào ổ khóa rồi vặn nhẹ cho cánh cổng mở ra. Lập Thế Khang cung cô sánh đôi đi vào nhà. Chiếc ô của cô đã được gấp lại hiện đang nằm gọn trên tay của người trợ lý đang đi phía sau.
Bên trong căn biệt thự nhỏ, đèn đuốc được Dorothy đưa tay bật sáng trưng. Cô cởi giày của mình ra rồi mở tủ giày lấy ra hai đôi dép đi trong nhà đưa cho Lập Thế Khang va người trợ lý đi theo sau anh.
Lập Thế Khang đón lấy đôi dép đi trong nhà cô đưa rồi chậm rãi xỏ chân vào. Còn người trợ lý thì không thay giày ra. Anh cẩn thận đưa chiếc dù cho Dorothy và chiếc hộp lớn trên tay mình cho Lập Thế Khang thì cũng quay ra xe, trả lại không gian yên tĩnh cho hai người.
- --
Hi các tình yêu, các bạn làm ơn kiểm tra lại xem các chương mà các bạn đọc xong đã bấm like chưa và bấm lại dùm Hạc nha. Cám ơn các bạn rất nhiều vì đã đọc truyện tại Mangatoon/Noveltoon để ủng hộ Hạc Giấy. Thân!