Lưu Uyển Linh nghe xong câu hợp ý liền nhướng mày khen ngợi: “Coi như em thông minh, học một biết mười. Phụ nữ cũng phải thủ cho bản thân mình nhiều cách để nắm giữ đàn ông. Không thì sẽ dễ bị ngươi khác cướp mất.”
Dorothy nghe đến đây thì liền đưa tay gải gải đầu, bộ dáng nhìn qua thật rất ngốc. Lưu Uyển Linh chậc lưỡi xắn tay áo lên quyết định truyền thụ kinh nghiệm cho cô: “Chị không biết Lập tổng của em là kiểu đàn ông gì nhưng chị nghe nhiều bạn bè của chị nói là hắn ta thực sự rất khó bị chinh phục. Cho nên, em dùng mấy kiểu yêu đương bình thường sẽ khó lòng mà đối phó nổi với anh ta.”
“Vậy em nên làm sao?” - Dorothy tròn mắt hỏi lại.
Lưu Uyển Linh cười cười đáp: “Nếu chị biết thì chị sớm đã là nữ chủ nhân của tập đoàn Việt Lập rồi còn ngồi đây nói chuyện phiếm với em sao?”
Dorothy chề môi, tỏ vẻ giận Lưu Uyển Linh: “Thì ra chị chọc em. Chị cũng không có cách giúp em.”
Lưu Uyển Linh nhin ve mặt hờn dỗi của Dorothy thì liên cười nói: “Không trêu ghẹo em nữa. Mắc công em giận thật. Nếu như em đã hạ quyết tâm ở bên cạnh Lập tổng thì chị chỉ cho em vài chiêu thức để làm mềm lòng đàn ông.”
Dorothy ngẩng người, chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời của chị gái nhiều kinh nghiệm như Lưu Uyển Linh.
Lưu Uyển Linh trong lúc thao thao bất tuyệt truyền thụ kinh nghiệm cho Dorothy thì điện thoại đang để sạc trong phòng trong bỗng réo lên. Nghe tiếng chuông cô liền biết là ai. Lưu Uyển Linh định không nghe nhưng vì Dorothy cứ hất mặt về phía tiếng chuông phát ra cho nên cô miễn cưỡng đứng lên đi vào phòng trong nghe điện thoại.
Một lúc sau cô cầm điện thoại của mình đi ra rồi xách túi lên chào Dorothy: “Chút nữa cái anh mà hôm trước em gặp sẽ đến đón chị đi mua đầm dạ hội cho bữa tiệc sinh nhật của chị Tinh Vân. Cho nên, chắc là phải để em một mình ở cửa hàng rồi.”
Dorothy hơi xị mặt nhưng vẫn nói cho Lưu Uyển Linh an tâm: “Không sao đâu chị. Anh ấy có lòng đưa chị đi mua đầm dạ hội thì chị nên đi. Em một mình trông hàng cho mẹ quen rồi. Chị đừng bận tâm.”
Lưu Uyển Linh cười ngọt ngào cầm tay Dorothy hỏi thăm: “Em đã chuẩn bị đầm dạ hội cho buổi tiệc ngày mai chưa?”
Dorothy phùng đôi má trắng hồng ra rồi chậm rãi nói: “Trong tủ của em cũng có vài cái đầm, để mai em soạn lại xem cái nào còn mới thì lấy mặc.”
Dorothy vừa nói xong thì phía cửa có người đang bước vào. Vừa nhn qua cô đã biết đó là anh trai đến tìm chị Bella của cô. Lưu Uyển Linh thấy Lâm Thanh bước đến chỗ mình thì liền lên tiếng giới thiệu cho Dorothy: “Đây là anh Lâm Thanh, bạn chị.”
Dorothy lễ phép đưa tay bắt tay anh rồi mỉm cươi nói: “Em tên là Dorothy, rất vui được quen biết anh.”
Lâm Thanh đưa một tay rành rọt đặt lên eo của Lưu Uyển Linh và đưa tay còn lại ra bắt tay Dorothy: “Chào em, anh là Lâm Thanh. Anh cũng rất vui được biết em.”
Dorothy nghe thấy giọng nói ngọt ngào êm tai của Lâm Thanh thì tầmm tấm tắc khen trong lòng: “Anh trai này nói năng thanh lịch, cử chỉ dịu dàng với chị Linh như vậy. Nói anh ta không có gì với chị ấy thì mình thật không tin.”
Lưu Uyển Linh lúc này cũng đưa hay tay ra cầm lấy tay Dorothy rồi nhẹ giọng chao cô: “Chị với anh Lâm Thanh đi trước nha. Tí nữa em đóng cửa tiệm rồi về sớm. Trời mưa gió như vậy cũng không nên nán lại làm gì.”
Dorothy mỉm cười gật đầu rồi tiễn hai người họ ra ngoài. Lâm Thanh một tay ôm chặt chiếc eo thon gọn của Lưu Uyển Linh, một tay cầm dù, nghiêng người che mưa cho người con gái đi bên cạnh. Dorothy nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà lòng dấy lên chút ước ao: “Giá mà Thế Khang cũng đến đón mình đi mua lễ phục vào chiều thứ sáu như thế này thì có phải là tốt lắm hay không?”
Tuy nhiên, cả buổi chiều đến khi gần đóng cửa hàng cô vẫn không thấy hắn đến. Điện thoại nhìn hơn trăm lần vẫn im ru không có chút động đậy. Bình thường Dorothy cũng không có bạn bè cho nên điện thoại chỉ đơn giản là vật liên lạc giữa cô với ba mẹ và tài xế. Trước đây cô chưa từng thấy điện thoại có cảm xúc hay tâm hồn gì nhưng từ khi quen Lập Thế Khang thì cô lại thấy điện thoại sao mà cô đơn đến thế.
Đến hơn tám giờ rưỡi, Dorothy một mình đóng cửa hàng và đón taxi đi về. Hôm nay chú Peter phải giúp mẹ cô đi mua hàng và đưa bà về cho nên cô không muốn làm phiền ông. Trời đã muộn nhưng mưa vẫn không ngừng rơi. Dorothy ngồi bên trong xe nhìn ra phía con đường ướt át kia tự nhiên lại cảm thấy buồn bã. Cô nhớ đến nụ cười sau cơn mưa của Lập Thế Khang, lại nhớ đến vòng tay ấm áp của anh. Con người thật lạ, vẫn cứ hay vì những điều nhỏ nhặt như vậy mà lưu luyến không thôi, mặc cho người ta làm mình buồn đến mức nào thì vẫn không nỡ rời xa.
- ---
Hai chương sương sương cho buổi sáng thôi nha các tình yêu. Chúc các bạn một ngày thứ sáu vui vẻ nè! Hạc Giấy chỉ ước tối nào cũng là tối thứ sáu để cuối tuần ngủ cho sướng. Các bạn có vậy không nè?
Hihi... đừng quên bấm like và thả vote 5 sao cho truyện của mình nhé!
Hẹn gặp lại các bạn nè. <3