Hoàng Gia Khiêm phút chốc ú ớ, anh không thể nói cho cô ngốc này biết là anh gài bẫy để cô ở lại đây cùng đón năm mới với anh được. Việc làm mất tôn nghiêm mất hình tượng như vậy làm sao anh có thể nói ra. Cho nên anh chỉ ậm ờ bâng quơ nói: “Tôi cứ chuẩn bị sẵn chờ em. Hôm nay em không đến thì hôm khác.”
“Tin anh tôi là con heo.” - Nhìn dáng vẻ nói năng lấp liếm của Hoàng Gia Khiêm, Yên Di nhanh miệng nói lại.
“Tôi tưởng em đã là họ hàng của nó từ lâu rồi.” - Hoàng Gia Khiêm cũng nhanh miệng trả lời khiến Yên Di tức giận cắn cắn môi rồi quay mặt vào góc tường.
Hoàng Gia Khiêm thấy cô giận liền tiến lại gần dỗ ngọt: “Tôi nói không đúng sao? Em giận dỗi cái gì?”
Yên Di thấy hắn không biết nhận lỗi, không biết nhúng nhường cũng không biết ăn nói thì khó chịu lắm. Cô quay lưng đi, gạt tay hắn ra, rồi lẩm bẩm: “Người gì đâu... ăn nói kém duyên như vậy.”
Lần đầu tiên trong đời Hoàng Gia Khiêm bị phụ nữ chê mà lại là “cái bánh nhỏ tham ăn” này chê anh “kém duyên” thì anh tức lắm liền nói ngay lại: “Hình như trước đây, em thích tôi thì phải. Tại sao bây giờ cứ tránh né. Còn chê tôi?”
Yên Di nghe hắn nhắc đến chuyện trước đây thì nộ khí xung lên, gắt lại: “Anh đừng nhắc về chuyện cũ nữa có được không? Trước đây là tôi không có mắt mới thích anh. GIờ tôi không ngu mụi thích ông chú vừa già vừa kiêu ngạo như anh nữa đâu. Mau đi ra khỏi phòng tôi.”
Yên Di vừa mắng vừa đuổi vừa đẩy Hoàng Gia Khiêm ra cửa rồi đóng sẩm cửa lại không kịp nghe anh nói thêm câu nào. Hoàng Gia Khiêm ở bên ngoài gõ cửa liên tục nhưng Yên Di nhất quyết không mở. Trời lúc này cũng lờ mờ sáng, Yên Di tự lúc nào đã ngủ say trên giường. Hoàng Gia Khiêm cũng tiu nghỉu đi về phòng gác tay lên trán suy nghĩ.
Sau, cảm thấy không ổn, anh liền lấy điện thoại gọi cho “quân sư”. Đầu dây bên kia không có ai nghe máy khiến anh càng thêm rối, rủa thầm: “Đoàn Nam Phong cậu dạy tôi cái cách gì mà khiến Yên Di giận đến thế này. Khi bay về Los Angeles coi tôi làm sao xử lý cậu.”
Hoàng Gia Khiêm không biết rằng lúc này mới sáng sớm Đoàn Nam Phong đã bị Lưu Uyển Linh lôi ra ngoài hạch sách kể tội còn bị Tinh Vân nghi ngờ giận dỗi hắt hủi. Số phận hoàn toàn không tốt hơn anh là bao nhiêu.
...
Bữa tiệc giao thừa một mình ăn của Yên Di năm nay cũng trôi qua một cách hết sức no đủ. Chỉ tội cho Hoàng Gia Khiêm lo sắp đặt mọi thứ, nào hoa nào rượu trong phòng ngủ của mình, cuối cùng vẫn là tự ngắm tự nghĩ.
Sáng ngày đầu năm mới Yên Di mới bắt đầu đi ngủ cho nên cô ngủ liền một mạch đến tận trưa. Lúc đi xuống lầu cô đã thấy Hoàng Gia Khiêm lúi húi ở trong bếp với dì Thư. Cô không biết hắn đang làm gì nên hiếu kỳ bước đến xem.
Vừa nhìn thấy Yên Di dì Thư đã vui vẻ nói: “Chúc mừng năm mới!”.
Yên Di cũng lễ phép nói lại: “Chúc mừng năm mới dì!”
Rồi nhìn sang bàn tay dính đầy nếp của Hoàng Gia Khiêm, cô nhẹ giọng lí nhí nói: “Chúc mừng năm mới anh, Hoàng tổng tài!”
Hoàng Gia Khiêm cũng gật đầu nói lại: “Chúc mừng năm mới em!”
Nghi thức chào hỏi nhau qua đi, dì Thư liền hồ hởi nói: “Yên Di, qua ăn sáng đi con. Để dì hăm lại thức ăn cho nóng.”
Lời nói theo tay, dì Thư mở tủ lạnh lấy ra thịt viên sốt cà đem hâm nóng rồi lấy bánh mì bỏ vào lò nướng. Sau năm phút mọi thứ đã ở trên bàn ăn, dì Thư vui vẻ nói: “Con ăn đi cho nóng. Dì với cậu Khiêm đã ăn sáng xong rồi. Giờ dì đang dạy cho cậu Khiêm làm xôi vị ba màu.”
Yên Di nghe đến “xôi vị ba màu” thì liền trố mắt ra hỏi: “Xôi vị ba màu sao?” - Đoạn lại đưa tay chỉ về phía bếp hỏi: “Anh ta muốn học làm sao?”
Dì Thư tủm tỉm cười đưa đẩy: “Còn không phải vì con thích ăn hay sao? Cho nên cậu Khiêm từ sớm đã nói dì chuẩn bị nguyên liệu. Vậy là sáng nay bắt tay vào làm luôn.”
Yên Di đưa ngón tay chỉ ngược lại mặt mình giống như là không tin được chuyện thần tiên trên trời, tự hỏi: “Người đàn ông ngày trước hất đổ bánh xôi vị của cô nay lại vì cô làm xôi vị hay sao?”
Dì Thư như hiểu được bất ngờ của Yên Di cho nên liền giải thích thêm: “Cậu Khiêm trước nay thích ăn món này nhưng đến mức vào bếp tự nấu thì chưa bao giờ. Cậu ấy rất bận rộn. Lúc nhỏ thì đi học suốt ngày, khi lớn thì đi làm quên giờ giấc. Mấy khi được nghỉ đâu cho nên có được nghỉ là sẽ ngủ để hồi phục sức lực. Nay tự nhiên muốn học nấu ăn, không lẽ nấu cho dì ăn?”
Yên Di vừa ăn vừa nghe dì Thư nói cũng hiểu được đôi điều nhưng con người nay nóng mai lạnh như Hoàng Gia Khiêm cô thật khó dám tin ngày mai hắn không lạnh nhạt với cô. Cho nên cô chỉ gật đầu cho qua chuyện.