Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 104-7: Bữa tiệc cuối năm và điều ước của em (7)



Yên Di dỏng dạc mở khóa cửa bước ra ngoài. Hoàng Gia Khiêm đang loay hoay đặt thức ăn trên bàn cũng ngẩng lên nhìn cô. Tầm mắt anh nhìn mái tóc ướt vừa tắm gội xong của cô rồi lại chuyển dời xuống cần cổ trắng ngần và xương quay xanh mum múp. Lướt qua làn áo mỏng là cặp chân tròn tròn căng bóng phân rõ từng ngấn nhìn như chân đứa trẻ. Hoàng Gia Khiêm khẽ mỉm cười rồi lại lướt mắt lên gương mặt tròn tròn của cô khẽ hỏi: “Em mặc loại quần áo này nhìn cũng không tệ.”

Yên Di nhìn qua nhìn lại bộ đồ giây lát chưa kịp nói gì thì đã hắt hơi mấy cái. Hoàng Gia Khiêm liền bước nhanh đến tủ lấy ra cái áo choàng ngủ cũng màu đỏ như bao lì xì đưa cho Yên Di. Cô nhăn mặt miỗn cưỡng đón lấy cái áo choàng ngủ giống như lá cờ rồi lắc đầu nghĩ: “Cuộc đời này của mình chưa từng nghĩ sẽ có lúc chuộng loại quần áo có màu sắc thu hút bò tót như vậy. Khốn khổ thay mới đầu năm đã bị hắn đem ra làm trò cười.”

Tuy không thích nhưng Yên Di vẫn ngoan ngoãn mặc vào rồi bước đến bàn ăn bắt đầu công cuộc sát phạt món ăn của mình. Hoàng Gia Khiêm ngồi đối diện cô, khui lon bia vừa uống vừa ngắm “thực thần” ăn. Cô gái ăn ngon lành và liên tục không ngừng nghỉ khiến trong đầu Hoàng Gia Khiêm nổi đầy thắc mắc: “Cô ta nhai nhanh như vậy sao?”, “ Vừa ăn gà vừa ăn tôm mà không gặp vấn đề gì sao?”, “ Ngộ độc hay bội thực chắc cũng sợ khi gặp phải “cái bánh nhỏ tham ăn” này. Có lẽ vậy?”...

Hoàng Gia Khiêm nhìn Yên Di xắn tay áo để chân lên ghế ăn hăng say thì lịch sự hỏi: “Em có muốn húp súp không?”

Yên Di một tay cầm đùi gà, một tay cầm tôm hùm, miệng thì nhai, đầu thì liên tục gật. Hoàng Gia Khiêm sợ cô nghẹn nên liền nhanh chân xuống bếp hâm nóng chén súp cho cô. Vừa đi anh vừa nghĩ: “Bữa tối không biết vì sao lại không chịu ăn. Giờ sắp đi ngủ rồi mới bắt đầu ăn. Muốn dành giây phút đầu năm tỏ tình với cô ta sao mà khó thế không biết?”

Hoàng Gia Khiêm lắc đầu nghĩ đến bao nhiêu màn lãng mạn nào là tỏ tình dưới pháo hoa hay nụ hôn trong đêm giao thừa nhưng tất cả đều phá sản. Giờ trời sắp sáng rồi còn làm ăn gì nữa ngoài chờ “cái bánh nhỏ tham ăn” ăn uống xong rồi lăn ra ngủ.

Tuy kế hoạch bị phá sản nhưng Hoàng Gia Khiêm vẫn cung phụng cơm cháo súp nước đầy đủ mang lên tận phòng cho Yên Di. Cô gái vẫn ngồi ăn hăng say quên trời đất. Có lẽ hôm nay làm việc mệt lại bỏ bữa tối nên Yên Di thực sự đói bụng. Nhìn thấy cô ăn liên tục như vậy, Hoàng Gia Khiêm liền lên tiếng: “Em húp thêm súp cho dễ ăn.”

Yên Di liền gật đầu, cô định bỏ cái đùi gà bên tay trái và cái càng cua bên tay phải xuống để cầm chén súp nhưng Hoàng Gia Khiêm nhìn thấy hai tay cô dính mỡ thì liền nói: “Để tôi đút cho em.”

Nói xong, anh kéo ghế lại gần chỗ của cô, một muỗng lại một muỗng giúp cô ăn hết chén súp nóng ấm áp. Yên Di ăn no nê xong liền cảm thấy vui vẻ, cái miệng xinh xắn nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng bóng đều đặn. Hoàng Gia Khiêm được thể khen tặng: “Răng đẹp quá! Hèn gì nhai thức ăn cũng thuận tiện như vậy.”

Yên Di nghe xong liền muốn sặc, lẩm bẩm: “Không biết khen hay là mỉa mình nữa. Những người thông minh vẫn hay nói chuyện như vậy sao?”

Nhìn thấy Yên Di ăn uống xong, Hoàng Gia Khiêm lại lụi hụi dọn chén bát bẩn mang xuống bếp. Lúc quay lại thì anh đã thấy Yên Di thay ra bộ đầm ngủ màu đỏ khiêu khích và mặc bộ váy ngủ hình con vịt vào. Hoàng Gia Khiêm nhìn thấy con vịt vàng chói mắt lại nhớ đến con vịt trên chiếc quần mà trước đây Yên Di từng mặc. Anh cười thầm nghĩ bụng: “Có vẻ quần áo kiểu như thế này hợp với cô ấy hơn.”

Anh tiến lại gần Yên Di, khẽ hỏi một cách khá nghiêm túc: “Em có vẻ thích hình con vịt vàng có ba cái lông ở đuôi đúng không?”

Yên Di nghe xong liền kéo áo lên xem rồi gật đầu ngây thơ nói: “Tôi thấy rất dễ thương mà.”

Hoàng Gia Khiêm xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Tôi đâu có nói nó không dễ thương, em làm gì căng thẳng bảo vệ nó như vậy. Nhưng tôi sẽ không vui khi em chê bai quần áo tôi mua cho em đâu.”

Yên Di bĩu môi cúi đầu lẩm bẩm: “Anh bắt tôi mặc quần áo của ai rồi lại nói đó là mua cho tôi.”

Hoàng Gia Khiêm không nghe rõ nhưng vẫn đoán được nội dung. Anh nheo mắt nghiêm giọng khẳng định: “Quần áo đó là mua cho em.”

Yên Di bình thường vốn ngốc nghếch nhưng lần này cô lại có vẻ thông minh, chắc có lẽ vừa ăn xong, liền hỏi lại: “Vì sao anh biết tôi sẽ đến ở đây mà chuẩn bị sẵn. Chưa hết, anh làm sao biết kích cỡ của tôi để mua.”

Hoàng Gia Khiêm nghe xong liền nói: “Kích cỡ thì dễ thôi, cứ chọn cỡ lớn nhất thì kiểu gì em cũng chui vừa. Còn về...”

- ---


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv