Ba cô gái trò chuyện vui vẻ với nhau, cảm giác thoải mái khiến họ quên đi những vết thương trên da thịt. Tinh thần phấn chấn là liều thuốc tốt nhất cho con người. Khi đau khổ đạt đến tận cùng giới hạn chịu đựng thông thường của chúng ta, nếu có thể bước qua nó và sống tiếp thì có nghĩa là chúng ta đã sang một trang mới của cuộc đời. Đường đời dài như vậy, đau khổ biết mấy lần? Mỗi lần đau là một lần trưởng thành. Có lẽ vào cái giây phút Lưu Uyển Linh thú nhận cô thích ăn chè bưởi do Tinh Vân nấu thì cũng chính là lúc cô đã hiểu thông được cái gì là cần thiết cho cuộc đời mình. Một sự trưởng thành không cần trải qua “lễ trưởng thành” (*). Cũng như Pinocchio - chú bé người gỗ vậy. Khi vượt qua được thử thách thì tự khắc không còn là người gỗ nữa. Đến bây giờ, Lưu Uyển Linh mới hiểu được giá trị giáo dục của quyển sách mà cô đọc khi còn thơ bé. Có thể cuộc đời cô sẽ còn gặp nhiều gian truân hơn với mẫu virus trong người nhưng như vậy thì đã sao? Chỉ cần còn sống thì còn có hy vọng.
Đúng lúc này, một thứ âm thanh rất nhỏ kêu lên. Tiếng động này tuy nhỏ nhưng hoàn toàn chọi lại với không khí trong ngôi nhà gỗ cho nên dù tiếng kêu thật nhỏ vẫn khiến ba người họ chú ý.
“Tít, tít, tít...” - Tiếng kêu rất khẽ nhưng mỗi lần vang lên một tiếng “tít” thì giống như chuông đoạt hồn. Nhất là vào lúc mặt trời đã khuất và màn đêm đang bao phủ trên toàn khu đồi.
Dorothy là người phát hiện ra tiếng tít này đầu tiên. Âm thanh này vừa quen vừa lạ, vừa gần vừa xa khiến Dorothy bất thình lình không thể nhớ ra mình đã từng nghe ở đâu nhưng cô cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề.
“Chạy thôi!” - Dorothy hoảng hốt kêu lên.
Tinh Vân và Lưu Uyển Linh nhíu mày khó hiểu, cả hai đồng thanh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lúc này Dorothy cũng không hiểu sao gương mặt mình xanh mét, sợ hãi nói: “Hai chị nghe thử đi. Có tiếng đồng hồ cài thuốc nổ đó.”
Tinh Vân và Lưu Uyển Linh kinh ngạc há hốc mồm hỏi lại: “Sao em biết?”
Tinh Vân cố gắng nghe, biết có tiếng động tin tít nhưng không nhận biết được đó là đồng hồ của mìn nổ.
Lưu Uyển Linh cũng có đáp án tương tự cho nên cô lên tiếng hỏi: “Dorothy, em có chắc đây là tiếng đồng hồ đếm ngược của thuốc nổ sao?”
Dorothy cố gắng nhắm mắt lắng nghe lần nữa. Cô cũng không ngờ tai của mình lại nhạy bén như vậy. Nhắm mắt nghĩ ngợi một lúc, Dorothy khẳng định: “Em chắc chắn. Còn ba mươi phút nữa.”
Tinh Vân kinh ngạc hỏi lại: “Sao em lại biết được cả thời gian còn lại?”
Dorothy gấp gáp nói: “Không có thời gian giải thích nhiều nhưng em nghe được nhịp của tiếng tít. Càng gần thời gian đếm ngược thì nhịp của tiếng tít sẽ ngắn hơn. Em cũng không biết vì sao em biết nhưng với nhịp này thì chúng ta có ba mươi phút để thoát khỏi đây.”
Lưu Uyển Linh sợ hãi nói với Tinh Vân: “Chúng ta nghe theo em ấy đi chị, mau chóng thoát khỏi đây.”
Tinh Vân cũng gật đầu đồng ý nhưng trong lòng lại ngờ ngợ. Cô thắc mắc vì sao Dorothy lại có khả năng đặc biệt này và đang nghĩ về tình huống Lập Thế Khang muốn trả thù. Theo như hắn nói thì năm đó Amy chết thế nào sẽ bắt cô đền mạng thế đấy. Sự liên tưởng mơ hồ này không đưa Tinh Vân đi đến quyết định gì nhưng cứ thành một cái gì đó ngờ ngợ trong lòng cô.
Tuy nhiên, vào giây phút đếm ngược này, cô vẫn sáng suốt đưa ra kế hoạch thoát khỏi căn nhà bị khóa chặt: “Đầu tiên chúng ta phải làm đứt dây trói. Theo như chị quan sát thì nơi này chỉ có duy nhất một lối thoát đó là cửa sổ áp mái trên trần. Bởi vì xung quanh ngôi nhà đều là gỗ, bọc kín như bưng không sao có thể thoát ra được.”
Dorothy cũng gật đầu nói: “Chị Tinh Vân nói đúng, chúng ta mau cắn dây trói ra đi.”
Cả ba cô gái cùng đồng ý gật đầu rồi cúi đầu xuống cắn dây trói tay của chính mình. Những sợi dây thừng cứng rắn được bện chặt vào nhau vững chãi như thép. Những tiếng kin kít từ miệng họ thay nhau phát ra như thúc giục và cũng như động viên họ vượt qua giây phút đếm ngược này.
Mặc dù đã mài mòn răng nhưng vẫn chưa có dây trói của bất cứ người nào được tháo ra. Tuy hai hàm răng mỏi nhừ nhưng không một ai dám dừng lại hay lơ là. Họ ý thức được giá trị của từng giây trong trường hợp này cho nên chỉ biết cúi đầu cực lực mà cắn từng lớp của dây thừng.
“Dorothy, còn bao lâu nữa?” - Tinh Vân dừng lại giây lát hỏi cô.
Dorothy lắng nghe một lúc liền nói: “Khoảng chừng năm đến bảy phút nữa vì em nghe âm thanh tít tít đang nhiều hơn chị à.”
Đầu của ba cô gái lúc này đã vã mồ hôi và miệng cũng ứa máu tanh nồng. Sau khi nghe Dorothy nói vậy thì tinh thần của họ càng thêm khẩn trương. Ý nghĩ duy nhất lúc này là phải cắn đứt sợi dây thừng đang trói chặt tay mình. Vấn đề chỉ là sợi dây quá cứng và quá dày không cách nào cắn đứt nổi.
Vào cái lúc sinh tử liền kề thì bỗng dưng đầu óc sáng đến kỳ lạ, Tinh Vân không cắn dây trói của mình nữa mà ngẩng đầu lên nói: “Hai em dừng lại đi. Chúng ta không thể cắn đứt dây trói của mình được. Điều chúng ta có thể làm chỉ là dùng miệng mở nút thắt cho dây trói của người khác mà thôi.”