Có lẽ khi bắt đầu thích ai, bạn sẽ tự nhiên gắn những việc người đó làm với suy nghĩ chủ quan của mình rằng: họ làm vì mình. Rồi cứ thế mà huyễn hoặc mà vui mừng và còn tỉ tỉ những ảo mộng khác. Lưu Uyển Linh lúc này cũng như vậy. Cô bước lên giường nằm trằn trọc suốt, cuối cùng cũng quyết định nhắn cho Lâm Thanh cái tin cám ơn.
“Cám ơn anh đã giúp tôi tắm cho hai con thỏ.” - Tin nhắn vừa bay đi, Lưu Uyển Linh hít thở thật sâu như vừa làm việc gì đó cần can đảm lắm.
Cô biết số điện thoại của Lâm Thanh đã lâu rồi nhưng chưa một lần gọi điện hay nhắn tin cho anh. Đôi lúc anh nhắn tin cho cô chỉ đơn giản là thông báo số bàn đặt chỗ ở nhà hàng hay những tin nhắn gửi điện hoa cần cô xác nhận... chứ chưa bao giờ là trò chuyện riêng tư.
Về phía Lâm Thanh, anh vừa tắm sạch mùi của mấy con thỏ bám trên người mình xong bước ra thì thấy tin nhắn của Lưu Uyển Linh. Lần đầu tiên “cây xương rồng đầy gai” biết cám ơn anh còn ăn nói dễ nghe như vậy khiến cho anh tủm tỉm cười. Một tay anh xoa xoa chiếc khăn lau khô tóc, một tay anh cầm điện thoại nhắn tin trả lời cô: “Hai con thỏ hôi quá, làm bẩn cả người tôi.”
Tin nhắn Lưu Uyển Linh nhắn cho anh bay đi năm phút thì liền có tin hồi đáp. Cô vội mở ra xem. Đọc xong tin nhắn cô liền đanh đá nhắn lại: “Anh biết tắm cho thỏ không biết tự tắm cho mình sao? Suốt ngày càm ràm.”
Tin nhắn bay sang phòng Lâm Thanh liền có ngay tin bay lại: “Tôi tắm cho thỏ của cô thì cô có nên trả ơn bằng cách tắm cho tôi không?”
Tin nhắn đùa bỡn này vừa bay đi, tự nhiên Lâm Thanh thấy mình hơi quá lố nhưng không chữa được nữa rồi. Anh đành thở dài cầu cho Lưu Uyển Linh vô tri không nghĩ ngợi xa vời kéo mối quan hệ của họ đi xa đến mức mất kiểm soát. Lưu Uyển Linh tuy vô tri rất nhiều chuyện nhưng cô lại không vô tri chuyện này, ngược lại còn cẩn mật.
Rất nhanh từ phía Lưu Uyển Linh lại bay đến một tin nhắn từ chối: “Bây giờ tôi tự tắm cho mình còn khó. Không thể giúp được anh rồi.”
Lâm Thanh thấy cô từ chối thì thấy lòng nhẹ nhõm. Anh nhếch môi cười, nhắn lại: “Tôi tắm rồi. Đi ngủ đây. Chúc cô ngủ ngon.”
Lưu Uyển Linh cũng gửi lại một cái biểu tượng có rất nhiều chữ “Zzz” lớn nhỏ và từ “Good night!”
Không hẹn nhưng đèn từ hai căn phòng gần như cùng lúc tắt đi. Mọi chuyện có lẽ sẽ đơn thuần như vậy nếu như nửa đêm Lưu Uyển Linh không thức dậy đi xuống bếp lấy nước uống và bị trượt chân lần nữa.
Bàn chân lúc tối bị bong gân đi đứng chệch choạc thế nào lại lần nữa va vấp mà trượt ngã ra sàn gỗ bóng loáng. Tiếng la thất thanh của Lưu Uyển Linh khiến Lâm Thanh choàng tỉnh. Anh chạy vội xuống nhà thì nhìn thấy Lưu Uyển Linh đang ngồi bệt dưới sàn không nhấc nổi thân. Xung quanh cô là ly nước đang văng về một phía gần đó cùng những vệt nước tung tóe khắp sàn.
Anh chậc lưỡi, tiến lại gần cô rồi ngồi xổm xuống khẽ hỏi: “Khát nước sao?”
Lưu Uyển Linh khẽ gật đầu, gương mặt nhăn nhó có chút yếu ớt nói: “Có lẽ lúc chiều tôi ăn hơi nhiều cà ri.”
Lâm Thanh nhướng mày ra vẻ thông cảm rồi rót ly nước mang đến chỗ cô. Trong lúc cô uống nước, anh nhanh tay thu dọn cái cốc trên sàn và dùng giẻ lau khô những chỗ bị nước vấy bẩn.
Thấy Lưu Uyển Linh uống xong nước anh liền đưa tay đón lấy chiếc cốc đặt lại bếp, miệng không quên dặn: “Ngồi yên đó. Chờ tôi.”
Lưu Uyển Linh khẽ gật đầu nghe theo. Lâm Thanh sau khi cất chiếc cốc thì liền quay lại đưa đôi tay luồn dưới người Lưu Uyển Linh và nhấc bổng cô lên. Trong mắt Lưu Uyển Linh lúc này liền lộ ra một tia kinh ngạc. Toàn thân cô cứng đờ như đá, thẩn thờ ngẩng ngơ nghĩ ngợi. Lâm Thanh không nói không rằng, thẳng lưng đi từng bước lên lầu. Căn biệt thự tuy không lớn nhưng đủ để Lưu Uyển Linh cảm thấy có luồng gió lạnh thổi qua chiếc váy ngủ mỏng manh của mình.
Ánh sáng lờ mờ ở cầu thang hắt vào gương mặt anh tuấn cương nghị của Lâm Thanh khiến tim Lưu Uyển Linh bất ngờ đập loạn nhịp. Sống lưng tê dại, ánh mắt chăm chú nhìn không rời mắt khỏi gương mặt ấy. Trong ánh mắt không hề có dục vọng, đơn thuần chỉ là chiêm ngưỡng vẻ đẹp nam tính của anh. Lưu Uyển Linh không phải mới lần đầu gặp mặt Lâm Thanh nhưng đây quả thật là lần đầu cô nhìn anh ở góc độ gần gũi như thế này.
Một cách không tự chủ, Lưu Uyển Linh vòng tay ra phía sau lưng anh, chạm nhẹ. Sống lưng Lâm Thanh cứng đờ. Bàn chân đang đi bỗng nặng trịch rồi dừng hẳn lại. Đầu hơi cúi, ánh mắt anh hướng về người phụ nữ đang nằm trong lòng mình. Dung nhan xinh đẹp kiều diễm của Lưu Uyển Linh trước nay không phải anh không biết nhưng khi nhìn gương mặt cô ở góc độ gần gũi e lệ như lúc này thì trông càng bội phần thu hút.