Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 94



 

Edit: Hạnh + Beta: Miko



“Giang tổng?” Tới lúc nhìn rõ người trước mắt, Hạ Chi Viễn kinh ngạc gọi.

Giang Thừa cũng giả vờ ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh ta: “Hạ tổng?”

Sau đó anh nhìn đằng sau, tỏ vẻ kinh ngạc nói tiếp: “Hóa ra nhà Hạ tổng ở đây à?”

Hạ Chi Viễn định lắc đầu phủ nhận thì Điền Giai Mạn đi ra, nhìn thấy Giang Thừa, cô ta sững người, nhíu mày nhìn Ôn Giản đứng sau lưng anh.

Giang Thừa đang nắm tay Ôn Giản.

Hạ Chi Viễn cũng nhìn đôi tay đang nắm chặt, anh ta ngẩng đầu, hết nhìn Giang Thừa lại nhìn Ôn Giản: “Giang tổng và cô Ôn…”

Giang Thừa không trả lời ngay, chỉ cười đáp: “Chúng tôi tới đây xem nhà.”

Hạ Chi Viễn lại càng ngạc nhiên hơn: “Xem nhà?”

Anh ta nhìn người môi giới rồi nhìn Giang Thừa: “Giang tổng và cô Ôn sắp có chuyện vui đấy à? Hai người ở bên nhau từ khi nào thế?”

“Tối hôm qua.” Giang Thừa mỉm cười: “Cảm ơn Hạ tổng tạo cơ hội cho chúng tôi nhé.”

“…” Hạ Chi Viễn không biết trả lời sao, lại nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Giang Thừa và Ôn Giản, ánh mắt nghiền ngẫm.

Lúc lúc ấy, người môi giới nói: “Không ngờ ngài Giang và cô Ôn lại gặp được bạn bè ở đây, đúng là có duyên thật, nếu ngài Giang mua căn nhà kia thì mai sau cũng có hàng xóm thân quen rồi.”

Giang Thừa mỉm cười: “Để chúng tôi cân nhắc đã, tôi cảm thấy bức tường trong phòng khách trang trí bí bách quá.”

“Muốn sửa lại cũng không sao hết.” Anh ta vội vàng đáp: “Đập đi là được, không ảnh hưởng tới mỹ quan đâu.”

Dứt lời, anh ta chỉ phòng khách nhà Điền Giai Mạn: “Nhà bạn anh cũng thiết kế giống thế, hai người có thể tham khảo xem nhà họ trang trí thế nào, thực sự bức tường không ảnh hưởng gì đâu.”

Giang Thừa cũng nhìn qua, ánh mắt nghi ngờ, do dự hỏi Hạ Chi Viễn: “Hạ tổng, chúng tôi có thể tham quan nhà anh không?”

Sợ Hạ Chi Viễn nghĩ nhiều, anh chỉ căn biệt thự cuối dãy: “Chúng tôi vừa đi ngắm ngôi nhà kia, thiết kế không tệ lắm, chỉ là tường trong phòng khách hơi bí, nhà anh trang trí lại thế nào?”

“Đập đi một nửa, một nửa còn lại ghép thành quầy bar, không ảnh hưởng tới ánh sáng trong phòng khách, nhìn cũng đẹp.” Điền Giai Mạn đáp, tuy giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng không có vẻ kiêu căng như lúc nói chuyện với Ôn Giản.

Giang Thừa hào hứng nói: “Thế à? Chúng tôi vào xem nhé.”

Anh không đợi Điền Giai Mạn và Hạ Chi Viễn phản ứng, kéo Ôn Giản vào nhà, người môi giới cũng đi theo.

Điền Giai Mạn và Hạ Chi Viễn không ngăn kịp.

Hai người họ nhìn nhau, Hạ Chi Viễn nhún vai, Điền Giai Mạn bất lực đi vào nhà.

Giang Thừa kéo Ôn Giản vào phòng khách, tự nhiên bàn luận đánh giá cách trang trí với cô, chỗ nào đẹp, chỗ nào cần thay đổi, thay đổi thế nào, thảo luận say sưa, thỉnh thoảng lại ngoảnh lại tham khảo ý kiến với Điền Giai Mạn và Hạ Chi Viễn, hỏi xem sàn nhà dùng gạch gì, quầy bar làm thế nào, cửa phòng dùng của hãng nào, công ty nào trang trí. Giang Thừa và Ôn Giản còn khen nhà Điền Giai Mạn rất đẹp, đề tài nói chuyện chỉ xoay quanh việc thiết kế lại phòng khách, Điền Giai Mạn cũng không phòng bị như vừa nãy nữa, để Giang Thừa và Ôn Giản lên tầng tham quan, còn mình và Hạ Chi Viễn đi theo giới thiệu.

Giang Thừa vẫn nghĩ tới cảm nhận của chủ nhà, không vào phòng ngủ, chỉ xem phòng khách, hành lang và ban công.

“Cô Điền và anh Hạ trang trí nhà chắc cũng mất nhiều công sức nhỉ?” Giang Thừa kéo Ôn Giản vào thang máy, nhìn Điền Giai Mạn và Hạ Chi Viễn, mỉm cười khen ngợi.

“Đều do cô Điền làm cả, tôi có làm gì đâu.” Hạ Chi Viễn cười đáp.

Điền Giai Mạn cười cho qua, cũng không nói tiếp đề tài này nữa, cô ta ngoảnh lại thấy Giang Thừa ấn thang máy xuống tầng cuối cùng, sắc mặt cô ta thay đổi, vô thức cản lại: “Chúng ta tới trước…”

Giang Thừa lẳng lặng thu hết vẻ mặt của cô ta vào mắt nhưng vẫn dửng dưng ngắt lời Điền Giai Mạn: “Tầng cuối là tầng hầm đúng không? Có thể làm phòng tập gym hoặc phòng chơi bài đúng không?”



Người môi giới nói tiếp: “Diện tích sàn nhà rất rộng, có thể làm 4 phòng ngủ 1 phòng khách, thiết kế theo kiểu giếng trời (*), ngoài phòng tập gym, phòng karaoke hay chơi bài ra thì có thể làm thành phòng tiếp khách lớn, cũng có thể làm thành phòng ngủ, thư phòng, phòng chơi game, không ảnh hưởng tới ánh sáng đâu.”

(*) Thiết kế nhà theo kiểu giếng trời:

Điền Giai Mạn không chen vào được, tới lúc tới lượt cô ta nói chuyện thì thang máy dừng ở tầng hầm, cửa thang máy mở ra.

Cô ta gượng cười: “Tôi không trang trí tầng hầm nên không đẹp đẽ gì đâu.”

Dứt lời, cô ta ấn thang máy.

Ôn Giản ngẩng đầu, liếc qua sân bên ngoài, đôi mắt sáng ngời: “Sân nhà chị đẹp thế, còn có xích đu nữa này.”

Lúc nói chuyện, cô kéo tay Giang Thừa, vui vẻ chạy ra ngoài.

Hạ Chi Viễn cũng nhìn theo, cười bảo: “Không tồi, tôi còn chưa tới đây bao giờ.”

Giang Thừa âm thầm nhìn Hạ Chi Viễn, trông anh ta như nói thật, có lẽ chưa tới đây thật.

Điền Giai Mạn sốt ruột, muốn ngăn cản nhưng lại do dự, đành phải bất lực đi theo mọi người.

Dưới tầng hầm ngoài có sân vườn ra thì còn có phòng khách rất to và phòng tập gym, quầy rượu, còn có cả TV cỡ lớn.

Phòng tập gym cũng đầy đủ thiết bị.

Giang Thừa lẳng lặng nhìn qua sô pha và quầy bar rồi mới nhìn phòng tập gym.

Phòng khách và phòng thể thao đều có cửa kính sát đất nhưng bên trong lại kèo rèm kín mít.

Phòng khách rất sạch sẽ ngăn nắp, giống như ngay từ đầu vẫn để như thế, không ai dùng.

“Dưới này chỉ có phòng tiếp khách và phòng tập gym thôi à?” Giang Thừa đi theo Điền Giai Mạn ra ngoài sân, thản nhiên trò chuyện với cô ta.

Điền Giai Mạn gật đầu: “Ừ, ánh sáng ở tầng hầm không tốt lắm nên tôi không thay đổi gì cả.”

Giang Thừa gật đầu, mọi người đều ra sân ngoài, anh lẳng lặng nhìn cầu thang đi xuống, ở đó chất đống rác y tế chữa bệnh.

Anh nhìn xung quanh, tỏ vẻ đánh giá thiết kế căn nhà, ‘vô tình’ đi tới cầu thang.

Điền Giai Mạn ngoảnh đầu nhìn qua, khéo léo chặn Giang Thừa trước cầu thang, mỉm cười nói: “Nhà tôi không dùng cầu thang bên này nên hơi bẩn, đèn cũng hỏng rồi, không có gì hay ho đâu, anh cứ tham quan trong phòng đi.”

Giang Thừa cũng mỉm cười, đi theo cô ta vào nhà.

Ôn Giản, Hạ Chi Viễn và người môi giới cũng vào theo.

Chắc vì sợ Giang Thừa lại ra ngoài, Điền Giai Mạn đành phải chủ động giới thiệu phòng khách.

Ôn Giản ngạc nhiên nghe Điền Giai Mạn giới thiệu, lúc thì sờ chỗ này, lúc thì sờ chỗ kia, thỉnh thoảng lại hào hứng khen ngợi với Giang Thừa, bảo cân nhắc mua cái giống y hệt, dáng vẻ y như muốn mua nhà thật.

Giang Thừa mỉm cười nghe cô lải nhải, thỉnh thoảng lại sờ qua hoặc là ngẩng đầu xem xét, mượn cơ hội này nhìn bố cục căn phòng.

Tầng hầm chỉ có một phòng khách và một phòng tập gym, nhưng diện tích chắc chắn không khớp với 4 phòng ngủ một phòng khách.

Giang Thừa khó hiểu, anh đứng cạnh quầy rượu, tùy ý ngẩng đầu ngắm nghía.

Tủ rượu được làm bằng gỗ đàn hương màu đen, chiếm cả mặt tường, có hai ngăn lớn chia thành các ô vuông bày đủ loại rượu nổi tiếng.

Giang Thừa tùy ý cầm một chai rồi lại buông xuống.

Khi anh đặt chai rượu xuống, chai rượu bị nghiêng, thành chai đập vào vách tường, tiếng vang trống rỗng thanh thúy truyền tới, Giang Thừa khựng người lại, nheo mắt nhìn mấy ô vuông liền nhau rồi lại nhìn khớp nối giữa hai ngăn tủ, ánh mắt nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới, xoay người đi ra quầy bar.

Quầy bar trống trải, không có gì bất thường.



Điền Giai Mạn nhìn qua.

Giang Thừa mỉm cười, “Nhà cô Điền có nhiều rượu ngon nhỉ?”

Điền Giai Mạn cười theo: “Để trang trí cho đẹp thôi, tôi cũng không uống.”

Dứt lời, cô ta lẳng lặng nhìn sau quầy rượu.

Giang Thừa nhìn vẻ mặt của cô ta, thản nhiên giơ tay về hướng quầy rượu.

Điền Giai Mạn đi tới: “Mọi người lên tầng ngồi đi, tới một lúc lâu rồi mà tôi còn chưa mời trà tiếp khách, dù gì cũng là khách tới chơi cả mà.”

Giang Thừa gật đầu: “Làm phiền cô Điền rồi.”

Tới phòng khách trên tầng, Điền Giai Mạn tự pha trà, ba cô ta không xuất hiện.

“Cô Điền sống ở đây một mình à?” Giang Thừa vừa cầm cốc trà vừa hỏi.

Điền Giai Mạn tránh nặng tìm nhẹ: “Không phải.”

Cô ta cũng không muốn nói chuyện nhiều, thỉnh lại lại nhìn đồng hồ đeo tay, ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.

Giang Thừa cũng không muốn làm phiền cô ta mãi, uống hết cốc trà rồi chủ động chào hỏi, đi về cùng Ôn Giản và người môi giới.

Hai người không thực sự muốn mua nhà, chỉ bảo sẽ cân nhắc suy nghĩ, người môi giới cũng hiểu, hai bên lưu số điện thoại rồi về.

Ôn Giản và Giang Thừa ra bãi đỗ xe.

Giang Thừa gọi người tới lái xe thay, còn anh và Ôn Giản đi cùng một xe.

“Sao rồi?” Giang Thừa phóng xe ra ngoài, Ôn Giản nhìn anh, hỏi: “Anh cứ khăng khăng muốn xem nhà Điền Giai Mạn vì phát hiện gì à?”

Giang Thừa trầm ngâm suy nghĩ.

Ôn Giản tưởng anh phát hiện ra gì đó, chỉ thấy anh nghiêng đầu hỏi cô: “Sao em lại đi theo dõi Điền Giai Mạn?”

“Hôm nay ánh mắt cô ta nhìn em rất kì lạ, em cảm thấy hôm qua cô ta thất thố là vì ba em, không phải là trùng hợp.” Ôn Giản buồn bực cau mày, “Hôm nay em cố ý tới phòng tài vụ, thử chủ động nói chuyện với Điền Giai Mạn, tuy cô ta vẫn tỏ vẻ xa cách nhưng khác hẳn lúc trước khinh thường em, hơn nữa còn lén nhìn em rất nhiều lần, nét mặt suy tư gì đó. Em thấy không thích hợp lắm nên muốn đi xem, muốn tra xem cô ta có manh mối gì liên quan tới ba em không.”

“Ba em…” Giang Thừa hạ giọng, nhìn cô, “Em biết tình huống của ba em lúc đấy là thế nào không?”

Ôn Giản lắc đầu: “Em không rõ lắm, chỉ biết hôm đó thu lưới, kết quả là xảy ra vụ nổ mạnh, thi thể ở đó bị cháy đen không phải là ba em, nhưng hiện trường có DNA của ông. Cho nên có thể ba em còn sống, cũng có thể bị thiêu… thiêu thành tro rồi.”

Nhắc tới đây, giọng Ôn Giản trầm xuống.

Giang Thừa xoa tóc cô.

Ôn Giản mỉm cười với anh: “Em không sao đâu. Chỉ là em vẫn nghĩ ba em mất tích mà thôi, nhưng đáp án thì chỉ có Trần Lâm hoặc Chung Ngọc Minh biết, chắc tối hôm đó một trong hai người họ có mặt ở đấy, nhưng xác chết ở hiện trường lại không thấy có DNA của hai người họ, cho nên em không biết đã xảy ra chuyện gì đã, sao ba em lại gặp chuyện không may, sao mẹ con em lại bị trả thù…”

Ôn Giản nghẹn ngào, mỉm cười nói tiếp: “Chỉ khi bắt được Trần Lâm hoặc Chung Ngọc Minh thì mới biết.”

Giang Thừa cũng cười với Ôn Giản, xoa đầu cô lần nữa.

“Anh giúp em.” Giang Thừa nói, giọng anh dịu dàng nhưng cũng rất kiên định.

~

 

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv