Edit: Hạnh – Beta: Miko
—
Nhà Điền Giai Mạn ở ngoại ô, cách công ty khá xa.
Vào giờ cao điểm, đường tắc đến mức ô tô không di chuyển được.
Giang Thừa không âm thầm chạy theo, tới khi xe anh đi song song với xe Ôn Giản, anh gọi điện cho cô.
Ôn Giản vốn đang để ý xe của Điền Giai Mạn trong dòng người, nghe thấy tiếng chuông, cô cầm điện thoại, nghiêng đầu sang thì thấy Giang Thừa ngồi trong chiếc ô tô ngay cạnh đó.
Anh đi bên phải cô, hạ cửa kính xuống, quay sang nhìn Ôn Giản, Giang Thừa quơ tay, bảo cô kết nối điện thoại với bluetooth, rồi đeo tai nghe vào.
Ôn Giản vội vàng đeo tai nghe lên, ấn nghe máy.
“Em đừng tắt máy, chuyên tâm lái xe đi.” Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói trầm thấp của Giang Thừa truyền qua.
Ôn Giản gật đầu: “Vâng.”
Cô hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Giang Thừa: “Lúc anh về công ty thì thấy em nên đi theo.”
Ôn Giản: “Hôm nay anh ra ngoài à?”
Giang Thừa: “Ừ, anh có chút việc.”
Ôn Giản: “Ò.” Cô không hỏi nữa, chiếc xe trước mắt bắt đầu di chuyển, Ôn Giản tập trung lái xe.
Ra khỏi nội thành, đường sá thoáng hơn nhiều, tốc độ của Điền Giai Mạn cũng nhanh hơn.
Cô ta chạy xe về hướng khu đô thị mới ở Tùng Thành, được xây ở sườn đồi, có bệnh viện, viện dưỡng lão, trung tâm thương mại và nhiều thứ khác, kết hợp với sinh sống và nghỉ dưỡng, diện tích rất lớn, có nhiều người đầu tư bất động sản ở đây, cũng có nhiều hộ gia đình mua nhà để nghỉ phép, hoặc là có người về hưu, tuy không khí và cảnh sắc không tồi nhưng xa nội thành, đi lại tốn nhiều thời gian, không tiện đường thế nên người đi làm sẽ không chọn sống ở đây.
Điền Giai Mạn sống ở khu này làm Ôn Giản khá bất ngờ. Cô không hay tiếp xúc với Điền Giai Mạn, nhưng thấy cô ta là người rất chú trọng hiệu suất làm việc, trông không giống người tình nguyện lãng phí một tiếng đồng hồ để đi làm.
“Lúc trước anh có biết gì về Điền Giai Mạn không?” Ôn Giản đánh tay lái, hỏi Giang Thừa.
Giang Thừa: “Biết một ít, sao thế?”
Ôn Giản: “Không sao, em chỉ muốn hỏi xem anh có biết nhà Điền Giai Mạn thế nào không thôi. Cô ta làm ở đây mấy năm nhưng lúc nào cũng một mình, không có bạn bè đồng nghiệp thân thiết, trước đây em cũng từng hỏi người khác, nhưng chẳng ai biết gia đình Điền Giai Mạn thế nào cả.”
Giang Thừa trầm mặc: “Có thể cô ta là người tình của Chung Ngọc Minh.”
Ôn Giản khựng tay lại: “Không phải cô ta thích Hạ Chi Viễn ư?”
Giang Thừa: “Cụ thể thì anh không rõ lắm.”
Lúc hai người nói chuyện, Điền Giai Mạn lái xe vào khu biệt thự.
Ngoài cổng có bảo vệ trực, lúc Điền Giai Mạn đi vào, trên màn hình ở cổng còn hiện biển số xe của cô ta, cổng tự động mở ra, quả nhiên là khu biệt thự dành cho các hộ gia đình.
Ôn Giản và Giang Thừa không đi thẳng vào trong mà dừng xe ở bãi đỗ gần đó.
“Em lên mạng tra xem khu này có bán nhà hay cho thuê không.” Giang Thừa dừng xe rồi nói: “Nếu có thì bọn mình vào xem.”
Ôn Giản: “Vâng.”
“Nhớ đổi số điện thoại.” Giang Thừa nhắc nhở, tới khi xe dừng hẳn, lúc bước xuống, anh tiện tay nhét ống nhòm nhỏ vào túi.
Ôn Giản gật đầu: “Em biết rồi.”
Khu biệt thự này có rất nhiều ngôi nhà nguyên căn cần bán hoặc cho thuê, Ôn Giản nhanh chóng liên lạc với bên môi giới, đối phương làm ở công ty gần đó, đi tới đây chỉ mất vài phút.
Người môi giới dẫn Ôn Giản và Giang Thừa vào khu biệt thự. Bên trong rất thoáng, chủ yếu là căn nhà đơn lập có khoảng sân nhỏ. Tuy được thiết kế theo kiểu khu đô thị mới nhưng không có nhiều người ở, đi một quãng đường chỉ thấy mấy ngôi nhà sáng đèn, cũng không gặp người nào.
“Khu này xây được 7-8 năm rồi nhỉ? Có nhà vẫn không có ai ở à?” Giang Thừa vừa quan sát vừa hỏi.
“Chủ hộ ở khu này phần lớn là người đầu tư bất động sản, ngày thường cũng không nhiều người.” Anh ta giới thiệu, “Thật ra ít cũng tốt, không gian yên tĩnh, bảo mật cao, muốn làm gì thì làm nấy, không lo bị hàng xóm khiếu nại.”
“Cũng đúng, mua biệt thự là muốn yên tĩnh mà.” Ôn Giản cười nói tiếp, cô nhìn hai căn nhà sáng đèn, “Ai ở nhà này thế, có dễ sống chung không?”
Vừa nãy Điền Giai Mạn rẽ phải ở ngã tư đầu tiên, nếu Ôn Giản đoán không nhầm thì là hướng này.
“Đương nhiên. Mua được nhà ở đây thì đều là người có tiền cả.” Nhắc tới vấn đề này, anh ta nói như máy hát, chỉ sang một nhà: “Chủ căn nhà này là đôi vợ chồng về hưu, tuy già nhưng lại rất hiền, không thuê người giúp việc, đi mua đồ hay đi đâu đều chủ động chào hỏi bảo vệ, không kiêu căng tí nào.”
Ôn Giản chỉ căn nhà khác: “Nhà kia thì sao?”
Anh ta đáp: “Hình như là cha con hay sao ấy, tôi không rõ lắm, gia đình họ không hay giao tiếp với người khác, bình thường đều lái xe vào, bảo vệ cũng không biết gia đình đó thế nào, không thấy đàn ông ra ngoài, chỉ thấy có người phụ nữ thôi, trông còn trẻ lắm, lại xinh nữa.”
Ôn Giản và Giang Thừa nhìn nhau, có chút nghi hoặc.
Giang Thừa lẳng lặng nhìn ngôi nhà. Sân ngoài được bao quanh bởi hàng rào bằng sắt cao khoảng 3 mét. Hàng rào được bao phủ bằng dây thường xuân rậm rạp tựa như lá chắn, người ngoài không nhìn rõ bên trong.
Ôn Giản cũng nhìn dàn cây thường xuân rồi lại tò mò hỏi: “Sân nhà cô ấy kín quá.”
“Chắc là không muốn bị quấy rầy.” Người môi giới lúng túng đáp, “Nhưng mà hai người đừng lo, hàng xóm không thích giao lưu cũng không sao cả. Biệt thự ở đây đều là đơn lập, nhà cửa cách nhau nên không ảnh hưởng gì đâu.”
Ôn Giản cười đáp: “Cũng đúng ha.”
Người môi giới dẫn Ôn Giản và Giang Thừa đi tới căn biệt thự cuối dãy, cách ngôi nhà trồng cây thường xuân không xa, có view đẹp và rất riêng tư.
Ngôi nhà có 5 tầng, Ôn Giản và người môi giới đi xem dưới lầu, Giang Thừa lên sân thượng, lấy ống nhòm nhỏ từ trong túi nhìn nhà Điền Giai Mạn, qua cửa kính to trong suốt sát đất, Giang Thừa thấy Điền Giai Mạn và Hạ Chi Viễn.
Hình như Hạ Chi Viễn mới tắm xong, anh ta mặc áo tắm màu trắng rộng thùng thình, vừa xoa tóc vừa đi tới chỗ Điền Giai Mạn. Điền Giai Mạn cũng quen cảnh này, Hạ Chi Viễn đi tới, cúi đầu hôn cô ta.
Ôn Giản nói với người môi giới là muốn tự đi xem, đúng lúc ấy cô lên tới nơi, thì thầm hỏi Giang Thừa: “Có chuyện gì à?”
Cô vừa nói vừa đi tới cạnh Giang Thừa, kiễng chân cầm ống nhòm trong tay anh, Giang Thừa không kịp ngăn Ôn Giản thì cô liếc nhìn qua, thấy Hạ Chi Viễn đè Điền Giai Mạn lên sô pha, hôn môi tới tấp.
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa gạt ống nhòm sang một bên, che mắt Ôn Giản lại.
Ôn Giản giãy giụa, cô ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng: “Sao… . Sao anh không nói bọn họ đang…”
Giang Thừa cúi đầu nhìn cô: “Thế ai tay chân nhanh nhạy như con khỉ thế?”
Ôn Giản: “Em… Ai bảo anh chăm chú thế làm gì…”
Cô ngẩng đầu thấy Giang Thừa vẫn đang nhìn Hạ Chi Viễn và Điền Giai Mạn, tò mò muốn cầm ống nhòm, nhưng cô còn chưa động vào thì Giang Thừa lại giơ tay ra.
“Sao em lại lên đây? Người môi giới đâu?” Giang Thừa hỏi.
“Đang nghe điện thoại, em bảo với anh ta là em muốn đi xem xung quanh một lát.” Ôn Giản khẽ đáp, thấy Giang Thừa vẫn nhìn chằm chằm, cô ho một tiếng, hỏi: “Anh muốn nhìn từ đầu tới cuối à?”
Giang Thừa nhếch mày, “Ừ.”
Ôn Giản: “…”
Cô duỗi tay muốn cầm ống nhòm, mới giơ tay ra thì bị Giang Thừa túm lấy, kéo cô vào lòng.
“Đừng lộn xộn.” Giang Thừa thấp giọng nói, đôi mắt vẫn nhìn ống nhòm chằm chằm, Điền Giai Mạn đẩy Hạ Chi Viễn sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng, Hạ Chi Viễn cũng không tức giận, bình tĩnh ung dung chỉnh lại áo ngủ, trong phòng có một người đàn ông xuất hiện, khoảng hơn 60 tuổi, không cao, hơi gầy, lưng hơi còng, gương mặt na ná Điền Giai Mạn.
Giang Thừa khựng tay lại, vừa nãy người môi giới nói chủ nhà là cha con, nhưng Chu Tịch Viễn từng nói Điền Giai Mạn bất hòa với ba cô ta, mười năm không về nhà.
Ôn Giản nhạy cảm phát hiện động tác của Giang Thừa, cô ngoảnh lại: “Sao thế?”
Giang Thừa: “Em từng điều tra Điền Giai Mạn chưa?”
Ôn Giản: “Lúc trước vì mất sổ sách kế toán nên em cũng điều tra chút ít về cô ta.”
Giang Thừa: “Em đã từng thấy ba cô ta chưa?”
Ôn Giản gật đầu: “Em thấy chứng minh thư của ông ta rồi.”
Giang Thừa đưa ống nhòm cho cô: “Là người này à?”
Ôn Giản nhìn qua, gật đầu đáp: “Là ông ấy.”
Giang Thừa cau mày.
Ôn Giản: “Sao thế?”
“Anh nghe nói cha con bọn họ có hiềm khích, nhưng tình hình hiện tại không giống thế lắm.” Giang Thừa đáp, anh lại cầm ống nhòm.
Hình như ba Điền Giai Mạn cũng quen cảnh này, chỉ lẳng lặng dọn phòng.
Giang Thừa nhìn lên tầng trên và ban công trên sân thượng rồi lại nhìn xuống sân. Ở góc sân có cầu thang đi xuống, chắc là đường đi xuống tầng hầm
Gần cầu thang có đống rác.
Giang Thừa nhìn thoáng qua, đang định nhìn sang chỗ khác thì lại thấy rất nhiều kim tiêm y tế đã qua sử dụng. Anh sững người, cau mày nhìn người đàn ông trong nhà, tuy trông ông ta khá gầy nhưng lại rất khỏe mạnh.
Ông ta dọn xong rồi về phòng.
Điền Giai Mạn nháy mắt với Hạ Chi Viễn.
Hạ Chi Viễn hậm hực đi về phòng, anh ta thay quần áo rồi ra ngoài, nét mặt cũng thay đổi, không còn vẻ hôn môi cuồng nhiệt liếc mắt đưa tình như vừa nãy, chỉ thản nhiên dặn dò gì đó rồi mặc áo khoác để trên sô pha, hình như sắp về.
Giang Thừa trầm ngâm, anh bỏ ống nhòm xuống, nhìn Ôn Giản: “Bọn mình ra ngoài đi.”
Ôn Giản gật đầu.
Lúc xuống tầng, người môi giới vẫn đang nói chuyện, nhìn thấy Ôn Giản và Giang Thừa, anh ta vội vàng cúp máy, tươi cười đi tới: “Thế nào?”
“Căn hộ này cũng không tệ.” Giang Thừa đáp: “Tôi đi xem mấy nhà khác xung quanh đã.”
Bên môi giới đồng ý ngay.
Giang Thừa đi xung quanh về hướng nhà Điền Giai Mạn.
Ôn Giản không biết Giang Thừa định làm gì, cô kéo tay áo anh, thì thầm: “Đi thế này dễ gặp bọn họ lắm.”
“Không sao, chỉ sợ không gặp thôi.”
Giang Thừa khẽ đáp, lúc đi qua hàng rào nhà Điền Giai Mạn, anh cố ý đi chậm lại, nghiêng đầu ngắm dàn thường xuân, trông có vẻ rất thích.
Người môi giới cũng đi chậm theo, vừa đi vừa giới thiệu tỉ mỉ thiết kế ngôi nhà tới sân ngoài.
Lúc đi qua nhà Điền Giai Mạn, đúng lúc ấy cửa cổng mở ra, Hạ Chi Viễn lạnh lùng đi ra ngoài, không để ý lắm nên va phải người Giang Thừa.
~
------oOo------