Edit: Hạnh – Beta: mei
—
“Em sao thế?” Giang Thừa nhìn thấy sự thay đổi trong đôi mắt cô, anh hỏi.
Ôn Giản chỉ Điền Giai Mạn: “Em thấy Điền Giai Mạn rất lạ. Chẳng lẽ vừa nãy người đứng sau bụi cây là cô ta à?”
Giang Thừa nhìn Điền Giai Mạn, trông cô ta thất thần, ngơ ngẩn đứng đó.
“Lúc đấy là thế nào?” Giang Thừa nhìn Ôn Giản, thì thầm hỏi cô.
Ôn Giản hạ giọng xuống, khẽ đáp: “Lúc đấy Hạ Chi Viễn đè em lên núi giả…”
Nói được một nửa Ôn Giản mới phát hiện câu này không đúng, cô dừng lại, vội vàng ngẩng đầu, nói: “Không, không phải, là áp chế, áp chế, anh đừng hiểu lầm.”
Giang Thừa mỉm cười nhìn cô từ đầu xuống chân: “Xem ra anh phải dành thời gian huấn luyện thân thủ cho em mới được.”
“Không phải, em muốn thử xem rốt cuộc anh ta định làm gì nên mới không phản kháng.” Cô giải thích: “Lúc ấy anh ta muốn em giao ma túy ra, kiểu như rất để tâm tới lô hàng đó.”
“Hạ Chi Viễn dùng đống ma túy đó để dò đường để thêm một thị trường mới, chi phí tổn hại không nhỏ, anh ta để tâm là đúng rồi.” Giang Thừa thu lại vẻ ngả ngớn vừa nãy, bước tới gần cô, nhỏ giọng bảo: “Quan trọng là người cướp hàng của Hạ Chi Viễn lại là Lôi Sắt – đối thủ một mất một còn của anh ta, chắc chắn anh ta rất sốt ruột.”
Ôn Giản hiểu ra: “Thảo nào gã ta còn dẫn Tào Bảng tới đây tra hỏi em.”
Giang Thừa cau mày: “Tào Bảng cũng tới? Gã ta nhận ra em không?”
Ôn Giản gật đầu: “Gã ta nhận ra em là con gái của Lâm Cảnh Dư. Gã ta vừa nhắc tới tên ba em thì bụi cây gần đó có tiếng động, Tào Bảng chạy tới đó. Trông phản ứng của Điền Giai Mạn thế kia nên em mới nghĩ người đó là cô ta. À không phải, cô ta thích Hạ Chi Viễn, nếu là ghen thì suốt cả lúc ấy đáng lẽ ra sẽ không hiểu lầm em với Hạ Chi Viễn mới đúng. Hay là người khác nhỉ? Còn cô ta chỉ thấy em đi với Hạ Chi Viễn tới chỗ núi giả nên mới hiểu lầm?”
Giang Thừa nhìn Ôn Giản: “Nghe thấy tên ba em mới có tiếng động ư?”
Ôn Giản gật đầu.
Giang Thừa nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.
Đúng lúc đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Giọng Hà Thiệu cũng nhanh chóng truyền tới: “Ôn Giản? Cậu còn ở trong không? Tôi vào được không?”
Vừa dứt lời thì có tiếng mở cửa.
Giang Thừa hắng giọng đáp: “Cậu đợi đã.”
Hà Thiệu: “…”
Giang Thừa đưa quần áo khô cho Ôn Giản thay rồi mới ra mở cửa, vừa nãy sau khi Hà Thiệu đi thì anh khóa trái.
Hà Thiệu nhìn Giang Thừa, ngón tay run lên, lắp bắp hỏi: “Ơ sao anh… sao anh vẫn ở đây?”
Anh ta hoài nghi nhìn Giang Thừa rồi lại quay sang nhìn Ôn Giản.
“Anh ấy…” Ôn Giản lúng túng nhìn anh, không biết nên giải thích thế nào.
“Tôi sấy quần áo cho cô ấy, quần áo bị ướt cả sau lưng, cô ấy không với tới được.” Giang Thừa bình tĩnh đáp, mặc kệ vẻ mặt ‘Anh cứ bốc phét đi’ của Hà Thiệu, anh nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Ra ngoài thôi.”
Nói xong, Giang Thừa đi trước.
Ôn Giản xấu hổ gượng cười với Hà Thiệu, cô vòng qua anh ta, đi theo Giang Thừa xuống lầu.
Hà Thiệu cả kinh nhìn Giang Thừa và Ôn Giản, vội vàng chạy theo.
“Thừa ca, em nói này, anh làm thế là không được.” Hà Thiệu đứng sát người Giang Thừa, cười xấu xa với anh, thì thầm: “Rõ ràng anh chưa buông được Ôn Giản mà lại có người yêu, anh cố tình đang chọc giận ai đó à?”
Giang Thừa che miệng ho một tiếng, bọn họ đi tới cửa phòng khách, lúc ra ngoài, Giang Thừa giả vờ vô tình nhìn qua hành lang, lúc thấy camera, mắt anh lóe lên, hờ hững hỏi: “Ngoài vườn hoa nhà cậu còn có camera cơ à?”
“Sân nhà em to lắm, mà tường lại không cao lắm, không lắp camera có khi trộm vào cũng không biết.” Hà Thiệu giải thích, khoác tay lên vai Giang Thừa: “Anh đừng đánh trống lảng, anh vẫn thích Ôn Giản đúng không?”
“Không thích.” Giang Thừa gạt tay Hà Thiệu xuống: “Sân to thế thì sao không tuyển thêm bảo vệ?”
“Thế mà vẫn chưa đủ ư?” Hà Thiệu giơ tay ký hiệu số 6 (*), “Mỗi ngày có 6 bảo vệ chia làm 3 ca, trông như tiểu khu ấy.”
(*) Như này nè:
Giang Thừa nhìn anh ta: “Bình quân 1 ca cũng chỉ có 2 bảo vệ trực ban, tối nay nhà cậu còn có tiệc tùng, ai cũng bận bịu không hết việc.”
Hà Thiệu tán thành, gật đầu đáp: “Cũng đúng ha, hôm nay nhà có khách nên chẳng ai được nghỉ cả, tất cả phải đi tiếp đón khách khứa hết.”
Giang Thừa mỉm cười, không nói gì, anh nhìn thoáng qua bảo vệ trong đám người, cộng thêm một người phụ trách khu vực trong bếp thì là 5, còn một người khác thì trực ở phòng bảo vệ riêng.
Giang Thừa suy nghĩ gì đó.
Ôn Giản vô thức nhìn Giang Thừa.
Giang Thừa ngoảnh đầu nhìn Hà Thiệu, “Thôi, cậu làm gì thì cứ làm đi, không cần cứ ở đây với bọn tôi đâu.”
Hà Thiệu bĩu môi: “Chê em chướng mắt thì cứ nói toẹt ra đi.”
Anh ta vừa nói chuyện vừa nhìn Ôn Giản, lại vòng tay lên vai Giang Thừa, khẽ nhắc nhở anh: “Em biết anh vẫn thích Ôn Giản, anh cũng đừng xấu hổ, nhưng mà có gì thì cứ nói thẳng ra, kéo dài mãi sẽ làm tổn thương cả hai cô gái đó.”
Ngoài sân bật nhạc rất to, Ôn Giản không nghe rõ Hà Thiệu nói gì, chỉ thấy anh ta thì thầm vào tai Giang Thừa rồi buông anh ra, ánh mắt sâu xa nhìn cô, cười bảo: “Hai người cứ đi dạo đi nhé, có việc gì thì cứ gọi tôi.”
Giang Thừa nhìn Hạ Thiệu đi xa, nhỏ giọng nói với Ôn Giản: “Đi xem camera.”
Màn hình camera trong phòng bảo vệ.
Ôn Giản và Giang Thừa vòng qua đám người, nhân lúc không ai chú ý, cả hai đi tới phòng bảo vệ.
Trong phòng chỉ có 1 bảo vệ trực ban, anh ta đang chơi điện thoại.
Giang Thừa quan sát một lúc, nói: “Em dụ anh ta đi ra chỗ khác, để ý điện thoại nhé.”
Ôn Giản gật đầu, cô ném hoa tai sang một bên, đi tới phòng bảo vệ, lúc đi ngang qua cửa sổ, cô hét toáng lên: “A.” Dứt lời, Ôn Giản vội vàng lùi ra sau, tựa như bị dọa sợ.
Bảo vệ hoang mang ngẩng đầu, thấy vẻ mặt sợ hãi của Ôn Giản, anh ta để điện thoại xuống, đứng dậy, lo lắng hỏi cô: “Sao thế?”
Ôn Giản: “Hình như có rắn…”
“Sao lại có rắn?” Bảo vệ cũng hoảng sợ theo, cầm đèn pin chạy ra ngoài.
Thừa dịp không có ai, Giang Thừa lẻn vào phòng.
Bảo vệ cầm đèn pin chạy tới bên cạnh Ôn Giản, soi xung quanh cô: “Đâu? Chỗ nào?”
Ôn Giản hoảng hốt chỉ ra sau: “Nó bò ra kia rồi…”
Bảo vệ đi qua, “Mùa này không có rắn đâu, có phải cô nhìn nhầm không?”
“Tôi không biết. Tự dưng thấy có gì đó mềm mềm bò qua chân mình…” Giọng cô run run, cúi đầu chuyển hướng đèn pin trong tay bảo vệ soi qua bụi cỏ: “Anh tìm kỹ xem, tôi sợ lắm.”
Bảo vệ đành phải đi qua.
Ôn Giản tranh thủ nhòm vào trong phòng.
Giang Thừa ngồi trước máy tính, tay cầm con chuột nhanh chóng di chuyển, vẻ mặt bình tĩnh.
Bảo vệ soi xung quanh nhưng vẫn không thấy gì, quay lại nói với Ôn Giản: “Chắc là con gì khác đấy, cô có bị cắn không?”
Ôn Giản lắc đầu, “Không, cảm ơn anh nhé.”
Cô áy náy cười với anh ta: “Xin lỗi anh nhé, làm phiền anh rồi.”
Bảo vệ xấu hổ đáp: “Không sao đâu, chuyện nên làm mà.”
Dứt lời, anh ta xoay người định vào phòng.
Ôn Giản nghiêng người, vén tóc che tầm mắt của bảo vệ, giả vờ giật mình kêu lên, “Ôi, hoa tai của tôi mất rồi.”
Bảo vệ rời sự chú ý lên người Ôn Giản: “Sao thế?”
“Hình như hoa tai của tôi rơi rồi.” Ôn Giản bật đèn pin điện thoại, ánh sáng mờ mờ không rõ, cô mượn đèn pin của bảo vệ: “Xin lỗi, anh cho tôi mượn đèn pin một lát được không?”
“Có phải lúc nãy tìm rắn nên bị rơi không?” Bảo vệ cúi người tìm trên cỏ.
Giang Thừa mau chóng tìm được camera chỗ Ôn Giản và Hạ Chi Viễn vừa đứng.
Hạ Chi Viễn biết từng góc chết ở nhà Hà Kiến Ly, camera chỉ thu được cảnh anh ta và Ôn Giản đi tới khu núi giả, gần núi giả là hồ nhân tạo cũng là góc khuất. Ngoài Hạ Chi Viễn và Ôn Giản ra thì không ai thấy hết.
Giang Thừa nhớ Ôn Giản nói Tào Bảng từng xuất hiện, nhưng đoạn này lại không thấy Tào Bảng.
Anh cẩn thận nhớ lại bố cục nhà họ Hạ, phía Tây là hồ nước, cây cối thì ở phía Bắc, anh tới đó từ hướng Đông Nam, nhưng anh cũng không thấy Tào Bảng hay người khác xuất hiện, vậy là Tào Bảng đuổi người là chạy theo hướng Bắc.
Phía Bắc…
Phía Bắc có sân sau. Giang Thừa mở camera ở sân sau, trong bóng cây tối om, anh thấy Điền Giai Mạn hoảng loạn chạy ra, sau đó Tào Bảng đuổi theo cô ta.
Giang Thừa nhanh chóng ấn nút tạm dừng, nhìn gương mặt sợ hãi hoảng hốt của Điền Giai Mạn, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.
Ôn Giản và bảo vệ tìm một lát, tới khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại mới dừng lại, cô chán chường nói: “Không tìm thấy thì thôi vậy, làm phiền anh rồi.”
“Không có gì đâu.” Bảo vệ cũng không dám rời đi lâu, “Cô cứ tìm chỗ khác xem thế nào nhé.”
Ôn Giản gật đầu: “Được, cảm ơn anh.”
Bảo vệ mỉm cười, cầm đèn pin đi về phòng.
Ôn Giản và Giang Thừa không ở lại lâu, tới 10 giờ, hai người lấy cớ đi về trước.
“Sao rồi? Có phải là Điền Giai Mạn không?” Ô tô ra khỏi biệt thự nhà họ Hà, Ôn Giản hỏi Giang Thừa.
Anh gật đầu, “Là cô ta.”
Ôn Giản cau mày, sao Điền Giai Mạn lại nhạy cảm với tên ba cô như thế? Hay là lúc đó không cẩn thận dẫm phải cái gì đó nên mới bại lộ?
Sáng thứ hai đi làm, Ôn Giản cố tình quay lại phòng tài vụ lấy đồ, Điền Giai Mạn cũng ở đây, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt của cô ta rất phức tạp, tuy bề ngoài vẫn là vẻ mặt thờ ơ không quan tâm nhưng khác hẳn vẻ khinh thường cao ngạo lúc trước, là kiểu dò xét đánh giá.
Đúng lúc đó Giang Thừa đi qua, nhìn qua cửa kính, anh thu hết vẻ mặt của Điền Giai Mạn vào mắt, khi anh đang hoang mang thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Chu Tịch Viễn gọi tới.
“Có kết quả điều tra Điền Giai Mạn rồi, có phát hiện ngoài ý muốn đấy.”
Giang Thừa: “Cậu đang ở đâu? Tôi tới tìm cậu.”
~
------oOo------