Edit: Hạnh – Beta: mei
Ôn Giản vô thức quay đầu lại, cô thấy góc nghiêng bình tĩnh của Giang Thừa, đường nét gương mặt thâm thúy ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Ôn Giản cựa người, Giang Thừa buông cô ra, tay kia vẫn giữ chặt tay Hạ Chi Viễn, đứng im bình tĩnh nhìn anh ta.
Hạ Chi Viễn nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười với Giang Thừa, nói: “Giang tổng định làm gì thế?”
Giang Thừa cong môi, lạnh nhạt đáp: “Thế còn Hạ tổng đang làm gì thế?”
Hạ Chi Viễn cười: “Nam nữ ve vãn đánh yêu thôi.”
Anh ta lo lắng nhìn Ôn Giản: “Cô không sao chứ?”
Giọng anh ta rất dịu dàng làm Ôn Giản suýt tin vừa nãy chỉ là trêu đùa ve vãn thật.
Cô đứng thẳng người, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không sao.”
Giang Thừa cười cợt: “Cách tán gái của Hạ tổng mới lạ thật đấy, tôi còn tưởng Hạ tổng và cô Ôn có thâm thù đại hận gì cơ.”
Lúc nói chuyện, Giang Thừa buông tay ra.
Chắc là vừa nãy dùng quá nhiều sức lực, Hạ Chi Viễn xoa tay, gương mặt vẫn cười ôn hòa.
“Sao lại thế được, tôi thích cô Ôn lắm, không thể đối xử với cô ấy như thế được.” Hạ Chi Viễn cười nói tiếp: “Vừa nãy tôi chỉ trêu cô Ôn thôi.”
Giang Thừa cười lạnh, anh không đáp, lúc quay người lại thì thấy áo khoác của Ôn Giản bị ướt hơn một nửa, chắc là vừa nãy suýt thì bị ngã xuống, vạt áo dài nên bị ướt, dính lên ống quần.
Giang Thừa cau mày: “Quần áo của cô bị ướt rồi.”
Ôn Giản cúi đầu thấy vết nước trên áo mình mới nhận ra đùi cô cũng ướt một mảng.
Cô ngượng ngùng nhìn Hạ Chi Viễn, “Xin lỗi Hạ tổng, tôi đi hong quần áo đã.”
Giang Thừa: “Để tôi đi với cô, đây là nhà Hà Thiệu, cậu ta biết máy sấy ở đâu.”
(*) Vì trong mắt người ngoài Giang Thừa và Ôn Giản xa cách không thân nên mình để xưng hô là tôi – cô nhé.
Nói xong, anh gật đầu với Hạ Chi Viễn, đi cùng Ôn Giản tới đại sảnh.
Hạ Chi Viễn không đi theo, chỉ đứng im nhìn bóng hai người đi xa dần.
Ôn Giản và Giang Thừa vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, cũng không nói gì, chỉ im lặng rời đi, trông có vẻ không thân lắm.
Hạ Chi Viễn sờ cằm, vẻ mặt hoang mang.
Tào Bảng lẳng lặng đi tới.
Hạ Chi Viễn không ngoảnh lại: “Chuyện kia là thế nào?”
Tào Bảng: “Em chạy tới đó thì chỉ thấy Điền Giai Mạn thôi.”
“Điền Giai Mạn?” Hạ Chi Viễn cau mày, “Sao cô ta lại tới đây?”
Tào Bảng: “Chắc là đi dạo, vô tình va phải cây.”
“Thôi, kệ cô ta.” Hạ Chi Viễn xoay người, “Cậu điều tra Giang Thừa đi, thân thủ của anh ta không giống người bình thường.”
Tào Bảng: “Vâng.”
Thấy Hạ Chi Viễn sắp đi, Tào Bảng do dự: “Vậy… chúng ta từ bỏ chỗ ma túy kia à?”
Hạ Chi Viễn: “Vội vàng cái gì, nắm thóp cô ta rồi còn sợ cô ta chạy à?”
Tào Bảng im lặng, không dám nói nữa.
———
Ôn Giản và Giang Thừa đi tới đại sảnh, đúng lúc đó Hà Thiệu đi tới, nhìn thấy quần áo Ôn Giản bị ướt, anh ta cau mày, hỏi: “Có chuyện gì thế? Sao quần áo của cậu lại ướt thế kia.”
“Vừa nãy đi dạo, suýt nữa bị rơi xuống hồ.” Ôn Giản xấu hổ đáp.
Hà Thiệu: “Thế cậu đi thay quần áo đi, đừng để bị ốm, để tôi hỏi Hà Kỳ xem con bé có quần áo mới không…”
Nói rồi anh ta lấy điện thoại ra.
Ôn Giản ngăn Hà Thiệu lại: “Không cần đâu, tôi mượn máy sấy cũng được, hong khô là được rồi.”
Hà Thiệu không gọi nữa, gật đầu bảo: “Được, để tôi dẫn cậu đi.”
Phòng ngủ cho khách trong nhà Hà Thiệu ở tầng 4, tuy không có quần áo mới nhưng vẫn có khăn tắm và máy sấy.
Hà Thiệu lấy máy sấy cho Ôn Giản, vừa đi tới cửa thì Hà Kiến Ly gọi tới. Hà Kiến Ly không thấy Hà Thiệu đâu nên rất tức giận, tưởng anh ta lại mặc kệ khách khứa đi chơi ở đâu đó. Hà Thiệu mới nhấc máy thì bị mắng một trận, anh ta không cãi lại được, vội vàng nhét máy sấy vào tay Ôn Giản, nói: “Cậu cứ sấy quần áo đi nhé, cần gì thì cứ gọi cho tôi.” Sau đó anh ta hớt hải chạy đi, để lại Giang Thừa và Ôn Giản đứng đó.
Giang Thừa thấy Hà Thiệu đi xa, anh kéo rèm cửa lại, ngẩng đầu đánh giá căn phòng, giơ đồng hồ lên dò một vòng, chắc chắn không có camera ẩn và không có thứ gì khả nghi thì mới đóng cửa lại, tiện tay khóa cửa phòng.
Ôn Giản ngạc nhiên nhìn anh: “Anh không ra đấy cũng được à?”
“Không sao.” Giang Thừa hờ hững đáp, anh đi tới chỗ cô, đặt tay lên vai Ôn Giản, thản nhiên cởi áo khoác bị ướt của cô ra.
“Em có bị thương không?” Giang Thừa vừa hỏi vừa kiểm tra tay cô.
Ôn Giản giơ tay ra, mặc kệ anh kiểm tra người mình: “Em không sao, anh đừng lo.”
Giang Thừa thở phào một hơi, vuốt ve má Ôn Giản, cúi đầu hôn lên môi cô, anh không hôn sâu mà chỉ chạm vào môi cô.
Vì đang ở bên ngoài, Ôn Giản nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Đang ở nhà người khác đấy.”
Giang Thừa dừng lại, nhìn cô, anh thở phào, giơ tay ra đặt lên ót Ôn Giản, tay kia ôm eo cô, kéo Ôn Giản vào lòng.
Ôn Giản nghe tiếng tim anh đập thình thịch, xung quanh là hơi thở của anh, cô yên lòng hơn, dang tay ôm Giang Thừa.
“Em không sao.” Cô trấn an anh.
Giang Thừa buông Ôn Giản ra, chỉnh lại tóc cho cô.
“Em đừng ở cạnh anh ta một mình, nhất là buổi tối.” Giang Thừa nhìn thẳng vào mắt Ôn Giản, trầm giọng nói, vẻ mặt thản nhiên vuốt tóc cô.
Ôn Giản gật đầu: “Vâng.”
Cô lo anh cứ ở đây mãi sẽ làm người khác nghi ngờ, đẩy anh ra rồi bảo: “Anh ra ngoài trước đi, em ở đây một mình cũng không sao.”
Giang Thừa: “Không sao đâu.”
Giang Thừa lấy khăn tắm dùng một lần đưa cho Ôn Giản: “Em cởi quần áo ướt ra đi, đừng để bị cảm.”
Ôn Giản gật đầu, cúi đầu nhìn chiếc quần ướt gần hết, tuy hai người đã làm chuyện kia rồi nhưng Ôn Giản vẫn ngại cởi quần áo trước mặt Giang Thừa, mà trong phòng lại không có nhà tắm.
“Anh quay ra chỗ khác đi đi.” Cô xấu hổ đẩy anh.
Giang Thừa lẳng lặng nhìn cô từ trên xuống dưới, nhưng anh lại rất nghe lời, mặc cô đẩy mình đi.
Ôn Giản nhanh chóng cởi quần áo ra, cô mặc khăn tắm, bấy giờ mới thoải mái hơn.
Giang Thừa quay đầu lại nhìn cô một lần nữa, anh không nói gì cả, cầm quần áo ướt của Ôn Giản, vừa sấy quần áo vừa nhìn tình hình bên ngoài.
Hạ Chi Viễn đứng trong đám người, anh ta đang nói chuyện phiếm, trông hơi lơ đãng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cổng.
Ôn Giản cũng thấy ánh mắt của Hạ Chi Viễn, lo lắng nhìn Giang Thừa: “Anh ta đoán được ư?”
Giang Thừa: “Không sao, bao nhiêu năm nay anh với em vẫn mập mờ không rõ, thật thật giả giả mà.”
Ôn Giản không biết nên trả lời thế nào, cô cứ cảm thấy câu này của Giang Thừa còn xen lẫn chút ai oán.
Giang Thừa cũng không nói gì, nhìn chằm chằm khung cảnh náo nhiệt dưới lầu.
Ôn Giản cũng nhìn theo, ở một góc, cô thấy Điền Giai Mạn.
Cô ta vẫn cao ngạo, nhưng hôm nay lại hơi thất thần, hình như có tâm sự, không để ý có người va phải mình.
Ôn Giản cau mày, có chút khó hiểu.
------oOo------