Edit: Hạnh
—
Sắc mặt Giang Thừa vẫn nhàn nhạt, anh chỉnh lại mấy đĩa thức ăn, bình tĩnh nhìn Ôn Giản. Nhưng cô lại mất tự nhiên, xấu hổ mỉm cười, chỉ về phía Uông Tư Vũ, giới thiệu: “Đây là bạn tớ.”
Lâm Bằng Bằng cười nói tiếp: “Tôi vẫn nhớ anh, năm đó…”
Uông Tư Vũ cười ngắt lời cô nàng: “Đổi nghề từ lâu rồi, mấy năm nay lặn lội kiếm tiền đâu đó thôi.”
Lâm Bằng Bằng cũng biết sơ sơ chuyện này, trong khu phố cũ, mọi người bàn tán, chàng trai năm đó lại quay về dáng vẻ cũ, cuối cùng vẫn là lưu manh, chưa tới hai năm thì bị đuổi khỏi đội cảnh sát, dọn nhà chuyển đi, dần dần cũng không có ai nhắc tới Uông Tư Vũ nữa.
“Hai người vẫn luôn liên lạc à?” Lâm Bằng Bằng hỏi.
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không, hồi trước mới gặp lại nhau thôi.”
Lâm Bằng Bằng cười: “Đúng là có duyên ha.”
Hà Thiệu lén nhìn Giang Thừa, anh vẫn bình tĩnh kiên định, không nhìn ra cái gì.
Mọi người nhanh chóng đổi đề tài, 10 năm không gặp, hồi ức đều là tuổi trẻ thanh xuân, chuyện gì cũng quay quanh Ôn Giản, cô mất tích 10 năm, bí ẩn không rõ.
Ôn Giản không nói nhiều, thấy các bạn tò mò, cô chỉ bảo nhà mình có chuyện, chưa tìm được việc, giọng nói nhẹ nhàng làm Hà Thiệu nhớ tới những lời Lâm Bằng Bằng nói đến nhà Ôn Giản, thêm cả mấy bài đăng ảo não của cô, không tìm được việc, đi phỏng vấn thì bị từ chối, năm đó Ôn Giản là học bá, 10 năm sau lại trở nên thế này, Hà Thiệu hơi đau lòng.
Cuộc vui kết thúc, Hà Thiệu nhắn tin hỏi cô đã tìm được việc hay chưa.
Lúc ấy Ôn Giản đang ngồi trên xe Giang Thừa.
Lúc về, cả nhóm ai tiện đường thì đi với nhau, ban đầu còn tưởng Uông Tư Vũ sẽ đưa Ôn Giản về, suốt cả buổi Giang Thừa chẳng nói mấy câu giờ lại bảo: “Để anh đưa em về.” Mấy chữ này làm cả đám cả kinh.
Lúc ăn cơm Giang Thừa không chú ý nhiều tới cô, ai cũng bảo Giang Thừa là người bình tĩnh nhất, 10 năm qua vẫn không thay đổi, không hổ là Giang Thừa.
Thế nên trong mắt mọi người, Giang Thừa đột nhiên nói thế làm ai cũng kinh ngạc, nhưng mà thấy hai người khách sáo lạ thường, không nhìn ra cái gì, đều nghĩ chỉ là bạn bè ôn lại chuyện xưa như bình thường.
Lúc Hà Thiệu nhắn tin cho Ôn Giản, cô đang dựa đầu vào cửa kính, tay để lên cửa sổ, hoảng hốt nhìn tin nhắn của anh ta, cô cũng đoán được Hà Thiệu định nói gì.
Cô gõ: “Chưa.” Đang định ấn nút gửi thì lại do dự.
Giang Thừa quay đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Hà Thiệu à?”
Ôn Giản lắc đầu phủ nhận: “Không phải.”
Cô cất điện thoại, cảm thán: “Trông các bạn đều sống tốt cả nhỉ?”
Giang Thừa: “Em cũng không kém.”
Ôn Giản: “Em không có việc làm.”
Giang Thừa: “Ai bảo em học trường chẳng ra sao.”
“…” Ôn Giản nghiêm túc nhìn anh, “Em tốt nghiệp bằng xuất sắc đấy nhé.”
Giang Thừa nhìn đường đi, bình tĩnh đáp: “Anh nhớ em bảo em học hành chểnh mảng lắm mà.”
Ôn Giản: “Nhưng mà em ưu tú giỏi giang thật.”
Giang Thừa gật đầu: “Ừ, cố lên nhé, rồi em sẽ tìm được việc thôi.”
Ôn Giản: “…”
Cô tức giận quay mặt đi, không thèm để ý tới anh nữa.
10 phút sau ô tô đi vào gara.
Giang Thừa đỗ xe lại, đi cùng Ôn Giản tới nhà cô.
Đi được một đoạn, Ôn Giản thấy không đúng, hỏi: “Anh không về nghỉ ngơi đi à?”
Giang Thừa nhìn đồng hồ đeo tay: “Không vội, anh đưa em về đã.”
Cửa thang máy mở ra, hai người bước vào, anh không nhìn cô, ngẩng đầu nhìn số hiển thị, góc nghiêng đẹp không có chỗ chê, bình tĩnh kiên định.
Tới lúc cô mở cửa nhà ra, Giang Thừa giơ tay lên, đẩy cửa ra, thản nhiên đi vào.
Ôn Giản hoang mang nhìn anh: “Còn có chuyện gì nữa à?”
“Không có.” Giang Thừa nói, tự nhiên vứt chìa khóa lên huyền quan, quay đầu nhìn cô: “Muốn cùng em…”
Anh dừng lại rồi mới nói: “Muốn ôn chuyện với em.”
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa bước vào, tự nhiên đi tới chỗ máy lọc nước, rót nước vào cốc giấy rồi mới nhìn cô, anh nói: “Không ngờ em lại trọng tình cảm thế đấy.”
Ôn Giản nghĩ anh nói tới chuyện lúc cô bước vào phòng bao, vừa thay giày vừa bảo: “Bao nhiêu năm không gặp nhau mà.”
Giang Thừa gật đầu: “Chẳng lẽ anh với em không thế à?”
Ôn Giản: “…”