Edit: Hạnh
—
La Văn Cảnh thấy Ôn Giản, không chắc chắn lắm, gọi: “Lâm Giản Giản?”
Mấy năm rèn luyện, Ôn Giản thấy người khác gọi mình, cũng quen với việc bất động như núi, không quay đầu lại, cũng không chớp mắt, vẻ mặt tự nhiên đi qua hai người họ.
Hà Thiệu thấy La Văn Cảnh gọi Lâm Giản Giản, vô thức nhìn cô, không ngờ gặp được Ôn Giản thật, gọi: “Lâm Giản Giản?”
Ôn Giản còn giả vờ không nghe thấy tiếng gọi thứ nhất được, nhưng lúc sau Hà Thiệu gọi cô, giọng anh ta lại lớn, Ôn Giản dừng lại, kinh ngạc nhìn Hà Thiệu và La Văn Cảnh, mỉm cười hỏi: “Đã lâu không gặp.”
La Văn Cảnh không ngờ sẽ gặp lại cô, anh ta sửng sốt, nói năng lắp bắp.
Hà Thiệu cũng bất ngờ, lần trước gặp Ôn Giản ở nhà Giang Thừa, sau đó hai người không gặp nhau nữa, cũng không nhắn tin gì, nhưng anh ta thường xuyên thấy cô đăng bài trên Wechat, hình như cô đang phiền não chuyện công việc, trông hơi chật vật khó khăn.
Hà Thiệu cũng từng gặp Uông Tư Vũ, hôm đó ở dưới tiểu khu nhà Giang Thừa, thấy cô ôm anh ta.
Hà Thiệu nhìn Uông Tư Vũ, đoán mối quan hệ của hai người, cười chào Ôn Giản: “Đã lâu không gặp.”
La Văn Cảnh bình tĩnh lại, nói: “Bao nhiêu năm không gặp, cậu còn nhớ tôi không?”
Ôn Giản gật đầu, do dự hỏi: “La Văn Cảnh?”
Tuy anh ta béo lên nhưng ngũ quan vẫn có nét giống trước đây.
La Văn Cảnh xấu hổ, mặt đỏ lên, nụ cười tự nhiên thoải mái.
“Trí nhớ của cậu vẫn tốt nhỉ?” Anh ta nói.
Ôn Giản thẹn thùng cười: “Cảm ơn cậu.”
Tai anh ta đỏ bừng.
Hà Thiệu cười huých tay anh ta: “Cậu đó, chẳng có tiền đồ gì cả.”
Hà Thiệu nhìn Ôn Giản: “Cậu có vội về không? Nếu không vội thì vào phòng nói chuyện đi, cô chủ nhiệm bị bệnh, chiều nay có vài bạn tới bệnh viện thăm cô rồi đi ăn với nhau.”
La Văn Cảnh tiếp lời: “Đúng đó, cậu vào đi, nhiều năm chẳng có tin gì, mọi người vẫn nhớ cậu đó, lúc chiều còn nhắc tới cậu cơ.”
Ôn Giản do dự, cuối cùng gật đầu bảo: “Cũng được.”
Hà Thiệu đẩy cửa ra, anh ta đứng chặn Ôn Giản và Uông Tư Vũ lại, thò đầu vào trong, nói với các bạn: “Này các cậu đoán xem bọn tôi gặp ai nè?”
Cả đám hiếu kì, sôi nổi đặt đũa xuống, đoán vài bạn nổi bật trong lớp, không ai đoán là Ôn Giản, cũng không nghĩ tới người đó là cô. Hà Thiệu xua tay phủ nhận, anh ta mở toang cửa ra, lúc thấy Ôn Giản, tiếng thìa rơi leng keng vang lên, cả đám tròn mắt nhìn cô. Hứa Nhiễm che miệng lại, nước mắt lã chã, đứng dậy.
Ôn Giản cũng thấy Hứa Nhiễm, tuy cô nàng đổi kiểu tóc, khí chất cũng khác, cả người cũng thay đổi theo nhưng Ôn Giản liếc qua là nhận ra ngay. Thấy cô nàng che miệng lại, đôi mắt hồng hồng nhìn mình, không hiểu sao mũi Ôn Giản cay cay, mắt hoen lệ theo.
Hứa Nhiễm ngẩng đầu đi tới, đứng cách Ôn Giản một đoạn, vừa khóc vừa cười, nghẹn ngào hỏi: “Bao nhiêu năm qua cậu đi đâu?”
Một câu này làm Ôn Giản không nhịn được nữa, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Mọi người cũng xúc động theo.
Có bạn quay video lại gửi vào nhóm: “Xem ai về rồi này.”
Cả nhóm sôi nổi hẳn lên.
“Đm, Lâm Giản Giản à?”
“Lâm Giản Giản?”
“Lâm Giản Giản đúng không, tớ không nhìn nhầm đó chứ?”
“Cô bạn mất tích ở lớp mình xuất hiện rồi đó ư?”
“Chàng trai bên cạnh là người yêu hả?”
……
Giang Thừa làm việc xong, anh gấp laptop lại, cầm điện thoại nhìn một đống tin nhắn, hết ‘Lâm Giản Giản’ lại tới ‘người yêu Lâm Giản Giản’, anh mở video ra xem, thấy Ôn Giản và Uông Tư Vũ đi cùng nhau, Hứa Nhiễm khóc nấc lên, anh khựng người lại, rõ ràng anh tìm thấy cô trước, lúc ấy anh cũng xót xa nghẹn ngào thế này.
“Bao nhiêu năm qua cậu đi đâu?”
Giang Thừa nghe thấy giọng Hứa Nhiễm, cũng nhớ lúc gặp lại nhau anh cũng hỏi cô câu này.
Lúc đó cô bình tĩnh hơn thế này nhiều, bình tĩnh tới mức anh không biết cô có dao động hay không, khác hẳn với bây giờ, Ôn Giản hiện tại là kiểu vui mừng xót xa gặp lại bạn cũ, cách một màn hình cũng cảm nhận được.
Cửu biệt trùng phùng cuối cùng cũng gặp lại nhau nên mới kích động thế này.
Trong video, các bạn khác cũng xúc động, cũng có bạn khóc theo.
Tiếc nuối 10 năm qua lại trở về như thuở ban đầu, bọn họ vẫn là cô gái chàng trai tràn đầy khát khao ước vọng, mong chờ tới ngày thi, mong chờ trường đại học sau này, cũng chờ tới lúc được phóng thích bản thân.
Năm ấy cô mất tích, không khí hài hòa trong lớp cũng ảm đạm đi, hôm liên hoan sau kì thi, Giang Thừa không tới, lúc ấy Hà Thiệu nói với anh, mọi người chẳng vui vẻ gì, đã hứa tốt nghiệp cùng nhau cuối cùng chỉ là bữa ăn qua loa cho xong, ai cũng tiếc nuối, cuộc sống bình an yên ổn của bọn họ làm chẳng ai tưởng tượng nổi, người làm ra những thứ đó là bọn buôn bán ma túy.
Hà Thiệu nhắn tin hỏi anh có tới không, ăn uống liên hoan cùng nhau, Trần Tâm Lan cũng muốn tới.
Giang Thừa nghĩ chắc bây giờ bà đang cố nén khóc, Ôn Giản năm 16 tuổi là cô gái đáng yêu, hiệu trưởng, thầy cô, bạn bè, ai cũng quý cô cả.
Anh gọi cho Trần Tâm Lan.
Bà nghẹn ngào nói: “Giang Thừa, em đọc tin nhắn chưa, Lâm Giản Giản về rồi…” Nói tới cuối, bà đang khóc bỗng nhiên lại cười.
Giang Thừa cũng cười theo, “Em đọc rồi ạ. Hôm nào em và em ấy đi thăm cô nhé.”
Lúc cúp máy, điện thoại anh như bị spam, hồi trước chẳng ai nhắn tin hôm nay lại oanh tạc, Ôn Giản mất tích 10 năm trở về, trong lòng mọi người đều nghĩ lành ít dữ nhiều.
Có một thời gian dài Giang Thừa cũng nghĩ thế, nhưng rồi anh lại phủ định.
Hà Thiệu gửi địa chỉ quán, bảo ai ở gần thì tới chơi, ôn lại chuyện cũ, còn nhắn riêng cho Giang Thừa.
Giang Thừa nhìn đồng hồ, cầm chìa khóa xe bước ra ngoài.
Lúc tới nơi, các bạn vẫn ở đó, cực kì náo nhiệt. Nhưng năm đó Giang Thừa là đàn anh ai cũng tôn trọng, lúc anh đi vào, không khí như ngưng lại, sau đó cả đám sôi nổi tiếp anh, bảo phục vụ mang thêm món và ghế, nhiệt tình lạ thường.
Giang Thừa ngồi đối diện Ôn Giản, thấy anh nhìn mình, cô vô thức ngồi thẳng người nhìn anh.
Động tác nhỏ này làm mọi người đều nghĩ cô sợ Giang Thừa, lúc đi học hai người là bạn bàn trên bàn dưới, lúc ấy ai cũng biết cô sợ anh, lúc ngoảnh đầu nói chuyện với Hà Thiệu đều khống chế tránh Giang Thừa.
Các bạn đều biết anh bỏ thi đại học, không ai chắc chắn 100% là vì Ôn Giản những đều nghĩ ít nhiều liên quan tới cô.
10 năm không gặp, Giang Thừa vẫn độc thân, mà Ôn Giản…
Các bạn lén nhìn chàng trai ngồi cạnh cô, thông minh không liên tiếng, chỉ có một hai người bảo: “Thừa ca, anh cứ thế này sẽ làm em gái Giản Giản sợ đó.”
Người khác hùa theo: “Đúng đó.”
“Thừa ca, 10 năm mới gặp lại, anh có gì muốn nói với em gái Giản Giản không?”
Hà Thiệu khẽ ho một tiếng, thấy Giang Thừa bĩnh tĩnh nhìn Uông Tư Vũ rồi lại nhìn Ôn Giản: “Không định giới thiệu người nhà của em đi à?”
Ôn Giản: “…”
Mọi người hết nhìn Giang Thừa rồi lại nhìn Ôn Giản, cũng có bạn lén nhìn Uông Tư Vũ.
Uông Tư Vũ lịch sự mỉm cười, uống trà, làm như không liên quan tới mình.
~
------oOo------