Edit: Hạnh
Giang Thừa đưa túi đồ ăn cho cô: “Hôm nay em có bận gì không?”
Ôn Giản nhớ tối nay Lưu Tiểu Vĩ hẹn cô đi chơi, gật đầu đáp: “Tối nay em có việc.”
“Thế ban ngày thì sao?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Em không phải làm gì cả.”
“Đúng lúc thật.” Giang Thừa vào nhà, “Đi mua sắm với anh.”
Ôn Giản: “…”
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Thừa: “Anh cũng đi mua sắm á?”
Giang Thừa liếc cô một cái: “Không có bạn gái mua quần áo cho thì phải tự đi mua chứ sao? Nếu không thì ngồi chờ quần áo từ trên trời rơi xuống à?”
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa gõ đầu cô: “Mau đi rửa mặt rồi ăn sáng đi, đừng lề mề.”
Ôn Giản vệ sinh cá nhân xong thì thấy Giang Thừa bày bát đũa và đồ ăn ra, anh ngồi trên ghế.
Ôn Giản ngồi đối diện Giang Thừa, cầm lát bánh mì anh đưa, hỏi: “Anh không bận à? Sao tự dưng lại đi dạo phố?”
Giang Thừa nhìn cô: “Anh là người làm công ăn lương, hôm nay là cuối tuần, phải dành thời gian cho bản thân chứ.”
Nghe cũng hợp lý ha.
Ôn Giản ngẩng đầu, cô nghĩ đàn ông như Giang Thừa sẽ không lãng phí thời gian vào mấy chuyện này.
Cô nghĩ thân phận và cách sống của anh sẽ tới mấy cửa hàng trong trung tâm thương mại, không ngờ anh lái xe đưa cô đi mua sắm nửa ngày mà vẫn chưa chịu dừng lại.
“Anh có hay mặc đồ của thương hiệu nào không?” Trên đường đi, cô không nhịn được, hỏi anh.
Giang Thừa: “Có.” Thấy đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, anh dừng xe lại, nói: “Đi tới ngã rẽ phía trước là đến nơi.”
Giang Thừa không tới trung tâm thương mại mà đến một cửa hàng thời trang bình thường.
Cả con phố này có rất nhiều cửa hàng san sát nhau, có đồ bình thường lẫn cao cấp, không có quá nhiều khách.
Giang Thừa dừng xe lại rồi bước xuống.
Ôn Giản để tay ở cửa xe, nhìn những cửa hàng sát nhau, quay đầu lại nhìn Giang Thừa.
Anh khóa xe bằng điều khiển từ xa, “Đi thôi.” Dứt lời, anh dẫn cô tới cửa hàng đầu tiên.
Ôn Giản đi sau lưng anh, nhìn anh bước vào cửa hàng gần đó, mặt tiền rất đẹp, có cả đồ nam và nữ, kiểu dáng khá hiện đại, giá cả lại ở nhiều mức khác nhau.
“…” Ôn Giản hoang mang theo sát Giang Thừa, anh đứng trước gian đồ nam, bàn tay tùy ý đặt trên giá quần áo, ngón tay thon dài hơi co lại, thản nhiên lật từng cái ra xem, dáng vẻ nghiêm túc chọn đồ.
Anh cầm một chiếc áo khoác, ướm lên người rồi hỏi cô: “Đẹp không?”
“…” Mắt Ôn Giản trợn tròn, nhìn Giang Thừa rồi nhìn chiếc áo khoác trong tay anh, lại nhìn cô nhân viên mỉm cười tươi rói bên cạnh, cô gật đầu: “Đẹp.”
Cô nhân viên tiếp lời: “Dáng người của anh đẹp thế này, mặc lên sẽ rất hợp với khí chất của anh, bạn gái anh cũng khen đẹp mà.”
Giang Thừa cất chiếc áo đó đi, “Cô không thấy cô ấy nói rất miễn cưỡng à?”
Ôn Giản: “…”
Anh ngẩng đầu nhìn bộ đồ trên người ma nơ canh, ánh mắt men theo cửa ngoài tới sàn nhà có một đống quần áo chưa được treo lên, anh ngoảnh lại nói với Ôn Giản: “Đi cửa hàng khác xem thế nào nhé.”
Ôn Giản sững sờ, gật đầu đi theo anh.
Lúc cửa kính đóng lại, Ôn Giản nghiêng đầu nhìn Giang Thừa.
Anh không nhìn cô, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Sao thế?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không sao.”
Cô nhìn quần áo trên người anh, khẽ hỏi: “Bình thường anh tiết kiệm lắm hả?”
Anh nhìn cô: “Chất lượng mấy bộ anh mặc kém lắm à?”
Ôn Giản lắc đầu: “Cũng không phải. Chỉ là em nghĩ nếu anh muốn mua mấy loại kiểu này thì mua ở đây sẽ bị hớ.” Cô còn nói: “Lần sau anh cứ đi mua ở chợ đêm, anh sẽ phát hiện người ta bán quần áo 19 tệ, 39 tệ, 99 tệ đầy rẫy, kiểu dáng phong phú, màu gì cũng có, anh cứ thoải mái lựa chọn, mua ở đó lời hơn nhiều.”
Thế rồi, cô bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Giang Thừa.
Anh gật đầu, bảo: “Không ngờ em lại thành thạo công việc của quản gia thế đấy.”
Ôn Giản: “…”
“Để lần sau đi.” Giang Thừa nói: “Đi tới đây rồi không thể về tay không được.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới cửa hàng thứ 2, anh cầm hai bộ, hỏi cô thấy thế nào.
Có kinh nghiệm từ lần trước, ánh mắt cô chân thành, đáp: “Đẹp lắm.”
Sợ anh thấy mình nói cho có lệ, cô còn bảo: “Dáng anh đẹp nên mặc gì cũng đẹp cả.”
Giang Thừa: “Đừng nói qua loa như thế chứ.”
Anh cất áo đi, lịch sự nói với nhân viên: “Cảm ơn cô.” Nói rồi Giang Thừa lại dẫn Ôn Giản tới cửa hàng khác.
Cả một buổi trưa, hai người vừa đi mua sắm vừa nói chuyện phiếm, mà Giang Thừa lại chẳng mua bộ nào.
Tình trạng này kéo dài tới khi đi tới một cửa hàng tên là Thiên Thượng.
Cửa hàng này không quá lớn, phong cách trang trí bình thường, ngoài tủ kính có hai ma nơ canh nam nữ, giữa phòng cũng có ma nơ canh bằng nhựa, một đứng một ngồi, phía sau là kệ quần áo, mẫu mã mới nhất thì treo ở trên, hai kệ bên cạnh là quần áo nam và nữ, có khá nhiều bộ thế nên không gian chật kín toàn là quần áo, dưới sàn nhà còn có túi xách chưa bóc seal.
Phía bên trái quầy thu ngân có chiếc vali 24 inch, còn có mấy hộp hàng chưa ship.
Trong tiệm chỉ có một người, nhìn qua còn rất trẻ, cô nhân viên có mái tóc dài đang ăn trưa.
Thấy Ôn Giản và Giang Thừa đi vào, cô ta đặt đũa xuống, đứng dậy cười bảo: “Hoan nghênh quý khách, quý khách muốn mua quần áo kiểu gì thì cứ xem nhé.”
Giang Thừa nhìn vali và hộp hàng bên cạnh cô ta, anh kéo tay Ôn Giản về phía mình, hỏi: “Em thấy cái nào đẹp hơn?”
Ôn Giản bị anh dẫn đi một lúc lâu, cũng biết gu của anh, gật đầu nói: “Em thấy cái nào cũng đẹp.”
Giang Thừa: “Đừng nói cho có.”
Anh kéo cô tới kệ quần áo, “Đi mấy cửa hàng mà em chẳng tư vấn cho anh gì cả.”
Ôn Giản lẩm bẩm: “Em có biết anh thích kiểu gì đâu.”
Cô ta nhìn hai người: “Đi dọc cả con phố nhưng vẫn chưa ưng bộ nào hả?”
Ôn Giản gật đầu: “Chúng tôi mới tới mấy tiệm thôi.”
Cô nghiêng đầu hỏi Giang Thừa: “Thế chốt lại là anh muốn mua quần áo như thế nào?”
Giang Thừa: “Cái nào hợp mắt là được.”
Ôn Giản: “…”
Cô chủ động lấy mấy bộ cho anh xem.
Giang Thừa vuốt cằm, nghiêm túc cân nhắc, anh lắc đầu chăm chú nhìn gian hàng quần áo nữ bên cạnh, hỏi cô: “Hay em cũng chọn mấy bộ đi, coi như là quà sinh nhật.”
Ôn Giản vô thức lắc đầu: “Không cần đâu, em có nhiều quần áo lắm rồi.”
Giang Thừa: “Đồ của con gái nhiều bao nhiêu cũng không đủ.”
Anh đặt tay lên vai Ôn Giản, đẩy cô về đằng trước, nghiêm túc chọn mấy bộ đồ mùa xuân, nhét vào tay cô: “Em vào trong thử đi.”
“…” Ôn Giản nghiêng người tránh tay anh, “Không cần thật mà.”
“Đừng khách sáo với anh.” Giang Thừa nói: “Anh thấy hợp với em lắm, em thử đi.”
Anh cầm túi xách trên vai Ôn Giản, đẩy cô vào phòng thử đồ, quay lưng về phía cô.
Cô gái tóc dài cười bảo: “Anh tốt với bạn gái quá.”
Giang Thừa lịch sự cười đáp lại, cũng không nói gì, ngẩng đầu nhìn quần áo trong tiệm, hỏi: “Quần áo cửa hàng cô nhập từ đâu thế? Trông đẹp hơn mấy tiệm kia.”
“Bọn họ đều là bán buôn, còn cửa hàng tôi nhập hàng từ xưởng ở thành phố B, đều là đồ thiết kế, kiểu dáng đẹp hơn, không qua trung gian nên giá cả cũng phải chăng, chất lượng hơn mấy bộ đồ mấy trăm ngàn kia nhiều.” Cô ta cười đáp.
Giang Thừa cười: “Hóa ra là thế.”
Ôn Giản thay xong đồ, Giang Thừa đứng sang một bên nhường đường cho cô.
Cô mặc chiếc váy chữ A ngắn sẫm màu kết hợp với áo len màu be, cổ áo rộng để lộ hai vai mảnh khảnh.
Ôn Giản vô thức kéo cổ áo lên.
Giang Thừa chống cằm, đứng cạnh nhìn cô từ đầu đến chân, nói: “Không tồi.”
Dáng người Ôn Giản mảnh mai cân đối, cô cao 1m6, mặc gì cũng đẹp, trông rất dịu dàng.
Giang Thừa ngẩng đầu nhìn cô nhân viên: “Tôi lấy bộ này.”
Anh lại đẩy Ôn Giản vào phòng thử đồ thay một bộ khác.
Giang Thừa thoải mái vung tiền làm cô gái kia vui vẻ không thôi, gật đầu nói: “Vâng.”
Ôn Giản thử đến bộ thứ mười, Giang Thừa bảo cô ta gói lại 8 bộ.
Cô ỉu xìu đứng trước gương, cô kéo váy, nói với Giang Thừa: “Anh định mua cả tiệm này à?”
Giang Thừa không đáp, đưa một bộ khác cho cô.
Cô đang định đi thay thì cửa bên ngoài được đẩy ra, còn ‘Tinh’ lên một tiếng.
Ôn Giản vô thức quay đầu lại, có cô gái tóc ngắn hơi gầy đi tới, nói với cô nhân viên tóc dài: “Cô còn chưa ăn cơm hả?”
“Đang ăn đây.” Cô ta cười nói: “Hai ngày nay cô đi đâu mà không tới lấy đồ thế.”
Cô gái tóc ngắn đáp: “Dạo này tôi hơi bận, không có thời gian.”
Cô nhân viên tóc dài trả lời: “Ra thế.”
Cô ta quay người đẩy chiếc vali trong góc ra, “Đồ đây nhé.”
Ôn Giản định vào phòng thử đồ, đột nhiên Giang Thừa kéo tay cô lại.
Ôn Giản khó hiểu nhìn anh.
Sắc mặt anh vẫn lạnh lùng bình tĩnh như thường, đang mải mê chọn váy cho cô.
Ôn Giản nhìn chiếc vali đằng sau cách anh không xa.
------oOo------