Dịch: BYY
Lúc tiếng đóng cửa vang lên Ôn Giản ngơ ngác, gò má hơi nóng, cô đưa tay lên lau, bàn tay ướt đẫm.
Đồ cầm trong tay hơi gồ ghề, nhắc nhở cô về sự thật vừa rồi.
Cô đưa tay cầm lấy, dưới ánh đèn chiếc kẹp tóc vẫn bình thường không quá bắt mắt, giống hệt phụ kiện tóc trong cửa hàng.
Ôn Giản mím môi, bụng ngón tay mơn trớn hạt ngọc khảm trên chiếc kẹp, hơi nghiêng đầu sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Giang Thừa.
Điện thoại chỉ reo lên một tiếng thì được bắt máy, một tiếng “Alo” rất nhẹ vang lên.
Ngón tay của Ôn Giản vân vê góc điện thoại, nhẹ giọng hỏi anh: “Mấy ngày nữa là sinh nhật em, sẽ không phải anh định tặng em cái này làm quà sinh nhật đó chứ?”
“Nếu anh nói là phải thì sao?” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất nhẹ, “Em sẽ nhận chứ?”
“Có phải hơi keo kiệt không?” Ôn Giản hỏi, chậm rãi đi tới ban công, nhìn ban công phía đối diện vẫn chưa sáng đèn, “Lần trước anh vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho em đâu.”
Giang Thừa: “So với với người dùng một bãi nước dãi làm quà sinh nhật tặng anh hai lần thì chuyện này không tính là keo kiệt.”
Ôn Giản: “…”
Cô kiềm chế rất lâu mới thốt ra: “Đó gọi là của ít lòng nhiều.”
Cô lại ngập ngừng nói thêm một câu: “Hơn nữa đó là thứ quý giá nhất hồi còn nhỏ của em rồi.”
Giang Thừa bất giác mỉm cười, nhớ tới cái cổ nhỏ ngẩng lên và ánh mắt đau lòng lúc cô nhét đồ vào tay anh hồi còn nhỏ, suy nghĩ lại từ từ chuyển đến đoạn mã Morse ẩn náu kia, ý cười trên khóe miệng cũng dần vơi đi.
“Lâm Giản Giản.” Anh khẽ gọi tên cô, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng “Ơi?” mềm mại của cô, âm sắc mềm mại như vừa mới tỉnh ngủ.
“Không có chuyện gì.” Anh nói: “Em muốn quà sinh nhật gì?”
Đột nhiên chuyển sang ngữ khí đoan chính khiến Ôn Giản thoáng khó chịu, khẽ ho một tiếng, nhẹ giọng nói: “Không cần, chỉ là em muốn nói cảm ơn quà của anh thôi “
“Hồi đấy còn quá nhỏ, có một số việc tự em không làm chủ được. Bây giờ lớn rồi, đã có năng lực bảo vệ bản thân, anh đừng lo lắng.”
“Quà anh tặng em rất thích, em cũng nhận, nhưng chiếc kẹp tóc này cũng phải phù hợp với quần áo và từng trường hợp nữa, em sẽ cố gắng mặc áo quần thích hợp với nó, dùng nó nhiều hơn.”
Giang Thừa thoáng cười, im lặng một lúc mới khẽ đáp một tiếng, “Được.”
Cửa đã mở, đèn cũng đã bật.
Ôn Giản nghe thấy động tĩnh đầu bên kia điện thoại, nhìn căn nhà phía đối diện sáng đèn, rất lâu sau mới thì thầm nói: “Giang Thừa, cảm ơn anh.”
Giang Thừa không trả lời, từ từ ngồi xuống ghế sô pha.
“Ôn Giản, anh không cần lời cảm ơn của em.”
Âm thanh khàn khàn do cố đè thấp dây thanh quản nhẹ nhàng lướt qua tai khiến trái tim Ôn Giản đập loạn mấy nhịp, bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt, khó chịu mím mím môi, giả bộ bình tĩnh nói với anh: “Vậy… vậy anh muốn cái gì?”
Giang Thừa: “Em biết mà.”
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa ở đầu bên kia điện thoại không lên tiếng nữa, đợi cô mở miệng.
Sự im lặng khó xử tràn ra hai đầu điện thoại.
“Vậy…” Ôn Giản khẽ ho, “Không có chuyện gì thì em cúp máy trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Giang Thừa: “Được.”
Trước khi cúp máy, Ôn Giản loáng thoáng nghe thấy anh nói, “Quỷ nhát gan.”
Cô che điện thoại ở trước ngực, tim đập hơi nhanh.
Ôn Giản nhìn ánh đèn phía đối diện, ẩn trong ánh sáng có bóng người qua qua lại lại, dường như muốn đi ra đây.
Cô lùi trở về phòng khách.
Tối đó Ôn Giản ngủ không ngon giấc.
Cô có một giấc mơ đầy sặc sỡ, trong mơ Giang Thừa đè cô xuống giường, tay anh dán chặt vào tay cô, mười ngón tay đan xen, anh hôn cô, từ khóe môi đến cổ, rồi dần đi xuống, hai cúc áo sơ mi trước ngực bị vần vò mở bung, cổ áo phanh ra, lộ ra làn da xinh đẹp.
Sau đó, cô tỉnh dậy khi bàn tay của anh đang xé toạc quần áo của cô, trong đại não hỗn độn ngập tràn hình ảnh kiều diễm trong mơ khiến cô vừa khó xử vừa lúng túng, đưa tay cào cào mái tóc bù xù, Ôn Giản cầm điện thoại đặt bên cạnh tủ đầu giường lên, vừa mở màn hình thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Ôn Giản khó hiểu đặt điện thoại xuống, mặc chiếc áo khoác ở bên cạnh lên, đứng dậy đi ra mở cửa.
Cánh cửa được kéo ra, Giang Thừa ăn mặc chỉnh tề đang đứng ở ngoài, sắc mặt nhẹ nhàng bình tĩnh, âu phục màu đen thoải mái, bên trong là áo sơ mi trắng cài đến chiếc cúc trên cùng, lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Giang Thừa nhìn sắc mặt đỏ bừng của cô, anh hỏi: “Sao thế?”
Cô vội vã lắc đầu, “Không… không có gì.”
~
------oOo------