*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ưng Lê như bị thôi miên, ngơ ngác gật đầu.
Vì đứng sát gần nhau, thậm chí cô có thể nhìn kỹ lông mi của Úc Tranh, thêm đôi môi gần trong gang tấc kia, nó như đang hút hồn người khác…..
“Tôi đồng ý với anh, nhưng anh có thể đứng xa tôi ra một chút được không.” Thấy Úc Tranh đứng yên bất động, Ưng Lê hơi khó thở, chân sắp mềm nhũn.
Úc Tranh cong môi, lùi ra sau mấy bước.
“Hay lần này cô dạy tôi?” Anh thản nhiên nói.
Ưng Lê vừa mới thả lỏng người, lại vì những lời này của Úc Tranh mà giật mình: “Tôi dạy anh?”
“Có sẵn cô giáo ở bên cạnh, tôi không cần xem mấy công thức dạy nấu ăn đó nữa.” Úc Tranh nói năng hùng hồn.
Tự nhiên Ưng Lê thấy nó cũng đúng, cô đồng ý: “Được rồi, tôi dạy anh.”
Úc Tranh ung dung bắt đầu: “Vậy bắt đầu từ việc thái khoai tây sợi đi, tôi không biết cái đó.”
Dọn dẹp phòng bếp quay lại sạch sẽ như ban đầu, Úc Tranh lấy nguyên liệu nấu ăn mới ra, anh rửa sạch gọt vỏ khoai tây, chờ Ưng Lê chỉ bảo.
“Các ngón tay trái hơi cong lại, dùng đầu ngón tay giữ khoai tây, ngón giữa để trên mặt dao, không được nâng dao lên quá cao.” Ưng Lê làm mẫu một lần cho anh xem, “Anh thử đi.”
Úc Tranh dựa theo phương pháp Ưng Lê dạy làm thử một lần, phát hiện mình làm tốt hơn vừa nãy nhiều.
“Anh học rất nhanh!” Ưng Lê ở bên cạnh nhìn mà vui mừng thay, “Người mới bắt đầu có thể làm được như thế này là rất giỏi!”
Úc Tranh khẽ thay đổi sắc mặt, dao ở trong tay trượt một đường, khoai tây sợi lại thành khoai tây miếng.
“Không phải không phải.” Ưng Lê có hơi vội, nắm tay anh đang cầm dao bắt đầu đưa tay dạy, “Phải như vậy, chậm thôi.”
Úc Tranh nhìn tay Ưng Lê phủ trên tay mình, khóe môi cong lên nở một nụ cười, anh ra vẻ không biết hỏi: “Như vậy phải không?”
“Ừ, anh là người mới, không cần phải làm quá nhanh, làm chậm từ từ mới không cắt vào tay.” Ưng Lê không hề phát hiện, tập trung chỉ dạy.
Úc Tranh dùng sức ít, có Ưng Lê nắm tay giúp đỡ, ánh mắt anh dần di chuyển qua bên sườn mặt cô.
Nếu như lúc này Ưng Lê ngẩng đầu lên, chắc chắn có thể thấy ý dịu dàng mê đắm trong mắt Úc Tranh.
Mà cô thì đang vui mừng vì dạy được một học trò tốt.
Đồ ăn cắt thái xong, tiếp theo là phân đoạn nấu. Ưng Lê đứng bên cạnh chỉ đạo, nên cho cái gì nên bỏ gì, Úc Tranh càng giống như một công cụ bằng người.
Trong lúc ăn cơm, Ưng Lê mỉm cười: “Lần đầu tôi được thấy dáng vẻ chật vật của anh.”
Nghĩ đến quá trình nấu cơm khi nãy, chân tay Úc Tranh luống cuống lộn xộn, dáng vẻ chật vật, cô không nhịn được muốn cười.
“Cũng là lần đầu tiên của tôi.” Úc Tranh bất lực, hóa ra anh không có thiên phú nấu ăn.
“Thật ra không sao cả, mỗi người sẽ có sở trường riêng của mình.” Ưng Lê thu lại nụ cười, an ủi anh.
Úc Tranh ngẩng đầu lên hỏi: “Sở trường của tôi là gì?”
“Kiếm tiền?” Ưng Lê nghiêng đầu nói, cô chỉ biết Úc Tranh có tiếng là người kiếm tiền rất giỏi, kiếm được rất nhiều tiền.
Úc Tranh hơi cong môi: “Nhưng mà làm ăn tiền nhiều lại không có chỗ tiêu.”
“……” Ưng Lê thấy mấy lời này thật đáng giận, trong lòng cô lên men giấm, sau lại híp mắt nói: “Nếu anh không tìm được người tiêu, có thể tìm tôi này, tôi rất thích việc tiêu tiền!!”
Cô mới nói xong, Úc Tranh đã đứng lên, anh lấy ra một cái thẻ đen.
“Không hạn ngạch, cô thích mua gì thì mua đấy.”
Ưng Lê đơ người, rõ ràng mấy lời cô vừa nói chỉ là lời nói giỡn thôi, tự nhiên anh cho là thật rồi đưa thẻ cho cô?
“Tôi hay nói đùa, tôi không thiếu tiền.” Cô nhanh chóng giải thích.
Úc Tranh không lên tiếng chỉ cười: “Nếu cô không nhận, mẹ tôi mà biết sẽ cho rằng tôi kiệt xỉ. Chúng ta còn phải đi thăm bà ấy nữa mà, khéo mẹ tôi sẽ hỏi cô đấy.”
Ưng Lê vẫn do dự.
“Cô nói sẽ nấu cơm cho cả tôi ăn nữa đúng không, coi như tiền cơm đi.” Úc Tranh cười cười, “Không dễ gì được ăn đồ ăn của Triều Tiên Cư mỗi ngày.”
Thấy anh đưa thẻ qua, thái độ chắc chắn, Ưng Lê không biết phải nói gì.
“Được rồi…..Tạm thời tôi sẽ giữ tấm thẻ này, đến khi hết hợp đồng hôn nhân tôi sẽ trả nó lại cho anh.” Ưng Lê thỏa hiệp.
Úc Tranh từ chối cho ý kiến.
***
Thứ bảy đến, Ưng Lê đang chuẩn bị cho buổi livestream đầu tiên ở phòng làm việc mới.
Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay vội vàng tháo xuống, nếu một lát nữa bị mọi người nhìn thấy, khéo khu bình luận sẽ toàn là lời trêu chọc.
“Chị, có thể bắt đầu chưa?” Lộ Triều hỏi.
Ưng Lê gật gật đầu, hôm nay cô sẽ làm cơm dứa và cánh gà sốt coca. Mấy món này hay được mọi người để lại bình luận, cho nên cô quyết định sẽ làm hai món, thời gian livestream hôm nay sẽ dài hơn mọi khi một chút.
Bắt đầu phát trực tiếp, fan chờ đã lâu tràn vào như nước.
[Hu huhu đã lâu không gặp chị]
[Cảm giác phòng bếp không giống như trước???]
Ưng Lê giới thiệu xong món ăn sẽ làm hôm nay, thấy ở khu bình luận mọi người vẫn đang thảo luận có phải đổi chỗ hay không, cô thoải mái thừa nhận: “Phòng bếp đã được đổi mới, vì trong khoảng thời gian này có chút việc nên thứ bảy tuần trước không livestream được, xin lỗi mọi người.”
[Chị không cần phải giải thích]
[Phòng bếp mới hình như lớn hơn]
[Phòng bếp đẹp ghê]
Ưng Lê thấy mọi người rất có hứng thú với phòng bếp mới nên quyết định để mọi người nhìn một vòng xung quanh.
Cô giơ tay ra hiệu cho Lộ Triều bảo cậu quay một lượt các nơi trong phòng làm việc cho mọi người xem.
Vốn bình luận còn đang điên cuồng nói phòng bếp đẹp, đột nhiên có chiều hướng thay đổi.
[Anh trai quay phim đẹp trai quá!!!]
[Đã nhìn thấy dáng vẻ của anh trai!!!! Qúa đẹp trai!!]
[Yêu cầu mãnh liệt mong anh trai nhỏ lộ mặt!!!!]
[Muốn khóc oa oa!!]
Ưng Lê xem bình luận mới biết khi nãy trong khi quay phòng làm việc, vì tủ lạnh phản chiếu hình ảnh của Lộ Triều nên mọi người nhìn thấy và nắm bắt được rất nhanh.
“Cậu ấy là đàn em của mình, nhiệm vụ chính là quay chụp.” Cô cười trả lời, không ngờ hơn một năm Lộ Triều không để lộ mặt mà lần này vô ý để mọi người thấy.
Lúc này Lộ Triều mới phản ứng lại, tiếp theo là ngây ngẩn cả người.
[Anh trai đang là sinh viên phải không?]
[Có bạn gái chưa!!]
[Em có thể!!]
Ưng Lê nhìn vào ống kính, không biết nên làm gì mới được: “Mọi người đến muộn rồi, cậu ấy đã có bạn gái.”
[Khóc, người đẹp trai ai cũng là hoa đã có chủ]
[Có bạn gái cũng không sao, chỉ mong anh trai nhỏ lộ mặt thôi!!]
Ưng Lê không tiếp tục nói chuyện này, cô bắt tay vào xử lý nguyên liệu nấu ăn. Vẫn là thói quen giới thiệu qua các bước làm trước khi bước vào giai đoạn nấu ăn, tuy nó buồn tẻ, nhưng đa số mọi người xem cô livestream vì rất thích nghe giọng cô nói.
Fan khen Ưng Lê giỏi và giọng hay, nhưng luôn có mấy bình luận đến phá hư không khí.
[Mấy món này ai chẳng biết nấu, có cần phải làm không?]
[Nhìn dáng vẻ làm qua loa cho xong thật mắc ói]
[Giọng nói này mà dễ nghe?? Khó nghe muốn chết…….]
[Lớn lên thành dáng vẻ như này còn muốn lộ mặt, đúng là không sợ mất mặt!]
Ưng Lê đang nấu ăn nên không biết, mặt khác các fan đang lặn lộn trong khu bình luận có thể nhìn thấy, ai cũng thấy được đó là mấy comment xấu, phê bình.
[Hình như khoảng thời gian gần đây có mấy cái thứ kỳ quặc nào đó trà trộn vào thì phải]
[Lần trước bị cấm, lần này lại thay đổi nick clone nào đấy???]
[Nếu mị lớn lên được xinh như chị ấy, mị đã đi debut từ sớm để làm ngôi sao rồi cơ, mấy cái comment kia có bản lĩnh thì gửi ảnh ra cho mọi người coi]
Sau khi livestream kết thúc, sắc mặt Lộ Triều đông cứng cầm di động đến.
“Chị, không chỉ có người trong khu bình luận bôi đen chị, còn có một nhóm người lập nhóm cà chua nói bôi đen chị trên mạng.”
Biểu hiện Ưng Lê bình tĩnh: “Chị xem xem.”
Nhóm cà chua mới lập nói sau lưng cô có tư bản và thủy quân hỗ trợ, nếu không chỉ dựa vào trình độ này căn bản không thể có được nhiều fan như vậy, không những thế còn nói cô phẫu thuật thẩm mỹ.
Ưng Lê trả lại điện thoại di động cho Lộ Triều, cười nói: “Hoá ra chỉ nói được mấy lời như này thôi, không phải để ý đâu.”
Lộ Triều gật đầu, sau đó nhìn cơm dứa và cánh gà rim coca trên bàn, cậu nuốt nuốt nước bọt: “Chị, mấy món đó có phải cho em không?”
“Không cho được, đợi A Tranh về ăn.”
Lộ Triều: “……”
Cậu có dự cảm sau này mình sẽ không còn cơ hội được ăn những món ăn ngon nữa!!!
***
Ưng Lê ‘đuổi’ Lộ Triều đi xong, chụp ảnh món cơm dứa và cánh gà rim coca gửi cho Úc Tranh.
Ưng Lê: Bữa tối hôm nay.
Úc Tranh: Đúng lúc tôi sắp hết giờ làm.
Tịch Thịnh cầm tài liệu đi vào văn phòng, anh ta gõ gõ cửa, lúc đi vào thấy Úc Tranh đang cúi đầu xem điện thoại cười.
Anh ta hiểu rõ, bỏ tập tài liệu xuống nói: “Úc tổng, đêm nay có tiệc rượu……”
“Hủy.” Úc Tranh ngẩng đầu nói.
Tịch Thịnh khó xử: “Nhưng mà….”
Khóe môi Úc Tranh mỉm cười: “Tôi phải về nhà ăn cơm.”
Tịch Thịnh xem như hiểu hoàn toàn, chỉ đành gật đầu làm theo.
Úc Tranh về đến nhà, Ưng Lê đã chuẩn bị bữa tối xong hết. Trước đây có một mình cô ở nên luôn ăn cơm một mình, đây là lần đầu được trải nghiệm cảm giác ở nhà chờ một người nữa về rồi cùng nhau ăn.
“Anh thấy mùi vị thế nào?” Ưng Lê nhìn Úc Tranh ăn một thìa cơm dứa, nôn nóng nhìn anh.
Úc Tranh: “Ngon lắm.”
Ưng Lê thấy mãn nguyện, đẩy món cánh gà rim coca đến trước mặt anh: “Vậy anh ăn thử món cánh gà này đi.”
“Cảm giác sẽ bị béo.”
Ưng Lê sửng sốt: “Tại sao?”
Úc Tranh cười nhẹ: “Bởi vì vẫn muốn ăn.”
Ưng Lê mím môi cười theo.
“Nghiên Nghiên cũng từng nói với tôi vậy đó.” Cô vui mừng híp mắt, nhớ đến hỏi luôn: “Bình thường những lúc anh không có nhà, tôi có thể gọi Nghiên Nghiên đến đây chơi không?”
Úc Tranh gật đầu: “Đương nhiên, tôi nhớ bây giờ ngôi nhà này là của cô.”
Ưng Lê nhớ ra ngôi biệt thự này đã được sang tên cô cách đây không lâu, tính ra cô mới là chủ nhân của ngôi nhà này, còn Úc Tranh thì như khách trọ, chỉ ở vỏn vẹn một năm.
“Ngày mai chúng ta đi thăm dì nhỉ?” Ưng Lê nhìn anh hỏi, “Sức khỏe hiện giờ của dì có phải tốt hơn nhiều không?”
Cô thấy Úc Tranh không trả lời, nhìn vẻ mặt đã đoán được mấy phần, bỗng chốc im lặng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Úc Tranh lái xe đưa Ưng Lê đến viện điều dưỡng Tây Giang, hai người mới đỗ xe xong đã nhận được điện thoại của dì Giang.
“Úc tổng cậu mau đến đây, cậu hai đã biết hết chuyện bệnh tình bà chủ!!”
Trong lòng Úc Tranh lắng xuống, vội vàng tắt điện thoại.
Ưng Lê thấy sắc mặt anh không đúng lắm nóng vội hỏi: “Sao vậy?”
Úc Tranh đi đến chỗ thang máy của bệnh viện, trả lời: “Úc Tiện đã biết.”
Ngay lập tức tâm trạng Ưng Lê trở nên nặng nề, chuyện họ luôn giấu diếm đột nhiên bị Úc Tiện biết, cô không dám nghĩ đến hình ảnh kia.
Hai người vào trong thang máy đi lên phòng bệnh, từ xa xa có thể nghe thấy tiếng của dì Giang.
Úc Tranh bước nhanh đến cửa phòng bệnh, Úc Tiện ngồi trên sô pha, sắc mặt âm trầm, mà vẻ mặt Thư Nhược Tình hiện sự áy náy.
“Có phải mẹ không coi con là con trai mình đúng không, mẹ chỉ biết mình có một đứa con tên Úc Tranh?” Úc Tiện cắn răng chất vấn, “Từ nhỏ đến lớn lúc nào mấy người cũng vậy!”
Mặt Thư Nhược Tình tái nhợt, giọng nói suy yếu: “Tiện Tiện, mẹ không có ý đó, mẹ chỉ không muốn con biết xong sẽ khổ sở.”
Úc Tiện không để ý đến mấy lời này, thấy Úc Tranh đến đây, chạy đến trước mặt anh, giọng nói lạnh lùng hơn thường ngày: “Anh thì sao? Anh có coi tôi là em trai không hả? Dựa vào gì mà có thể lừa mình tôi giấu tất cả mọi chuyện? Năm đó lúc mẹ bị bệnh cũng thế, bây giờ cũng vậy.”
———
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kế sách của Úc tổng luôn khó lòng phòng bị ~~
Khúc mắc của em trai sẽ từ từ giải thích ~~ bản chất là một đứa trẻ đáng yêu ~~ không tin chờ tôi viết hố mới ~~