Chỉ Khom Lưng Vì Em

Chương 23: Cho tôi cơ hội



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên ghế sô pha phòng khách, Ưng Lê và Úc Tranh ngồi đối diện nhau.

“Tôi nói, anh viết.” Khuôn mặt Ưng Lê lộ vẻ lạnh lùng, kiên quyết.

Úc Tranh đành chịu, lấy món quà cưới của Úc Tiện ra đưa cho cô một chiếc bút máy: “Đây là quà mà Úc Tiện tặng mừng đám cưới chúng ta, tôi quên mất, không ngờ lúc này nó phát huy công dụng của mình.”

Ưng Lê nhận bút máy, cô không ngờ nhìn bề ngoài Úc Tiện có vẻ lạnh lùng nhưng sâu bên trong rất ấm áp, sắc mặt dịu xuống phần nào: “Anh thay tôi cảm ơn thằng bé.”

“Vẫn còn muốn viết?” Nét mặt Úc Tranh tủi thân, “Tự nhiên có cảm giác tôi phạm phải tội gì lớn lắm.”

“……” Cô không ngờ kỹ thuật diễn của Úc Tranh tốt vậy đấy, bày ra vẻ mặt oan ức tủi thân mong chờ làm cô suýt mềm lòng.

Cô nghiêm mặt gật gật đầu, nếu để tình huống như đêm nay xảy ra thêm mấy lần nữa, cô chỉ sợ mỗi ngày mình phải ăn một trái táo đỏ.

Úc Tranh cầm một tờ A4 đến đây, thở dài hỏi: “Viết như thế nào?”

“Hiệp ước này được lập ra dưới sự đồng ý của hai bên, mục đích là để hai người có một cuộc sống vui vẻ thoải mái.” Ưng Lê khoanh hai tay lại, “Điều thứ nhất, không được ăn mặc để lộ.”

Úc Tranh: “……”

“Điều thứ hai, không được tùy tiện quyến……Phì!!” Ưng Lê suýt thì cắn đầu lưỡi, “Không được tùy tiện đưa người khác về nhà, phải thông báo cho đối phương biết trước để bên đó có sự chuẩn bị.”

Úc Tranh cưng chiều cô cười cười, sau đó viết nhanh trên giấy.

Ưng Lê nói một hơi mấy điều, xong rồi cô hỏi: “Anh có muốn viết gì lên không?”

“Không cần tuân thủ mấy điều trên?” Úc Tranh cố ý đùa cô.

Nhìn vẻ mặt Ưng Lê sắp sụp đổ đến nơi, anh cười mở miệng: “Làm theo những gì mà cô nói.”

Ưng Lê thở phào một hơi nhẹ nhõm, lấy tờ giấy Úc Tranh đã viết các quy định lên xem. Nhưng cô không chú ý nội dung mà lại bị hấp dẫn bởi chữ viết, chữ viết rõ ràng dứt khoát, rất đẹp.

“Không ngờ anh viết chữ đẹp vậy.” Cô ngạc nhiên đưa mắt nhìn Úc Tranh, “Thường thấy người ta nói người đẹp sẽ viết chữ xấu.”

“Từ nhỏ đã bị ông nội bắt luyện.” Úc Tranh cười cười, “Hóa ra cô viết chữ không đẹp à?”

Ưng Lê:?

Cô đang được khen, hay bị chế nhạo???

Vì để chứng minh chữ mình đẹp, Ưng Lê đặt bút ký tên mình lên giấy, đưa nó đến trước mặt Úc Tranh, “Đến anh.”

Không giống chữ viết ở trên, chữ ký của Úc Tranh rồng bay phượng múa, là phong cách mà Ưng Lê không biết đến.

“Hiệp ước được dán trên mặt tủ lạnh, hy vọng anh không được quên.” Ưng Lê thấy Úc Tranh ký tên mình lên giấy vui vẻ híp con mắt, “Việc đầu tiên, anh mặc quần áo cẩn thận lại.”

Úc Tranh: “Nếu là mùa hè thì sao?”

“Anh còn muốn ở trần?” Ưng Lê khiếp sợ nhìn anh.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia, đột nhiên Ưng Lê thấy không thể chịu nổi.

Úc Tranh cười lắc đầu: “Tôi không hề nói vậy.”

Ưng Lê thả lỏng người, cô dán tờ giấy biết các quy định sống chung trên mặt tủ lạnh: “Anh phải tuân thủ đó.”

Úc Tranh dựa vào bàn ăn, cười hỏi: “Nếu cô không làm theo thì sao?”

“Không thể nào, mỗi một điều được viết ở trên này tôi đều làm được hết!” Ưng Lê cực kỳ tự tin nói.

Úc Tranh cười cười, không phản bác lại.

*** 

Ngày thứ hai, Ưng Lê ngủ thẳng đến chín giờ, đồng hồ sinh học tự động dậy.

Cô rời giường, di động nhận được tin nhắn của Úc Tranh: Tôi đi làm.

Rõ ràng chỉ là một câu cực kỳ bình thường, nhưng lòng Ưng Lê nổi mấy gợn sóng nhỏ.

Tôi đi ra ngoài, tôi đã về, tôi đang đi trên đường.

Tất cả là những câu nói bình thường nhưng mang nhiều hơi thở khói lửa, như thể cho nhau biết người kia đang ở đâu, cho nhau sự nhớ nhung.

Ưng Lê hít sâu thở đều bình ổn cảm xúc xong mới đứng dậy đi rửa mặt.

Lúc cô làm xong bữa sáng đơn giản, thím Ngô là người phụ trách việc quét dọn vệ sinh ở đây đã đến.

Ưng Lê ra mở cửa, đón bà ấy vào: “Cháu chào thím Ngô, cháu là Ưng Lê. Hôm qua A Tranh đã nói qua với cháu, thím đã ăn sáng chưa, hôm nay cháu làm khá nhiều.”

Đây là lần đầu tiên thím Ngô gặp Ưng Lê, khi ở nhà cũ bên kia đã biết tin Úc Tranh kết hôn, nhưng không ai biết gì về vợ anh, không ngờ cô là người thân thiện nhiệt tình như vậy.

Bà vội xua tay: “Cảm ơn cảm ơn, không cần.”

Ưng Lê không cố ép, sợ khiến người ta áp lực, tự mình đi đến bàn ăn ngồi xuống giải quyết bữa sáng một cách nhanh gọn.

Hôm nay cô có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian chậm rãi thưởng thức.

Một góc trong sân cô trồng mấy loại cây cỏ hương vị mình thích, cô còn muốn mua mấy loại hạt giống về trồng. Trong phòng làm việc còn thiếu nhiều đồ, cô muốn mang mấy thứ đồ mình hay dùng ở nhà cũ sang bên này.

“Chị đưa em đến địa chỉ nhà mới của chị, từ nay về sau livestream sẽ quay ở đó.” Ưng Lê hẹn gặp Lộ Triều ở phòng làm việc cũ, “Hôm trước nghỉ một ngày đó, do chị kết hôn.”

Lộ Triều hết sức kinh ngạc nhìn cô, không nói được từ nào.

“Trước đó không nhắc đến vì không phải chuyện gì quá quan trọng.” Ưng Lê bị Lộ Triều dọa sợ luôn, tin này không đến mức làm người khác sợ đến thế đâu nhỉ.

Lộ Triều hồi phục lại tinh thần: “Phong cách làm việc của chị trước sau như một, tốc độ rất nhanh.”

“Vậy nên làm phiền em mang mấy thứ này đến địa chỉ mới giúp chị.” Ưng Lê cười cười.

Lộ Triều lái xe, Ưng Lê ngồi ghế lái phụ.

Cô nhớ đến mấy quy định sống chung tối qua nên gửi tin nhắn cho Úc Tranh.

Ưng Lê: Tôi đi lấy mấy thứ đồ linh tinh ở phòng làm việc cũ, cần có trợ lý giúp đỡ.

Gần như một giây sau khi tin nhắn được gửi đi, Úc Tranh trả lời: Trợ lý?

Ưng Lê: Là đàn em khóa dưới, cũng là trợ lý quay livestream.

Úc Tranh: Hôm nay tôi sẽ về sớm hơn.

Ưng Lê đọc tin nhắn này với vẻ mặt mờ mịt, cô xem đồng hồ, bây giờ đã là ba giờ chiều, có thể nói là về sớm không?

*** 

Có Lộ Triều giúp đỡ, phòng làm việc được hoàn thiện nhanh chóng, thậm chí nhìn nó còn rộng và thoáng mát hơn cả cái cũ.

“Nếu livestream ở đây đường chuyển động* dùng để quay dường như rất tốt, hơn nữa ánh sáng rất đẹp.” Lộ Triều mở máy ra quay thử một vài nơi, hài lòng gật gật đầu.

(*)Đường chuyển động là một trong những thuật ngữ của kiến trúc và thiết kế nội thất. Nó đề cập đến những điểm mà mọi người di chuyển trong nhà và ngoài trời, và khi chúng được kết nối với nhau, chúng sẽ trở thành những đường chuyển động.

Ưng Lê đứng rửa tay ở bên cạnh cười, cô dùng kinh nghiệm trước đây của mình để chỉnh sửa những thiếu sót của phòng này thành cái mới tốt hơn.

“Thứ bảy em đến thẳng bên này.” Khác với phòng làm việc cũ, nơi này cách xa trường học Lộ Triều hơn, Ưng Lê quyết định, “Chiếc xe kia chị để cho em đi lại, tiền xăng dầu để chị trả.”

Lộ Triều kinh ngạc: “Chị……”

“Dù sao chị không dùng được, em chỉ cần giúp chị quay livestream thật tốt là được.” Ưng Lê nghịch ngợm nháy nháy mắt, “Như vậy, sau này em đi ra ngoài hẹn hò với bạn gái sẽ rất tiện phải không.”

“Cảm ơn chị!!” Lộ Triều không che dấu được sự vui mừng trên mặt, cậu nói cảm ơn, “Em bảo đảm sẽ quay video thật tốt!”

Sau khi chào tạm biệt Lộ Triều, Ưng Lê ở lại phòng làm việc thu dọn đống hỗn độn do vừa trang trí lại.

Đột nhiên ở cửa có tiếng động, cô ngẩng đầu lên nhìn, Úc Tranh đang đứng ở cửa.

“Sao anh đã về rồi?” Ưng Lê ngạc nhiên nhìn anh, quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, trên đó chỉ 5 rưỡi.

Úc Tranh quan sát xung quanh phòng làm việc một lượt, đây là lần đầu anh đến chỗ này.

Ưng Lê còn đang ngờ vực; “Bây giờ công ty của anh tan làm sớm vậy à?”

“Tôi là tổng giám đốc, muốn tan làm lúc nào thì về lúc ấy.” Úc Tranh thản nhiên nói như đúng lý hợp tình lắm.

Nhưng ngay sau đó, anh giả vờ không quan tâm hỏi: “Không phải em nói đưa đàn em đến đây ư, người đâu?”

“Lộ Triều á, cậu ấy về rồi.” Ưng Lê khẽ cười nói, “Một mình tôi không thể mang hết mấy thứ kia sang đây, còn không thích lái xe nữa cho nên tìm cậu ấy giúp đỡ.”

Úc Tranh mím môi: “Có tôi.” 

Ưng Lê sửng sốt: “Anh đang đi làm mà, hơn nữa Lộ Triều do tôi bỏ tiền ra thuê làm trợ lý.”

Úc Tranh hơi khó chịu: “Có vẻ hai người làm việc chung rất tốt.”

“Cũng không tệ lắm, Lộ Triều học khóa dưới tôi ở trường cấp ba, bây giờ đang là sinh viên năm ba trường đại học công nghiệp Tân Thành. Thằng bé có sở thích quay chụp video từ trước, tôi nghĩ mình tìm người quen sẽ càng tiện hơn nên tìm cậu ấy.” Ưng Lê cười tủm tỉm nói xong, không chú ý đến sắc mặt ngày càng tối sầm lại của Úc Tranh.

“Tại sao cô không thích lái xe?” Úc Tranh nhíu mày hỏi.

Ưng Lê vừa dọn dẹp vừa trả lời: “Lái xe rất mệt vì phải chú ý nhìn đường, một khi không để ý cái mà thất thần là sẽ xong đời luôn. Có người lái xe giúp tôi sẽ không giống vậy, tôi có thể chơi di động hoặc ngủ.”

Úc Tranh mím môi: “Lần sau tìm tôi.”

“Hả?”

“Tôi lái xe.”

*** 

Ưng Lê cho rằng Úc Tranh nói đùa, không trả lời lại, cô dọn dẹp xong hết trong phòng rồi đi ra ngoài.

Vì cô đã trồng được rất nhiều loại cây này nọ, nóng lòng vội khoe khoang với Úc Tranh: “Chỗ này tôi trồng một cây đào, sau này sẽ có quả đào ăn, vào lúc nó nở hoa nhìn sẽ rất đẹp. Đúng rồi, còn cả cây lựu, hải đường…..”

Úc Tranh đi theo cô, nghe cô giới thiệu mấy loại cây như thuộc trong lòng bàn tay, cực kỳ ngạc nhiên: “Cô rất thích mấy thứ này?”

“Thích.” Ưng Lê vui vẻ, “Vì tôi thích thiên nhiên.”

Úc Tranh nhìn cô hỏi: “Đã ăn cơm tối chưa.”

Ưng Lê: “Chưa ăn.” 

“Để tôi đi làm.” Úc Tranh thản nhiên mở miệng, nói hệt như việc này làm đơn giản lắm không bằng.

“Anh?” Ưng Lê bất ngờ nhìn anh, nhìn dáng vẻ này của anh thật sự có cảm giác không tin được, “Anh biết nấu cơm không?”

“Tôi thấy nó rất đơn giản, chỉ cần có thực đơn là làm được.”

Ưng Lê không biết anh lấy tự tin ở đâu ra, nhưng vẫn quyết định tạm thời tin tưởng.

Vào nhà, Úc Tranh cởi áo vest trên người đi thẳng vào phòng bếp, Ưng Lê đi theo đằng sau, đang đoán xem hôm nay anh bị cái gì mà nhất định muốn nấu cơm.

“Anh muốn làm món gì? Nếu hai người ăn thì chỉ cần làm đơn giản thôi.” Cô nhắc nhở một câu.

Úc Tranh bình tĩnh mở tủ lạnh ra, sau khi nhìn thấy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn được để trong đó thì ngây ngẩn cả người.

Thấy anh đứng yên bất động, Ưng Lê chạy đến bên cạnh, khẽ nghiêng đầu nhìn anh: “Hay là để tôi làm.”

“Không cần, tôi xem thực đơn chọn ra mấy món.” Úc Tranh trấn định đóng cửa tủ lạnh lại, lấy điện thoại trong túi ra tìm kiếm công thức nấu ăn.

Thiếu chút nữa Ưng Lê không nhịn được cười, lần đầu tiên cô thấy có người nấu ăn không cần bày sẵn nguyên liệu, lại còn đi xem thực đơn để chọn món.

Không những thế Úc Tranh đang nghiêm túc xem, giống như mấy cái anh xem không phải công thức nấu ăn mà là mấy dự án có giá trị mấy triệu.

“Cô thích ăn khoai tây sợi xào giấm không?” Úc Tranh hỏi.

Ưng Lê gật đầu: “Thích, đây là món đầu tiên tôi học khi mới vào bếp.”

“Canh cà chua trứng thì sao?”

“Cũng thích, đây là món thứ hai tôi học.”

Úc Tranh: “…….”

Anh trầm mặc một lúc, im lặng lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, dáng vẻ quyết tâm hôm nay không làm ra món ăn ngon tuyệt vời sẽ không bỏ qua.

Sau đó cắt khoai tây sợi thành khoai tây con trì……

Ưng Lê rất muốn cười, nhưng cô cố gắng nhịn lại, nói: “Anh đi chuẩn bị mấy nguyên liệu khác đi, tôi giúp anh thái khoai tây sợi, không thì tốc độ sẽ rất chậm.”

Sắc mặt Úc Tranh cứng đờ, buông tha khoai tây đi chuẩn bị xử lý ớt và cà chua.

Kỹ năng dùng dao của Ưng Lê rất thạo, gần như không cần phải quan sát quá trình thái, khoai tây được cắt thành những sợi nhỏ dài và đều nhau, để chúng ngâm trong nước nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Úc Tranh nhìn thấy nói: “Về sau tôi luyện tập thêm chắc chắn sẽ được như cô.”

Ưng Lê không những không đả kích anh mà còn cười gật đầu.

Chính thức bắt đầu vào quá trình nấu ăn, nó càng làm Ưng Lê thêm nhức đầu.

“Anh không cho dấm mà đi cho tương làm gì? Bỏ muối?”

“Qủa ớt đó để trang trí à?”

“Trứng gà…..”

Cuối cùng hai món ăn được làm xong bằng cách rối tinh rối mù, lấy thất bại để kết thúc.

Không khí trong phòng bếp im lặng.

Ưng lê xắn tay áo lên, cô bất ta lực: “Để tôi làm thì hơn.”

Cô mới đến trước tủ lạnh, bên cạnh có một bàn tay ngăn cô lại.

Ưng Lê khó hiểu lập tức xoay người, mà lúc này cô và Úc Tranh dựa vào nhau rất gần.

“Cho…tôi một cơ hội nữa.”

———- 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Úc tổng muốn thể hiện khả năng nấu cơm nhưng thất bại ~~

———- 

Một số món ăn xuất hiện trong chương:

chapter content



Khoai tây sợi xào giấm

chapter content



Canh cà chua trứng

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv